Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 3: Hãy bảo vệ bạn cùng phòng


1 năm

trướctiếp

“Bên ngoài tối quá, tớ sợ quá. Mau mở cửa, cho tớ vào với.”

Giọng nói ngoài cửa vẫn vang lên, giọng nói vốn thuộc giọng nhẹ nhàng của thiếu nữ, nhưng lúc này trong tai những người trong phòng, lại có vài phần lại có chút dính lấy nhau và lạnh lẽo khó tả.

Ai dám mở cửa?

Trong phòng yên lặng, Đường Tâm Quyết suy nghĩ một lúc, nói khe khẽ: “Cửa ký túc xá hình như bị hỏng rồi, chúng ta không mở được. Lúc nãy khi Vãn Tinh trở về, cửa tự động mở ra, cậu cứ đứng ở cửa thử xem, xem nó có tự mở được không?”

Cái gọi là trò chơi, nếu bắt mọi người tham gia, nên không có lý do gì không mở cửa cho sinh viên trở về ký túc xá, từ lúc Trịnh Vãn Tinh trở về cửa đóng mở tự động, thì cô đã nhận ra được điều đó. 

Nếu hiện tại, cửa ký túc xá không có phản ứng gì, chỉ có thể chứng minh rằng “Trương Du” ngoài cửa, không phải là đồng loại với bọn họ.

Ngoài cửa im lặng hai giây, tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, đập vào cửa từng phát một, khiến cả cái cửa khẽ rung lên.

“Các cậu có phải là không muốn mở cửa cho mình không?”

Lần này, giọng nói của “Trương Du” trở nên rất ảm đạm, nhưng lại to hơn trước rất nhiều.

Đường Tâm Quyết đang đứng trước cửa nghe thấy vô cùng rõ ràng, giọng nói ảm đạm gần như cộng hưởng vào cánh cửa vang vào trong ... Như thể chủ nhân của giọng nói đang bò trên cánh cửa, áp cả cái đầu vào trong khe cửa.

Cô thậm chí có thể cảm thấy được, ở chỗ khe cửa có thứ gì đó nhớp nháp chảy qua, may mắn là lúc này ký túc xá tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, nếu không thì sẽ bị Quách Quả bạn cùng phòng nhìn thấy, chắc chắn sẽ ngất lịm đi mất.

Đường Tâm Quyết giả vờ như không cảm thấy gì, quay lại bên cạnh hai người bạn cùng phòng, ra hiệu cho họ đừng tạo ra tiếng.

Trịnh Vãn Tinh trước giờ vẫn nghe theo lời của cô, Quách Quả hiện giờ bị sợ tới mức hồn rời khỏi xác cũng không hề phản đối gì, ba người bọn họ bắt đầu giả chết.

Bất luận kêu gọi như thế nào, bên trong cũng không có phản hồi, những thứ bên ngoài cửa cuối cùng cũng từ bỏ đi ngụy trang, cười khúc khích theo tiếng cửa cót két, hết tiếng này đến tiếng khác, giữa màn đêm tối tăm càng thêm chói tai.

Những người trong phòng căng thẳng thần kinh, chỉ sợ rằng cánh cửa sẽ bị mở tung ra ngay sau đó.

Thời gian cứ trôi qua từng giây trở nên dài hơn một cách kì lạ, không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng cào cửa cuối cùng đã biến mất. Ba người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, Đường Tâm Quyết sờ vào sau lưng, mới phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.

Cô chỉ có thể đánh cược một phen, đánh cược cô đoán đúng “luật chơi”, đánh cược phòng ký túc vừa là nơi ràng buộc họ vừa là nơi bảo vệ họ, đánh cược những thứ bên ngoài không vào được bên trong.

May mắn thay, họ cược thắng rồi.

Đúng lúc này, trên hành lang ngoài cửa, đột nhiên vang lên một tiếng “cót két”… là tiếng mở cửa!

Đường Tâm Quyết ngẩng đầu lên, cô nhận ra, cửa ký túc xá đối diện đang mở.

Quả nhiên, một giọng nói thận trọng vang lên: “Là cậu sao Đào Hân? Tốt quá cuối cùng cậu cũng đã trở lại ...”

Âm thanh đó đột nhiên dừng lại như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ sợ hãi,  sau đó không hề vang lên nữa. Sau đó chỉ có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh từ từ mở ra…sau đó là tiếng đóng sầm cửa lại giữa tiếng hét lên sợ hãi của người bạn cùng phòng khác

Mọi thứ lại trở nên im lặng như lúc đầu.

Quách Quả nghẹn ngào ở phía sau, cơ thể trượt xuống một cách mất kiểm soát. Không ai dám bàn luận, cũng không dám suy đoán xem phòng  bên kia cánh cửa đang xảy ra chuyện gì.

Lại qua đi không biết bao lâu, giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, ba người họ giật mình:

“Ting ting ting, tang tang tang, các bạn sinh viên hãy ngoan ngoãn trở về ký túc xá đi ~ Ya, thiếu rất nhiều người quá…Ồ, hình như tôi đã quên nói với các bạn học rằng bên ngoài ký túc xá rất nguy hiểm, đừng có mà tuỳ tiện mở cửa nhé.”

Nghe giọng có vẻ tiếc nuối, nhưng Đường Tâm Quyết lại cảm nhận được ý cười trên nỗi đau của người khác và ác ý không thể che giấu:

“Bất luận thế nào, không bảo vệ được bạn cùng phòng của mình, dẫn đến bạn cùng phòng bị loại bỏ sớm, thì đó không phải là học sinh mà các nhà giáo dục yêu thích đâu nhé.”

“Các nhà giáo dục cho rằng, các bạn cùng phòng với nhau phải giúp đỡ lẫn nhau, như thế mới có thể đạt được thành tích tốt hơn trong các kỳ thi đánh giá hàng ngày và trong các cuộc thi, giúp đỡ nhà trường trở thành của các bạn trở thành trường đại học trọng điểm. Khi “người đó” thấy rằng số lượng người trong phòng không đủ, thì “người đó” sẽ tức giận, hạ thấp xếp hạng của các bạn, huỷ bỏ phần thưởng của các bạn...”

“Ting, quy tắc thứ hai đã được mở khóa: bảo vệ bạn cùng phòng!”

Ngay khi giọng nói này vang lên, Đường Tâm Quyết nhìn vào điện thoại, thời gian vừa tròn chín giờ.

Khoảng cách kể từ giọng nói của đứa trẻ xuất hiện lần cuối cùng, vừa hay nửa tiếng. Mà lần trước lần đầu tiên giọng nói đó vang lên là tám giờ, lại là nửa tiếng. Lẽ nào giọng nói này, cách nửa tiếng lại xuất hiện giọng nói này, mỗi lần đều thông báo một quy tắc?- đọc và nghe truyện trên app TYT

Sau đó trò chơi chính thức bắt đầu từ mười hai giờ đêm, âm thanh này vẫn sẽ lại xuất hiện ...

Suy nghĩ của Đường Tâm Quyết bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Mở cửa đi, tôi là Trương Anh, cho tôi vào.”

Lần nữa?

Cô nói không chút do dự: “Trương Du, cậu nhìn lên phía trên khung cửa, chúng mình đã bàn bạc trước một nơi để đặt chìa khóa dự phòng, còn có chìa khóa dự phòng không?”

Ngoài cửa: “Được đấy….cậu nói dối, không có chìa khóa, hai người quỷu ra mở cửa.”

Đường Tâm Quyết không chút biểu cảm, giọng nói rất nhẹ nhàng lúc này trở nên lạnh lùng: “Cậu quên mất rồi, phòng chúng ta trước giờ không bao giờ có chìa khóa dự phòng.”

Đây cũng không phải là Trương Du!

Lần sau vẫn giống như lần trước, mặc kệ bên ngoài van xin uy hiếp như nào, âm thanh có khủng bố đáng sợ như nào, thì Đường Tâm Quyết ba người họ kiên quyết giả vờ chết, tuyệt đối không bước lại gần cửa nửa bước.

Sau ba phút dài đằng đẵng, âm thanh ngoài cửa lại biến mất.

Sau đó lại có tiếng “Ting ting ting, tang tang tang, các bạn học sinh ngoan ngoãn trở về ký túc xá chưa?”

“A!!” Trịnh Vãn Tinh cuối cùng không chịu được nữa, cô ấy chạy đến cửa sổ ban công hét lên một cách tức giận: “Đủ rồi! Cho chúng tôi ra ngoài! Tôi không muốn chơi trò chơi của các người!”

Giọng cười trẻ con vẫn khúc khích đầy ác ý, như thể sự phản kháng của học sinh đối với nó rất nhỏ nhặt không đáng kể, thậm chí không đáng để tâm.

Giữa tiếng cười, một người bạn cùng phòng khác là Quách Quả đã bắt đầu vừa khóc lóc vừa niệm Chú Đại Bi. Đối mặt với hoàn cảnh lộn xộn, Đường Tâm Quyết vỗ cái đầu đầu đang bắt đầu đau, thở dài, cầm dụng cụ có hình cái gậy dài ở bên cạnh lên, đập mạnh xuống bàn:

“Yên lặng!!”

Tiếng nuốt ừng ực cùng tiếng va chạm đinh tai nhức óc khiến cả căn ký túc xá lập tức trở nên yên tĩnh, không chỉ vậy, hai người bạn cùng phòng thậm chí còn cảm thấy tai mình ù đi một chút.

Quách Quả không thấy gì ngạc nhiên, nhưng Trịnh Vãn Tinh thì lại rất kinh ngạc, cô ấy tự hỏi người lúc nào cũng bị bệnh như Đường Tâm Quyết làm thế nào có thể bùng nổ với sức mạnh lớn như vậy.

“Nghe nó nói chuyện, nghe cho kỹ.”

Đường Tâm Quyết ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài cửa sổ.

Đồng âm kì lạ cười một lúc, sau đó không còn giả vờ nói gì nữa, dứt khoát thông báo quy tắc thứ ba:

“Từ khi trò chơi bắt đầu, toàn ký túc xá đã bị phong tỏa, người sống không thể rời khỏi ký túc xá nữa!”

Chuyện này cô đã biết từ lâu rồi.

Quách Quả rùng mình một cái: “[Không thể rời đi nữa] là cái gì? Nó không nói trò chơi sẽ kết thúc khi nào à?”

Nó thậm chí không nói trò chơi có kết thúc hay không. Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Đường Tâm Quyết, nhưng cô không nói ra.

Lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên có một tiếng gõ cửa cơ học khác ...

Thời gian trôi qua, cả ba người cuối cùng cũng quen với quy luật “Tiếng trẻ con kì lạ…tuyên bố quy tắc tiếng rao của con quỷ gõ cửa”.

Quỷy mắn thay, chỉ số IQ của những thứ bên ngoài không cao, dùng đi dùng lại một chiêu giống nhau mà không biết đổi sang cách khác, sau khi bị lộ thì bèn cào cửa một cách bất lực. Cho tới lần tiếp theo, như thể mất hết kí ức thất bại lần trước, lại đi gõ cửa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, nhiều người không còn sợ “quỷ gõ cửa” nữa. Dù sao thì sự thực đã chứng minh, chỉ cần họ không tự ý mở cửa, thì không có gì bên ngoài có thể vào được.

Đường Tâm Quyết ghi nhớ từng quy tắc được đứa trẻ nói:

Điều thứ tư: Khi đến 0 giờ, chỉ cần trong phòng có không ít hơn hai người còn sống, mới có thể thành công tham gia trò chơi, nếu không sẽ coi như thất bại, tất cả sẽ bị loại.

Điều thứ năm: Học sinh giỏi sẽ được khen thưởng, học sinh hư thì không.

Điều thứ sáu: Chỉ những học sinh ở trong phòng, ngay khi trò chơi bắt đầu, mới ứng yêu cầu học sinh giỏi đáp của [Nhà giáo dục].

Đường Tâm Quyết cau mày: Chia quy tắc có thể nói gọn một câu làm hai, như vậy thông tin mà bọn họ nhận được sẽ càng ít hơn, mà đồng âm quỷ dị này ngược lại càng thêm gian xảo.

Xem ra, tên đồng âm không rõ danh tính này, dường như có ác ý tự nhiên đối với họ. Bề ngoài thì nhắc đi nhắc lại quy tắc, nhưng thực tế chẳng khác nào bóp kem đánh răng ngắt quãng, lần nào cũng vừa hay chậm một bước. Nếu không phải có Nếu Đường Tâm Quyết ở đây, Trịnh Vãn Tinh và Quách Quả e sẽ là những người bị hại đầu tiên.- đọc tốt hơn trên app TYT

Lúc này, đồng hồ đếm ngược trên điện thoại di động chỉ còn sau mươi phút, kim giờ đã điểm mười một giờ.

Những người vốn mệt mỏi tỏ ra như không hề nghe thấy tiếng gõ cửa, thậm chí sau khi đã quen với bóng tối, họ bắt đầu nghiên cứu cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Bất luận là đập tường hay la hét, các ký túc xá ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì.

Ba người họ có một cảm giác không thể giải thích được, rõ ràng bên ngoài là khuôn viên quen thuộc, nhưng lại giống một hòn đảo biệt lập. Xung quanh chỉ toàn là nước biển trải dài mênh mang, không ai có thể đến cứu họ.

Cảm giác bất lực, ngay khi quy tắc cuối cùng được công bố, nhảy vọt lên đỉnh điểm:

“Trước mười hai giờ khi trò chơi bắt đầu, những ai ở trong khuôn viên trường, chưa kịp trở về ký túc xá, sẽ bị xóa sổ ...” đồng âm dường như đã lỡ miệng, cười toe toét đôi từ khác: “Sẽ bị loại, bị mất đi tư cách chơi trò chơi.”

“...”

Quách Quả nói nhỏ một cách kinh ngạc: “Nhìn xem, màn hình điện thoại lại thay đổi rồi!”

Chỉ thấy phía dưới đồng hồ đếm ngược màu đỏ tươi, có thêm vốn vòng tròn, ba vòng đang nhấp nháy với những đốm sáng trắng, vẫn còn một vòng không phát sáng, mà trong trạng thái mờ mờ.

Đường Tâm Quyết nhanh chóng nhận ra rằng: những đốm sáng này tượng trưng cho bốn người cùng phòng trong ký túc xá, đối với những người không ở trong phòng, những đốm sáng này sẽ không sáng. Bây giờ có ba người trong ký túc xá, vì vậy chỉ có ba điểm sáng.

Khi những suy nghĩ xuất hiện, thì lại xuất hiện tiếng gõ cửa một cách thúc giục quen thuộc: “Cho tớvào!”

Quách Quả hét lên một cách cam chịu: “Cứ gõ đi cứ gõ đi, gõ rách cổ cũng ai cho mày vào đâu~”

Ngoài cửa im lặng chốc lát, sau đó tức giận hét lên: “Quách Quả, cái xx nhà cậu! Đợi mình vào sẽ băm cậu ra! Mau mở cho tớ!”

“...”

Đường Tâm Quyết lập tức ngẩng đầu lên, Quách Quả và Trịnh Vãn Tinh cũng sửng sốt.

“Trời mẹ! Tại sao con quái vật này lại có lời thoại mới?” Quách Quả nhảy dựng lên núp sau Đường Tâm Quyết, dùng phương pháp của Đường Tâm Quyết để dò hỏi: “Khụ khụ, Trương Du, không phải cậu có bạn trai rồi à? Sao lại về sớm thế?”

Đường Tâm Quyết hất cô ấy ra: “Cậu đã từng nghĩ tới khả năng, có thể, lần này không phải là quái vật chưa?”

Có lẽ trả lời giọng của cô, bên ngoài lại có tiếng nói vọng vào:

“Gặp con mẹ cậu! Tớ độc thân hai mươi năm nay có bạn trai từ bao giờ? Quỷ thì mình có gặp mấy lần, đuổi theo mình cả đường kia kìa!”

Bên ngoài rất cáu kỉnh, trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Minh cầu xin mọi người nhanh lên, hiện giờ bên ngoài toàn là sương mù đen, nếu bọn chúng đuổi kịp thì mình chết chắc!”

“... Đây là Trương Du, là Trương Du nói đúng!”

Quách Quả vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, Trịnh Vãn Tinh bốc đồng hơn hét lên đời mở cửa ra, nhưng lại bị Đường Tâm Quyết dùng công cụ dài trong tay chặn, đẩy trở lại.

Trịnh Vãn Tinh lần này rất sốt sắng, lần đầu tiên lớn tiếng nói Đường Tâm Quyết: “Em cũng nói là Trương Du ở bên ngoài, sao không cho chị ra cửa mở? Nếu không kịp thì phải làm sao?” “

Đường Tâm Quyết cố tình phớt lờ những cơn đau ở thái dương, nói rất nhanh: “Chị quên mất quy luật vừa rồi là gì rồi à? Cứ nửa tiếng sẽ có một con quỷ gõ cửa, không có ngoại lệ. Có nghĩa là nó luôn ở bên ngoài cánh cửa.”

“Cho nên, nếu người đứng ngoài cửa lần này là Trương Du thật, thì con [quỷ] lúc nãy, ở đâu?”

Đường Tâm Quyết không hề hạ giọng, bên trong ký túc xá đều có thể nghe thấy, không khí lập tức bị sự im lặng lấp đầy, ngay cả tiếng gõ cửa cũng ngừng lại.

Một lúc sau, giọng nói của Trương Du run lên: “Mẹ kiếp, đừng doạ mình, con người bị hoảng sợ sẽ chết mất...”

Như thể phát hiện ra thứ gì đó, âm thanh đột ngột dừng lại.

Sau một vài giây, Trương Du mở miệng một cách khó khăn: “Mình cảm nhận được rồi, hình như thể có thứ gì đó ... đang bò trên lưng mình.”

Quách Quả thở hổn hển, người mềm nhũn ra, Trịnh Vãn Tinh kéo mạnh cổ áo của cô ấy ngăn cản đến cùng, do dự nhìn về phía Đường Tâm Quyết: “Vậy chúng ta còn phải mở cửa không?”

Quách Quả sắp suy sụp tới nơi: “Cậu nói xem?”

Hiện giờ họ mở cửa, thì không chỉ có mình Trương Du bước vào!

“Chúng ta có thể đợi đến lần công bố nội quy phía sau rồi mới mở có được không?” Cô ấy đột nhiên nghĩ ra: “Tâm Quyết từng nói, mỗi lần giọng nói đáng sợ của đứa trẻ đó vang lên, thì đám quỷ ngoài cửa sẽ thay mới một lượt.”

Nhân lúc quỷ không có ở đó, họ mở cửa cho Trương Du, chẳng phải sẽ an toàn sao?

Đường Tâm Quyết không chút do dự phủ nhận: “Lần tiếp theo đồng âm xuất hiện, chính là mười hai giờ.”

Đúng mười hai giờ, trò chơi bắt đầu, tất cả những ai chưa về ký túc xá sẽ bị giết chết. Ai có thể đảm bảo rằng ngay lúc đó, họ sẽ mở cửa nhanh hơn, hay Trương Du sẽ bị giết chết nhanh hơn?

Bầu không khí lại trở điểm khởi đầu đầy lo lắng, mọi người im lặng không nói gì. Quách Quả không khỏi bắt đầu lau nước mắt: “Lẽ nào cậu không có cách nào sao hức…hức…”

Trịnh Vãn Tinh vỗ về: “Đừng khóc nữa! Bây giờ khóc có tác dụng gì!”

Trương Du vỗ cửa càng mạnh hơn: “Trịnh Vãn Tinh chị không được phép mắng Quách Quả em sắp chết rồi, la hét có ích lợi gì!!”

Quách Quả vừa khóc lóc vừa đập vỡ cái lọ: “Mở cửa ra, tớ phải quyết tử với con quỷ đó! Mọi người cùng nhau chết!”

...

Sau một hồi gào thét điên cuồng tình cảnh hỗn loạn, giọng nói điềm tĩnh khác thường của Đường Tâm Quyết vang lên trong không khí .

“Ai nói cậu sẽ chết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp