Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 23: Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa


1 năm

trướctiếp

“Thông báo về mùa ...” Quách Quả đang vắt óc suy nghĩ bỗng nhiên vỗ đầu, buột miệng nói: “Thông báo về mùa nói cho chúng ta biết đặc điểm của từng mùa!”

Đồng thời, đặc điểm này, thông thường là mức độ và sự nguy hiểm của mùa đó.

Đặc điểm mùa đông và mùa hè là hoàn cảnh cực nóng, trông thì có vẻ vừa nhìn là biết, nhưng đặc điểm của mùa xuân và mùa thu hai mùa thì hơi khó phân biệt.

Đặc điểm mà kỳ thi đưa ra cho mùa xuân là [Vạn vật tái sinh], cốt lõi và quy tắc, là tất cả sinh vật sống đều “tái sinh” gây nguy hiểm đối với con người.

Chính vì biết các đặc điểm của các mùa, Đường Tâm Quyết mới có thể đoán được nguy hiểm từ thực vật và côn trùng, chuẩn bị sẵn sàng trước.

Nếu suy đoán của Đường Tâm Quyết là đúng, vậy chắc chắn nó đại diện cho một sự thật rất tồi tệ:

Trong trường hợp họ không biết gì về mùa thu, thì bọn họ có thể chống lại nguy hiểm của mùa thu thế nào?

“Cũng không hẳn là không biết gì.” Đường Tâm Quyết lắc đầu: “Chúng ta còn có kiến thức thông thường.”

“Nếu trò chơi thật sự che giấu cả sự thay đổi mùa, nghĩa là ai ai cũng biết những đặc điểm của mùa thu....nó sợ chúng ta đoán được.”

“Đặc điểm của mùa thu… trời cao tươi mát? Gió thu cuốn hết lá vàng?” Trịnh Vãn Tinh ôm lấy cái đầu đang đau nhức: “Chị thật sự không thích hợp để suy nghĩ chuyện này, cứu với, mau phái một con tiểu quỷ ra cho tôi chém với.”

“Mùa thu có hai hình ảnh nhiều người biết nhất, một là tàn lụi, hai là bội thu.”

Trương Du miễn cưỡng giữ bình tĩnh, đi theo dòng suy nghĩ của Đường Tâm Quyết: “Nếu phải chọn một trong hai, tớ đoán đó là bội thu.”

Quách Quả lắc đầu như một cái trống bỏi, sau đó phản bác: “Không không không, tớ nghĩ là tàn lụi.”

Cô ấy đưa ra cơ sở: “Mọi người nghĩ, vai trò của phó bản là gì? Là giết chết chúng ta! Vì vậy, các đặc điểm của phó bản chắc chắn là tiêu cực, mùa thu vạn vật lụi tàn, vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm.”

Trương Du: “Nhưng nếu nói như vậy, hình ảnh của mùa xuân là tái sinh, đặc điểm tích cực của các mùa cũng có thể chứa đựng nội dung nguy hiểm hơn.”

Quách Quả: ... hình như cũng có lý?

Không thể đưa ra kết luận, hai người đồng thời nhìn Đường Tâm Quyết.

Ánh mắt của Đường Tâm Quyết lại đang nhìn ra bên ngoài ban công, như thể đang nhìn thứ gì đó thông qua dây leo.

Cửa sổ vẫn bị đám dây leo rậm rạp bao quanh, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.

Nhưng có một sự dao động khó tả, như thể ngoài đám dây leo, đang dần dần che đậy…

[Những thứ không thể chạm tới: Giá trị san của bạn bị thương tổn nhẹ, giá trị sức khỏe -5]

[Tinh thần dao động (buff tiêu cực): Giá trị san của bạn đang tiếp tục giảm, hoàn cảnh ngày càng nguy hiểm đối với bạn.]

[Suỵt, có những thứ bạn không thể dễ dàng cảm nhận được… ít nhất hiện tại chưa thể.]

Nhìn thấy sự thay đổi trong thông tin trạng thái của Đường Tâm Quyết, những người khác nhất thời không khỏi nghi ngờ.

Đây là Đường Tâm Quyết! Người có thể lấy gậy thông bồn cầu chọc vào mặt ma nữ, giá trị san giống như người sói bị xiềng xích. Bây giờ chỉ nhìn ra bên ngoài một cái, giá trị san đã giảm xuống?

Nhưng bất luận bọn họ có căng cổ thể nào, cũng không thể nhìn thấy rốt cuộc có tai hoạ gì ở ngoài cửa sổ. Ngược lại Đường Tâm Quyết thu lại ánh mắt m nói một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Tớ càng nghiêng về cách nhìn của Trương Du hơn.”

“Nếu tái sinh tương ứng với tàn lụi, vậy thứ đầu tiên tàn lụi, chính là thực vật bên ngoài cửa sổ.”

Rất rõ ràng, bọn chúng không hề có ý héo tàn. Nếu nhìn kỹ, những nơi vốn là lá cây thậm chí còn mọc ra khối u to bằng nắm tay, như thể cần gấp kết quả.

Đợi đã... kết quả?

Quách Quả suýt nữa vỡ giọng: “Cây trưởng thành đơm hoa kết trái, là biểu tượng của thu hoạch! Trương Du cậu nói đúng, mùa thu thật sự là mùa của sự bội thu!”

Nhưng trong nháy mắt cô ấy bình tĩnh lại: “Hiện tại đã biết thông báo của mùa, nhưng nó và tình hình hiện tại thì liên quan gì?”

Bội thu, bội thu ... Hình ảnh còn mờ ảo hơn cả tái sinh. Khiến cho đầu họ như sắp nổ tung.

Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu Quách Nghị chợt lóe lên: “Tớ hiểu rồi! Mùa xuân là quỷ quái tái sinh, mùa thu chính là mùa quỷ quái trưởng thành! Tiếng chuông chính là ký hiệu cho sự trưởng thành của quỷ quái, tiếng chuông vang lên mười hai tiếng, đại biểu cho mười hai con quỷ quái trưởng thành...”

Càng nói, giọng cô ấy càng trầm hơn, cô ấy lén lút liếc nhìn biểu cảm của người khác.

Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng động viên: “Nói rất có lý.”

Quách Quả đang vui mừng khôn xiết, lại nghe Đường Tâm Quyết nói: “Tuy nhiên…một bên trưởng thành rồi, thì nhất định sẽ có một bên thu hoạch. Nếu như bên trưởng thành là lũ quỷ quái, vậy người phụ trách thu hoạch là ai?”

Sinh viên chịu trách nhiệm thu hoạch? Nhưng bọn họ phải có khả năng mới được. Nếu theo như thực lực, thì trông bọn họ mới giống là bên bị ...

Sắc mặt Quách Quả đột nhiên tái nhợt, mở miệng nhìn Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết ngước mắt lên nhìn lại, cảm xúc chất chứa dưới sóng lặng: “Đúng vậy, theo logic này, chúng ta mới là người bị thu hoạch.”

“Nói cách khác, khi đối mặt với những quỷ quái mạnh mẽ đã thức tỉnh, tất cả những sinh vật yếu ớt, đều là đối tượng bị thu hoạch.”

“Mùa thu là mùa thu hoạch, khi chuông reo, bọn chúng sẽ tới thu hoạch.”

Sột soạt …

Cành lá xum xuê, không biết từ bao giờ những dây leo quấn quanh cửa sổ kính đã ngừng phát triển.

Từng quả vừa mới chớm nhú đã nứt lớp biểu bì của cành cây, càng ngày càng lớn một cách rõ ràng.

Chỉ là các thành viên của phòng ký túc xá 315, không có tâm trạng để thường thức cảnh tượng kì lạ này.

Bây giờ bọn họ đang chiến đấu chống lại một số loài thực vật đột biến, một trong số đó là thân hoa không rõ nguồn gốc đã lớn gấp đôi còn người, quấn quanh cổ một trong những thành viên trong phòng, khiến mặt cô ấy tái xanh không ngừng giãy giụa.

Hai người khác đang cố gắng giải cứu cô ấy… ở phía cửa kí túc xá cách đó vài mét, một thành viên nằm trên mặt đất không biết còn sống hay đã chết, trên người vẫn còn một lớp khí lạnh chưa tan đi.

Họ bị bao vây tứ phía, tình thế nguy cấp, ngay khi bọn họ gần như tuyệt vọng, cây đang quấn quanh cổ cô ấy đột nhiên buông lỏng, cành hoa đung đưa hai lần, như thể cảm nhận được thiên địch nên nhanh chóng thu vào góc tường.

Bọn họ vui mừng khôn xiết: Sống được rồi?

“Đây, đây là chuẩn bị qua ải rồi à?” Một người trong số họ run rẩy mở điện thoại, nhưng không thấy có thông báo mới.

Sột soạt …

Cửa sổ ngoài ban công có tiếng sột soạt, là tiếng sột soạt của cành nho đang va vào cửa kính bên khung cửa kính.

Bọn họ không hiểu cảnh này tượng trưng cho cái gì, ngơ ngác nhìn nhau. Nữ sinh vừa mới bị dây leo quấn lấy ho khan một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên một cách khó khăn: “Mọi người có cảm thấy hay không, hình như trong phòng tối hơn?”

“Tối hơn? Lẽ nào đèn bị hỏng rồi?”

Họ nhanh chóng nhìn lên, phát hiện ngọn đèn bên trên đích thị tối hơn một chút, hơn nữa còn dần dần dần mất ánh sáng.

Không giống như bị hỏng, mà giống như ...

“Giống như bị thứ gì đó hút mất ánh sáng.”

Một nữ sinh bất giác lẩm bẩm.

Tiếng sột soạt của dây leo ngoài cửa sổ biến mất.

Chỉ có tiếng thở và nhịp tim của bọn họ, đang kéo dài trong sự im lặng của căn phòng.

Như có thứ gì đó bóp nghẹt lấy trái tim họ, cảm giác căng thẳng và nổi da gà tràn trên đỉnh đầu như thủy triều, một vài người nín thở, chậm rãi quay đầu lại.

Ngoài cửa kính, không còn một cành nho nào.

Một con mắt khổng lồ, có màu vàng như máu bao phủ toàn bộ cửa kính, con ngươi chuyển động, nhìn vào bọn họ.

Ngay sau đó, sau tiếng kính vỡ vụn, đèn vụt tắt.

...

Khi mùa thu đến, chiếc liềm sắp được vung xuống, quả thực cần làm như thế, mới có thể tránh được số phận bị thu hoạch?

Trong bóng tối chật hẹp, Đường Tâm Quyết thở chậm lại. Cảm giác được cô gái bên cạnh đang run rẩy, cô bèn dùng sức nắm chặt tay cô ấu. Có lẽ nhận được sức mạnh bình tĩnh, cơ thể của bạn cùng phòng từ từ bình tĩnh trở lại, cũng học được cách nín thở.

…Trốn vào trong, trốn khỏi ánh mắt của người thu hoạch, cho đến khi hết mùa thu.

May mắn thay, cấu trúc hoàn cảnh của phòng ký túc xá đã cho họ một không gian ẩn náu phù hợp…hai tủ quần áo ở cửa, vừa hay đủ cho bốn cô gái trốn vào.- đọc tốt hơn trên app TYT

Quách Quả nhút nhát dễ sợ hãi, nhất định phải đi theo Đường Tâm Quyết mới bình tĩnh; Trịnh Vãn Tinh liều lĩnh bốc đồng, vừa hay bị Trương Du thận trọng áp chế. Bốn người chia hai đội, trốn vào trong hai chiếc tủ, dùng nó để ẩn thân.

Như thế, cho dù bọn họ đoán sai, vẫn có một hàng rào bảo vệ để chống lại.

Ban đầu, bọn họ còn lo lắng vào trong tủ quần áo sẽ bị sinh vật trong bóng tối tấn công. Nhưng cho đến thời điểm này, cũng không hề xuất hiện dấu hiệu của sinh vật bóng tối, mọi thứ dường như vô cùng yên tĩnh.

Điều này cũng càng thêm củng cố suy đoán của Đường Tâm Quyết…khi mùa thu hoạch tới, bách quỷ rút lui. Một sự tồn tại đáng sợ hơn đã thức tỉnh.

Có thể là một con, cũng có thể… rất nhiều con!

Trong bóng tối, tầm nhìn mất đi tác dụng, thính giác trở nên mẫn cảm hơn. Họ còn nghe thấy tiếng dây leo đang sinh trưởng bên ngoài ban công phòng ký túc xá, Đường Tâm Quyết nhận ra, từ một điểm nào đó, âm thanh đột nhiên lớn hơn, như thế thúc giục đánh vỡ cửa kính, như thể nhắc nhở, lại giống như giãy dụa.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Sau đó, âm thanh của dây leo biến mất hoàn toàn, đôi tai không nghe thấy bất kỳ dấu vết nào khác.

Trong im lặng, dây thần kinh cảm nhận của cô thức tỉnh từng chút một, giống như trong vô số lần trong cơn ác mộng, phát ra cảnh báo nguy hiểm mạnh mẽ đến mức run rẩy cho cơ thể.

[Không thể chạm tới (Cấp 2): Giá trị san của bạn bị hư hại mức vừa, giá trị sức khỏe -15]

[Giá trị san của bạn hiện đang giảm nhanh chóng, hoàn cảnh xung quanh rất nguy hiểm cho bạn.]

[Nhận thức là con dao hai lưỡi, chức năng của nó, quyết định bạn hướng lưỡi dao về phía nào]

Khóa màn hình, Đường Tâm Quyết ra hiệu cho Quách Quả cũng tắt máy, để chút ánh sáng cuối cùng trong không gian chật hẹp cũng biến mất.

Sột soạt …

Như thể có thứ gì đó tiến vào trong phòng, như thủy triều dâng của biển, nhấn chìm phòng ngủ từng chút một.

Nó dường như đang tìm kiếm một cái gì đó.

Qua cánh cửa tủ, các giác quan quan trọng nhất bị che lại, tất cả mọi thứ trong thế giới bên ngoài đều biến hoá thành những thứ kỳ lạ và không rõ ràng, nguy hiểm càng áp sát, hoảng sợ càng tăng.

Cho dù không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bốn người trong tủ quần áo đều có một cảm giác không thể giải thích được…một đôi mắt đang nhìn vào phòng ngủ.

Nó cách tủ quần áo càng ngày càng gần.

Sột soạt …

Một lúc sau, đột nhiên có âm thanh nho nhỏ vang lên, giống như tiếng cát chảy xuống, chọc thửng vào dây thần kinh trong đầu.

Đường Tâm Quyết cau mày nhắm mắt lại, cô cảm thấy Quách Quả lại bắt đầu run lên, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu, đầu óc trống rỗng, âm thanh biến mất.

Cảm giác nguy hiểm cũng tan biến như thủy triều xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi phòng ký túc xá.

Mở mắt ra, Đường Tâm Quyết lúc này mới cảm thấy mùi tanh trong miệng, cô vừa mới cắn rách bên trong miệng. Lưng cô chảy toàn là mồ hôi lạnh, nhưng cũng khiến cô tỉnh táo hơn.

Vỗ nhẹ đầu Quách Quả, cô nhẹ nhàng nói: “Hiện tại chúng ta tạm thời an toàn rồi.”

[Mùa thu đến rồi, mùa thu đến rồi, mong đợi một mùa bội thu sắp tới...]

Âm thanh thông báo hệ thống tới muộn màng kèm theo một âm thanh ngâm nga kỳ lạ, xuất hiện trong tai:

[Đinh đông! Bước chân mùa thu đã lặng lẽ đến rồi, các bạn sinh viên ở ký túc xá thân mến, mọi người đã cảm nhận được niềm vui mùa thu hoạch chưa?]

[Cấp độ cuối cùng của kỳ thi: Phó bản mùa thu đã được mở ra! Người thu hoạch đã thức tỉnh, hãy sống sót đến cuối cùng trong cuộc tuần tra của họ, mỗi người thu hoạch chỉ thu hoạch một lần, khi không có gì thu hoạch, cơn thịnh nộ sẽ xuất hiện. Lần này người thu hoạch có tổng cộng ...]

[Mười hai vị!]



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp