Trầm Luân

Chương 3


1 năm


Editor : Lily

“Sau đó thì sao? Hắn ta biến thành cái dạng gì?” Cảnh sát hỏi.

“Sau đó a, tự tin, dí dỏm, ưu nhã, quyết đoán, tất cả những từ tốt đều có thể dùng ở trên người cậu ấy.”

Sau này Thẩm Dục thật sự vô cùng chói mắt, Hạ Gia Mộc chỉ tùy tiện tưởng tượng thôi, khóe miệng không tự chủ được gợi lên tươi cười.

“Bây giờ đang phải ghi chép, mong anh nghiêm túc một chút!”

“Tôi rất nghiêm túc, đây là Thẩm Dục của sau này, cậu ấy rất hoàn mỹ, không có gì để chê.”

Thật ra cũng bằng không, sau đó Thẩm Dục cũng sẽ lộ ra một mặt hắc ám trước mặt cậu, ví dụ như thói ở sạch của cậu hoặc là dục vọng chiếm hữu gần như biến thái.

Có điều những điều này rõ ràng bất lợi với việc của Thẩm Dục, cậu cũng không muốn nói ra, cậu chẳng sợ việc Thẩm Dục giết người đã là đinh đóng trên ván sắt.

“Tại sao cậu lại xảy ra biến hoá như vậy?”

“Không biết.”

Hạ Gia Mộc thật sự không biết bốn năm Thẩm Dục bị mang đi kia đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vậy, Thẩm Dục đã từng rời đi bốn năm, nghe nói là bị bố ruột hắn mang trở về, ai cũng không biết hắn đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ tương phùng lần nữa đã là sau khi tốt nghiệp đại học.

Cuộc đối thoại như vậy đã xảy ra qua vài lần, cảnh sát vẫn như cũ không hỏi được thứ gì hữu dụng từ phía Hạ Gia Mộc, chỉ có thể thả cậu trở về.

Hạ Gia Mộc mới ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài có mấy chục người vây quanh, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ giơ thẻ bài, biểu ngữ, nội dung lung tung rối loạn, nhưng đều biểu đạt một tư tưởng: Thẩm Dục giết nhiều người như vậy, nhất định phải lập tức phán tử hình.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Thẩm Dục, làm sao hắn lại đi đến bước đường ngày hôm nay vậy?

Hạ Gia Mộc quay đầu lại nhìn thoáng qua cục cảnh sát phía sau, Thẩm Dục bị nhốt ở bên trong, trước khi thẩm tra xử lý không có ai được đi xem hắn, chỉ sợ dù cậu có thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi.

“Người kia chính là bạn trai Thẩm Dục, phạm tội giết người! Đền mạng!”

Không biết là ai hô một câu như vậy, giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong nháy mắt mọi người bộc phát cảm xúc, mọi người vừa rồi ngồi ở ven đường đều đứng lên, xúc động phẫn nộ kêu đền mạng.

Đối với việc này, Hạ Gia Mộc quả thật không có gì biện giải, người đưa Thẩm Dục vào ngục giam, cũng chính là cậu.

Hôm đó là chủ nhật, Hạ Gia Mộc ngủ muộn, khi rời giường còn mơ mơ màng màng, cho nên dù cậu có ngửi được một mùi vị kỳ quái cũng không để ý.

Hương vị này vẫn luôn tồn tại đến lúc cậu ăn cơm, Hạ Gia Mộc làm sao cũng không thể tiếp tục làm lơ nó, mùi giống như thịt thối rữa kia quả thực tràn lan khắp mọi ngóc ngách, cũng không biết từ nơi nào truyền đến.

Hạ Gia Mộc đặt đồ xuống, men theo mùi hương kỳ quái kia đi tìm thử.

Lúc này không thể không nói một câu, cậu cùng Thẩm Dục ở tại biệt thự độc lập ở nửa vùng ngoại ô, chung quanh cây cối tươi tốt vô cùng, ngẫu nhiên có thi thể động vật gì hư thối cũng không kỳ quái.

Trước kia đều là Thẩm Dục đi rửa sạch, có điều hôm nay Thẩm Dục không ở nhà, Hạ Gia Mộc chỉ có thể chủ động đi ra ngoài, nếu không cậu còn phải chịu đựng mùi hương này đến ngày mai.

Hạ Gia Mộc men theo bên ngoài biệt thự tìm, quả nhiên phát hiện có một hướng nào đó mùi vô cùng nặng, cũng không biết là thứ gì hỏng rồi, vị thối luôn truyền tới bên này.

Đại khái cách khoảng trăm mét, Hạ Gia Mộc phát hiện nguồn thối, nơi đó có một hộ nhà, sau tường có một đống thi thể động vật.

Những thi thể này pcậu lớn đều là cơ thể chó không hoàn chỉnh, càng quỷ dị chính là những con chó này giống như cắn xé lẫn nhau mà chết, khiến cho nơi nơi đều là máu.

Hạ Gia Mộc chịu đựng ghê tởm thò lại gần, ruồi trùng giống như chịu kích thích bay chạy tán loạn khắp nơi, mùi vị tanh tưởi làm cho nước mắt Hạ Gia Mộc tuôn ra đến nơi.

Có điều cuối cùng cậu cũng thấy rõ cảnh tượng nơi này, góc tường nhà hàng xóm này đã bị đào một cái động, các con vật đều giống như mài đầu liên tục vào phía trong cái động đó, cuối cùng tạo thành cái cảnh tượng này.

Bên trong đến tột cùng có cái gì, mà khiến một đám động vật điên cuồng thành cái dạng này.

Trong lòng Hạ Gia Mộc trầm xuống, liên tưởng đến mấy thứ đồ không tốt lắm, cậu do dự một lát, đi vòng đến nơi xa báo cảnh sát.

Không nghĩ tới cảnh sát nghe được tình huống bên này, căn bản không muốn ra xem, còn khuyên Hạ Gia Mộc đừng xen vào việc của người khác.

Trong lòng Hạ Gia Mộc buồn bực, sau khi cúp điện thoại đi vòng tại chỗ, cậu không có cách nào im lặng không để ý đến tình huống trước mắt, nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện thoại cho Thẩm Dục, xem hắn có thể đưa ra chủ ý gì hay không.

Không biết vì sao Thẩm Dục không lập tức tiếp điện thoại, Hạ Gia Mộc lại cảm thấy bản thân loáng thoáng nghe được tiếng chuông di động Thẩm Dục đặc biệt cài cho mình.

Bên kia không nhận điện thoại, di động tự động cúp máy, sau đó tiếng chuông loáng thoáng kia biến mất.

Hạ Gia Mộc liếc mắt nhìn cái cửa động kia, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại gọi điện thoại lại lần nữa cho Thẩm Dục, sau vài giây, tiếng chuông loáng thoáng kia lại lần nữa vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play