Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 4: Trò chơi bắt đầu


1 năm

trướctiếp

Càng khóc lóc và cáu kỉnh sẽ chỉ làm tiêu hao sự chú ý, thúc đẩy quá trình tâm lý suy sụp, không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, đây là đạo lý mà Đường Tâm Quyết hiểu rõ.

Nhưng đạo lý vốn chỉ là đạo lý, chính là bởi vì khi ở trong những tình huống khác thường, con người thường khó kiểm soát được bản thân, đó cũng là một bản năng.

Ba năm trước, kể từ khi căn bệnh quái ác tìm tới Đường Tâm Quyết, Đường Tâm Quyết buộc phải kết hợp đạo lý với hiện thực, học cách làm thế nào để khắc chế bản năng, duy trì bình tĩnh, trong hoàn cảnh bị ép tới phát điên.

“Trên thế giới không có cơn ác mộng nào là không thể giải quyết được, cũng không có hiện thực không thể giải quyết.”

Cô nhẹ nhàng nói, những cảnh tượng từ cơn ác mộng mấy ngày nay cứ hiện lên trong tâm trí cô.

Cơn ác mộng mà ngay cả bác sĩ tâm lý cũng phải bó tay mang đến nhiều ảnh hưởng xấu cho cuộc sống của cô, nhưng lần này, nó dường như báo trước một chuyện ngoài ý muốn sắp xảy ra, vì vậy điều tương tự cũng có thể được chứng minh, những chi tiết khác trong giấc mơ, liệu có tương ứng với tình hình hiện tại?

Suy nghĩ của cô chìm đắm trong ký ức bị chế áp, bóng tối dày đặc trong giấc mơ và những con quái vật ghê tởm trốn trong bóng tối lao thẳng tới, nhưng ngoài ra, Đường Tâm Quyết còn hơi nhớ rằng, trong mơ có một quy tắc...

Trong chốc lát, Đường Tâm Quyết mở mắt.

Nếu quy tắc này cũng có thể áp dụng cho “trò chơi” lúc này, thì cô có lẽ đã biết cách giải quyết tình huống hiện tại.

Từ góc nhìn của người ngoài, Đường Tâm Quyết bất động, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Có thể mở cửa.”

Bạn cùng phòng: “???”

Trịnh Vãn Tinh ngừng la hét, Trương Du không nói gì nữa, ngay cả Quách Quả cũng ngừng khóc, không ai dám tin rằng Đường Tâm Quyết lại lỗ mãng như thế: “Cậu chắc chứ?”.

Trong bóng tối, giọng nói của cô gái rất bình tĩnh mà dứt khoát: “Chắc. Trương Du phải vào trong, bắt buộc phải mở cửa.”

Trương Du đứng ngoài cửa hít một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy: “Vậy còn thứ trên lưng tớ… phải làm sao?”

Bây giờ cô ấy không dám quay đầu lại, càng không dám nghĩ sau khi cánh cửa mở ra sẽ xảy ra chuyện gì.

Đường Tâm Quyết trả lời một cách ân cần: “Thứ sau lưng cậu sẽ xông tới, trước tiên nó sẽ tấn công người mở cửa là tớ trước, sau đó nhân cơ hội vào bên trong phofg ký túc xá.”

Quách Quả: “... Sao cậu có thể nói chuyện kinh khủng như thế bằng giọng bình tĩnh như vậy được!”

Quách Quả không nhìn thấy, Đường Tâm Quyết chặt dụng cụ trong tay, ngón tay ấn chặt vào vỏ bọc ngoài vật thể. Theo mấy tiếng trước, thứ đó dài khoảng năm mươi xăng-ti-mét, tay cầm cứng, phía đỉnh đầu có vẻ như là thứ gì đó dày hình cái bát. Dùng nó như cái búa nhỏ cũng khá tiện.

Đường Tâm Quyết ra hiệu cho hai người bạn cùng phòng lùi lại, cô đứng trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào khe cửa, tay trái chậm rãi đặt lên tay cầm.

Quách Quả ở phía sau nuốt nước miếng: “Thần Quyết, cậu có chắc là có cách để cho Trương Du vào không? Nếu chúng ta thất bại, chúng ta đều sẽ toi đấy.”

Đường Tâm Quyết lắc đầu: “Không, nếu thất bại, đại khái chỉ có mình tớ toi đời, các cậu còn cơ hội. Nhớ những lời mà đồng âm nói chứ? Không bảo vệ được ký túc xá sẽ khiến bạn cùng phòng bị loại, nhưng lại không nói là cả phòng sẽ bị loại.”

Trước khi cô nói xong, lòng bàn tay của cô nhấn xuống, cánh cửa ký túc xá mở ra.

Trương Du khẽ run rẩy ngoài cửa, bạn cùng phòng đang thở hổn hể, ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cùng lúc đó, tiếng cười chói tai phía sau gáy cô ấy bật ra, Trương Du quay đầu lại theo phản xạ, nhưng rất nhanh bị tay của Đường Tâm Quyết che lại.

“Đừng quay lại..”

Khác với bóng tối bao la bên ngoài ban công, bóng tối ngoài hành lang dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù khuếch tán, như có vô số thứ trốn ở trong đó.

Qua ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại di động, Đường Tâm Quyết nhìn thấy một bàn tay gầy guộc và nhợt nhạt thò ra từ sau gáy của Trương Du, lôi ra một vật thể lớn hơn, có màu trắng….ngay khi nó lao tới, cô không hề do dự đập mạnh xuống.

Ngay khi tiếng hét chói tai vang lên, thanh nhựa và đầu cao su va vào một cục gì đó nhớp nháp, đánh trúng rồi!

Sự ớn lạnh chui dọc theo cánh tay Đường Tâm Quyết, nhưng cô không còn sức lực để quan tâm tới chuyện đó, cô vung cánh tay mạnh hơn để đẩy nó xuống, đồng thời quay sang Trương Du vẫn chưa phản ứng kịp hét lớn: “Vào trong!” 

Cô ấy xông thẳng vào như vừa tỉnh ngủ, trong bóng tối có thứ gì đó màu trắng nhảy dựng lên, bao bì bên ngoài công cụ rách tan, giữa tiếng kêu đáng sợ, đầu cao su vậy mà vẫn ấn chặt vào sinh vật màu trắng không phải người, thật sự chưa bị lật ngược.

Ngay cả con quái vật màu trắng cũng sửng sốt trong giây lát: một con quỷ như nó, lại đọ sức với nữ sinh loài người, vậy mà còn không đọ thắng??

Đường Tâm Quyết cũng sửng sốt một lúc: cô vốn định ra một đòn thật nhanh rồi nhanh chóng rút ra quay vào trong, nhưng mà lúc nãy khi rút ra, thì “cây búa nhỏ” trong tay cô không hề động đậy, cô lại vô thức dùng lực kéo mạnh, ngược lại lại thành ra kéo con quái vật màu trắng dài ra hai xăng-ti-mét.

Quái vật màu trắng: “...”

Đường Tâm Quyết: “...”

Cô lập tức quyết định ném công cụ vào bóng tối, nhưng tốc độ của con quái vật bị kích thích nhanh hơn, nó ngay lập tức lao lên, tức chi gầy gò cái đầu nhô ra từ cục màu trắng, trên đầu không có ngũ quan chỉ có một cái miệng, như thể một hố đen lớn, hướng về phía đầu Đường Tâm Quyết.

[Những quỷ quái cấp thấp lang thang trong bóng tối, không được chạm vào, không được nhìn thẳng, sẽ bị nuốt chửng vào bóng tối.]

Đôi đồng tử co lại phản chiếu cái đầu của con quái vật đang nhanh chóng tiến lại gần, xung quanh là bóng tối và lạnh lẽo tràn tới, trong nháy mắt, Đường Tâm Quyết cảm thấy như thể mình vẫn đang ở trong một cơn ác mộng.

 […Nhưng một khi nó chạm vào nó, ngay khi bị tấn công, cũng có thể tấn công đối phương.]- đọc tốt hơn trên app TYT

Giống như ở trong giấc mơ, cơ thể của cô phản ứng theo bản năng, nếu như 0 thể rút lui, vậy thì đã làm thì làm cho trót, cô hướng ngược về đầu con quái vật, đập xuống một cái mạnh!

Với chất a-đrê-na-lin tăng mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quái vật quen thuộc, Đường Tâm Quyết không thể phân biệt được rõ đây là thực hay mơ, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và bản năng hành động theo giấc mơ.

[Sợ ánh sáng, tiếng ồn lớn, có thể dùng lực mạnh xé nát nó, ném trở lại bóng tối ...]

Cái đầu màu trắng trong chốc lát đã bị hất tung, ngay sau đó nó bò lên công cụ lần nữa leo lên trên cánh tay của Đường Tâm Quyết, mạch máu trên cổ tay phồng lên vì dùng sức quá nhiều.

“Cẩn thận!”

Tiếng hét của người bạn cùng phòng khiến Đường Tâm Quyết rùng mình: Đây không phải là giấc mơ có một mình cô, đây là hiện thực!

Có điều gì đó thoáng qua trong tâm trí cô, cô hét lên: “Kêu! Kêu lớn tiếng lên! Nhanh lên!”

Có thể do khoảnh khắc sinh tử đẩy nhanh phản ứng của mọi người, chưa tới nửa giây sau, Quách Quả đã hét lớn tới mức đủ để hất tung mái nhà, Trịnh Vãn Tinh và Trương Du theo sau, không nói một lời lập tức hét theo.

Dù họ không hiểu tại sao Đường Tâm Quyết lại đột ngột đưa ra yêu cầu, nhưng lúc quan trọng sao có thể quan tâm nhiều như thế, cứ hét to là được.

Con quái vật màu trắng sợ ánh sáng và tiếng động lớn, lúc này không có ánh sáng nhưng trong phòng có ba nữ sinh viên đại học khoảng hai mươi, đã đánh quỷ suốt bốn tiếng đồng hồ.

Nếu âm thanh có thể biến thành vũ khí, chỉ trong vòng ba giây họ sẽ tạo ra một âm thanh lớn đủ để san phẳng toàn bộ khu ký túc xá A. Đường Tâm Quyết cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của quái vật, sức mạnh của nó yếu đi!

Đâm toàn lực một cái, cả cơ thể của con quái vật bị xé toạc, nó dường như bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tứ chi của nó rơi xuống đất muốn lui vào bóng tối, nhưng cũng giống như Đường Tâm Quyết trước đây, dù có rút thế nào cũng không thể rút ra được.

Quái vật: “…”

Đường Tâm Quyết lúc này mới nhận ra rằng, phần cao su của “chiếc búa nhỏ” này dường như có thể hút mọi thứ, cô càng dùng sức, thì phần cao su càng hút chặt, bởi vì lúc đầu cô dùng lực quá mạnh, nên giờ không thể kéo ra được.

Trước khi tâm trí có thể nghĩ ra đó là thứ gì, con quái vật đã nhận ra vấn đề, bắt đầu thay đổi cấu trúc cơ thể thử nuốt miếng cao su vào trong, Đường Tâm Quyết sao có thể để cho nó thành công, ngay lập tức đâm xuống mạnh hơn, không biết nó bị đâm liên tiếp bao nhiêu phát, cảm giác nhớp nháp đột nhiên biến mất, phần đầu cao su chạm đất.

Con quái vật bị đâm vỡ nát!

Con quái vật màu trắng nứt ra lập tức tách ra thành vô số vật thể hình cánh tay, Đường Tâm Quyết vừa mới thả lỏng bèn lập tức chui vào trong phòng, bàn tay đó dường như vẫn muốn tóm lấy cô, nhưng ngay khi sắp chạm vào thì lại bị cánh cửa chắn ở thế giới bên ngoài.

“Uỳnh!”

Vụ va chạm trên cửa để lại âm thanh nặng nề.

Sau đó đến tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng gõ cửa quen thuộc lại từ từ vang lên, cùng lúc đó, giọng nói của Đường Tâm Quyết xuất hiện bên ngoài khe cửa:

“Mở cửa đi, bên ngoài tối quá, tớ sợ quá.”

Ba người kia chiến tranh lạnh, rõ ràng Đường Tâm Quyết đã trở vào trong phòng,nhưng lại có giọng nói y hệt cô ở bên ngoài lại còn gõ cửa, cảnh tượng khó lòng miêu tả. 

Đường Tâm Quyết dừng khoảng vài giây, bước lên trước giơ tay ra, cũng gõ ba cái vào cửa một cách rõ ràng, âm thanh sau một hồi quyết liệt lại trở lại vẻ nhẹ nhàng và hiền dịu:

 “Bố mày ở bên trong, trở về đi.

“...” Bầu không khí khiếp sợ đã tiêu tán. phần lớn

“Hức hức hức!!!”

Quách Quả là người cử động đầu tiên, cô ấy sà vào ôm lấy thân hình mảnh mai của Đường Tâm Quyết, khóc tới mức một hàng lệ một hàng nước mũi: “Chị Quyết, bố Quyết, thần Quyết, sau này cậu chính là bố ruột của bố khác mẹ khác cha của tớ!”

Trương Du bất đắc dĩ bế cô lên: “Tớ mới là người được Tâm Quyết cứu, để tớ khóc trước có được không?”

Trịnh Vãn Tinh không chen vào được, nên quay vòng một cách sốt sắng: “Đừng cố quá, Hai người đừng cố quá, cơ thể Đường Tâm Quyết không khoẻ, các cậu sắp ôm hỏng người cậu ấy rồi!”

Quách Quả hai mắt ngấn lệ: “Đại tiểu thư, mở to đôi mắt hợp kim của cậu ra nhìn đi, bố tớ lúc nãy tay của tớ vừa mới xé nát một con quỷ! Xé nát tận tay!”

Nếu điều này có thể được gọi là yếu ớt, bọn họ có được coi là bị tàn tật nghiêm trọng không?

Đường Tâm Quyết tránh xa người bạn cùng phòng đang tuỳ ý nhận người nhà, dở khóc dở cười: “Vãn Tinh nói đúng, đừng ôm tớ, tay tớ đau lắm.”

Cô vừa bị dùng nhiều sức quá lâu, hiện giờ cánh tay của cô bị tê nhức và lạnh buốt, cả người mất sức, cô cần phải cần nghỉ ngơi thật tốt.

Trương Du rất tinh tế nhạy bén, lập tức tìm một bộ y tế tới cho cô. Hai người còn lại dựa vào cô, sau khi hơi khôi phục từ trạng thái sợ hãi quá mức, họ hỏi những nghi ngờ trong lòng:

“Làm thế nào mà cậu biết đối phó với con quái vật bên ngoài?”

Đường Tâm Quyết không trả lời chi tiết, mà chỉ nói ngắn gọn: “Tớ chỉ biết rằng đối với nhiều loại quỷ quái cấp thấp, ngay khi chúng chạm vào chúng ra, thì chúng ta có thể tấn công chúng. Mà chúng ta lại được cánh cửa ký túc xá bảo vệ, nên chỉ cần nắm bắt thời cơ giữ nó trong hai giây là đủ.”- đọc và nghe truyện trên app TYT

Chỉ là cô bao giờ không ngờ rằng, vũ khí công kích trên tay suýt chút nữa đã kéo cô xuống nước.

Nghĩ đến đây, Đường Tâm Quyết không khỏi giơ “chiếc búa nhỏ” trong tay lên, cố gắng dùng ánh sáng của điện thoại di động để tìm xem đây là bảo vật gì, thế nhưng những con số trên màn hình điện thoại hiện ra nhanh hơn.

10, 9, 8, 7 ...

Vào lúc 0 giờ, bộ đếm ngược bốn tiếng đồng hồ trở về số không, màn hình tối đen.

“Ting ting ting, ting ting ting ~”

Tiếng đồng âm du dương quanh quẩn bên tai mọi người.

“Đeo cặp sách trên lưng, đến phòng ký túc xá, cuộc sống đại học hạnh phúc bắt đầu từ đây.”

“Đoàn kết thân thiện, giúp đỡ lẫn nhau, mỗi sinh viên phải chấp hành nội quy của ký túc xá.”

“Cố gắng thi đấu, chăm chỉ thi cử, thành tích ưu tú có thể giúp mọi người sống được càng lâu.”

“Hệ thống tín chỉ, thưởng phạt phân minh, các nhà giáo dục đang chờ đợi bạn ở những trường đại học tốt nhất”

Khi hát đến cuối, đồng âm càng lúc càng xa, như thể bay lên trời rất cao, tiếng cũng trở nên mơ hồ, du dương:

“Thời gian quý giá, trân trọng trước mắt, [Trò chơi sinh tồn trong ký túc xá] bắt đầu!”

Giọng nói biến mất hoàn toàn, màn hình điện thoại di động trở thành màu trắng, giao diện vẫn rất lạ, Đường Tâm Quyết nhìn thấy tên mình trên đó.

Tên: Đường Tâm Quyết

Ký túc xá: ký túc xá 606.

Trường học: Đại học top ba.

Tín chỉ: 0

Bên dưới là hông tin cơ bản, có một số ô thông tin nhỏ, phan biệt là [tình trạng ký túc xá], [Bản ghi lúc thi/thi đấu], [đạo cụ dị năng] và [thông tin cơ thể] bốn cột.

Đường Tâm Quyết đang định nhìn kỹ, thì thấy hàng [đạo cụ dị năng] loé lên. 

“Xin chúc mừng bạn, nhờ vào những biểu hiện rất tốt của bạn trước khi trò chơi bắt đầu, bạn nhận được một phần thưởng! Những thứ trong tay bạn lúc này sẽ trở thành dị năng thiên bẩm ~”

Những thứ trong tay?

Đường Tâm Quyết nhìn xuống, đúng vào lúc này, đèn trong ký túc xá đột nhiên sáng lên, qua ánh sáng sáng như ban ngày, cô có thể nhìn rõ “dị năng thiên bẩm” của mình.

Thanh nhựa cứng, phía đầu là cao su hình cái bát màu đỏ cam, công cụ dài khoảng năm mưới xăng-ti-mét mới tinh, hiển nhiên là nó không hay xuất hiện, nhưng năm nữ già trẻ không ai không biết tới …

Một cây thông bồn cầu hàng thật giá thật.

Đường Tâm Quyết: “

Bây giờ cô muốn làm hồ sơ thi lại, còn kịp không?

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp