Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 24: Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa (Canh hai)


1 năm

trướctiếp

Tiếng thông báo kết thúc, giao diện bài kiểm tra của ứng dụng cuối cùng đã được cập nhật.

[Mùa thu, là mùa bội thu!]

Bên dưới thông báo về mùa, có thêm hai hàng đốm sáng hình tròn. Đếm từ trên xuống dưới, chính là mười hai cái.

Đường Tâm Quyết nhận thấy rằng trong số mười hai điểm sáng, có mười một điểm nhấp nháy màu xanh lục, một điểm còn lại có màu xám.

Quy chế thi nói rằng, mùa thu tổng cộng có mười hai “người thu hoạch” vào. Xem ra mỗi điểm sáng, tương ứng với một trong số chúng.

Chạm vào điểm sáng, giải thích chi tiết hơn sẽ bật lên:

[Màu xanh: Vị trí của người thu hoạch ở xa]

[Màu vàng: Người thu hoạch đang đến gần]

[Màu đỏ: Người thu hoạch đã đến cạnh bạn]

[Màu xám: Người thu hoạch đã rời đi]

Đường Tâm Quyết nghe thấy tiếng thở ra của Quách Quảrumeng.

…Theo màu sắc hiện tại của điểm sáng, đã có một người thu hoạch đến, hơn nữa còn rời đi cùng “thu hoạch”. Bây giờ những người thu hoạch khác vẫn chưa đến, bọn họ tạm thời ở trong trạng thái an toàn.

Sau khi xác nhận an toàn, Đường Tâm Quyết lập tức gõ cửa tủ quần áo: “Chúng ta đi ra ngoài trước.”

Bốn người bước ra lần lượt thở hổn hển, tất cả đều nín thở quá sức, không chỉ vì không gian trong tủ chật chội, mà vì khi tinh thần căng thẳng đều quên mất cả hít thở. Quách Quả là người tồi tệ nhất…cô ấy nón thở tới mức suýt ngất.

Những người còn lại thì nhẹ hơn, cũng là tay chân mềm nhũn, mồ hôi nhễ nhại.

Vài phút vừa rồi giống như đi trên ranh giới của sự sống và cái chết một cách lặng lẽ, tuy bọn họ không nhìn thấy “người thu hoạch” ở ngoài cửa tủ, nhưng mà ai cũng có thể cạm nhận một cách rõ ràng được chuông báo động của bản năng sinh vật: Đó là sự tồn tại vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, so với NPC, sinh vật hắc ám, quỷ quái bình thường,…. Còn đáng sợ hơn nhiều!

Trong khi những người khác đang điều chỉnh trạng thái, Đường Tâm Quyết lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng vẽ một lên đó bằng một vài nét.

Vẽ xong, những người khác mới nhìn sang, tất cả đều ngẩn ra: “Đây là cái gì?”

Họ chỉ nhìn thấy nét phác hoạ trên tờ giấy trắng, giống như một miếng giẻ rách, trong miếng giẻ dường như bọc một thứ gì đó, đột nhiên có trạng thái như bị bịt mắt trùm đầu.

Sau khi vẽ ra những thứ trong đầu, Đường Tâm Quyết lau đi vết máu rỉ ra trên khóe miệng, trả lời ngắn gọn: “Người thu hoạch.”

Những người còn lại: “!!!”

Người thu hoạch trông ... hiếu kỳ như thế sao?

Nhưng mà thở dài dù sao cũng chỉ là chuyện nhất thời, dù sao thì nếu đã là quỷ quái, thì trông quỷ quái như nào cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cất bút đi, Đường Tâm Quyết cau mày một cách khó nhận thấy.

Bởi vì các giác quan của sinh vật trong trò chơi quá nhạy cảm, cô gần như cảm nhận sự tồn tại và trạng thái của đối phương một cách thụ động. Đây cũng là lý do tại sao giá trị san của cô giảm nhanh chóng.

“Nếu như cảm giác của tớ không sai, thì việc tuần tra của người thu hoạch, có lẽ chỉ dùng một phần này ...” Cô vẽ một vòng tròn dưới tấm giẻ: “... Đơn giản chỉ cần quét qua tất cả các phòng ký túc xá, kiểm tra qua một lần.”

Cũng chính vì thế, mà nó mới không phát hiện bốn người trốn trong tủ.

Trong lúc vui mừng, một vấn đề mới cũng xuất hiện. Vẻ mặt của Đường Tâm Quyết rất nghiêm trọng: “Đây mới chỉ là người đầu tiên.”

Mà tổng cộng có mười hai người thu hoạch.

Mỗi người đều có thể khác nhau.

Họ không thể đoán được, người thu hoạch tiếp theo, sẽ tuần tra theo cách thế nào, đến lúc đó, trốn trong tủ quần áo còn có tác dụng hay không.

Nhưng trong phạm vi của phòng ký túc xá, trừ một tủ quần áo đóng kín, không có nơi nào có thể ẩn nấp tốt hơn.

Trương Du sửng sốt: “Nói như thế, không có phương án nào khác có hoàn toàn có tác dụng...”

Đường Tâm Quyết nói một cách chắc chắn: “Đúng vậy, ít nhất với khả năng hiện tại của chúng ta, không thể tìm ra một biện pháp đối phó có hệ thống, có thể giải quyết tất cả các người thu hoạch cùng một lúc.”

Lần này, có lẽ họ chỉ có thể chiến đấu hết sức, cùng sự may mắn.

Hai phút sau khi người thu hoạch trước rời đi, Đường Tâm Quyết nhanh chóng quyết định, tất cả mọi người đều mặc quần áo mùa đông dày , đeo thêm khẩu trang. Đồng thời, xé chăn bông trên giường, nhét đầy hai bên thành của tủ, chỉ chừa khoảng trống chính giữa cho mọi người ẩn náu.

“Quỷ ám từng nói, bọn chúng dựa vào hơi thở của con người để xác định phòng ngủ, khi ngửi thấy mùi của con người sẽ bay tới.”

“Giả sử rằng, các người thu hoạch cũng có thể xác định được con người thông qua điểm này, thì những gì chúng ta cần làm, là cố gắng hết sức giảm thiểu rò rỉ hơi thở của chúng ta.”

Đường Tâm Quyết xả một chậu nước lạnh lớn từ vòi nước, rồi đổ lên cửa kính.

Kể từ khi họ ra khỏi tủ quần áo, thực vật bên ngoài cửa sổ đã biến mất không dấu vết, có thể chúng cũng đã được “thu hoạch” theo mùa.

Những người khác cũng tạt nước lành xuống dưới sàn phòng ký túc xá một lượt, kể cả trên cửa bàn ghế, để xóa dấu vết sinh hoạt của bọn họ.

Cuối cùng, mỗi một người cầm một tấm bùa đông cứng ba thước, làm cho ký túc xá lạnh mấy chục độ, như thể trở lại phó bản mùa đông, ai nấy mặc quần áo dày cộp, như thể cả máu cũng chảy chậm lại vì đông lạnh.

“Đợi tớ một lát, đợi tớ một lát.”

Quách Quả moi ra một chiếc túi vải, nhét tất cả đạo cụ phòng thân và một đống linh kiện…đây là lúc trước bọn họ bước vào tủ quần áo lần đầu tiên, vì tránh tiếng cảnh báo sẽ thu hút sự chú ý của quái vật, Quách Quả và Trương Du miễn cưỡng tháo rời các đạo cụ cảnh báo ra.

“Màu sắc đã thay đổi!”

Trương Du thở gấp gáp, giọng nói lo lắng.

Trên giao diện ứng dụng kỳ thi, ở cuối mười hai điểm sáng, đột nhiên một điểm sáng chuyển sang màu vàng.

Điều này có nghĩa là một người thu hoạch đang “tiếp cận” họ!

Bọn họ lập tức không còn do dự, vội càng gói gém hết đồ đạc, nhanh chóng lao vào tủ.

Cửa tủ đóng lại, bóng tối tràn vào, cảm giác an toàn ngược lại lại tăng lên.

Quách Quả chắp tay, thầm cầu nguyện: Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây ...

Điểm sáng tượng trưng cho người thu hoạch chuyển từ màu vàng sang màu đỏ.

“Bộp!”

Cửa sổ ban công dường như bị vật nặng va vào, tiếng kính vỡ rất rõ ràng chói tai!

Quách Quả sợ tới mức suýt chút nữa kêu lên, cô liều mạng bịt miệng mình lại, đổi thành đọc thầm:

Đừng phát hiện, đừng phát hiện, đừng phát hiện...

Hình như có thứ gì đó đang bò trên mặt đất, bò từ ban công đến cửa phòng ký túc xá, tiếng sột soạt cách tủ quần áo ngày càng gần.

Người thu hoạch lần này, rõ ràng là tỉ mỉ hơn nhiều so với lần trước.

Quách Quả nắm lấy tay Đường Tâm Quyết một cách tuyệt vọng.- đọc tốt hơn trên app TYT

Đường Tâm Quyết cũng không hề dễ chịu.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Cô có thể cảm nhận được rằng, con quái vật không thực sự vào trong ký túc xá, mà chỉ sử dụng một phần cơ thể của nó, hoặc là phân thân, nhưng ngay cả như vậy, khiến cô không tránh khỏi nhận thức được nhiều hơn.

Lạnh lẽo... vàng sẫm ... lè lưỡi ... đồng tử khổng lồ ...

[Những thứ không thể chạm tới (cấp 3): Giá trị san của bạn bị tổn hại nghiêm trọng, giá trị sức khỏe -55]

[Lý trí của không thể đảm đương được gánh nặng]

[Dừng lại, hoặc là điên cuồng, chỉ trong chốc lát.]

Đường Tâm Quyết nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố gắng dùng đau đớn giảm bớt nhận thức, nhưng không hề có tác dụng.

Không, không thể ngồi yên đợi chết.

Tiếp theo cũng sẽ xuất hiện một con quái vật thứ hai, thứ 3 cùng trình độ, lẽ nào mỗi lần như thế cô đều phải chịu một đòn đánh vào tinh thần? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi chưa được một nửa thời gian, cho dù không tụt hết máu, thì cô sẽ phát điên lên vì giá trị san hết sạch.

Đường Tâm Quyết suy nghĩ một cách điên cuồng.

Nhất định sẽ có cách giải quyết, cô nhất định có thể tìm ra cách giải quyết... Giống như việc sống sót sau vô số cơn ác mộng, cô có thể kiểm soát suy nghĩ, ý thức và phản ứng của chính mình, thì cũng có thể kiểm soát năng lực nhận thức của mình.

Trong cơn ác mộng, cô đã làm thế nào?

Trong lòng Đường Tâm Quyết dần giác ngộ.

Thực ra ở một mức độ nào đó, đã ngăn cản sự kiểm soát bộ não của cô, cũng làm giảm sức mạnh, phóng đại điểm yếu của cô.

Nhưng nếu đây là một cơn ác mộng, thì cô có thể làm được.

…Vậy thì hãy coi như cơ thể đang ở trong một giấc mơ.

Nắm lấy thười cơ, Đường Tâm Quyết thu thập sự chú ý, tư duy trở lại, chịu đựng đòn tấn công tinh thần, chìm trong biển ý thức rộng lớn, chìm xuống nữa…

Tìm thấy rồi.

Trong bóng tối, Đường Tâm Quyết mở mắt ra, nhưng nếu lúc này có ánh sáng, thì sẽ có người nhìn thấy ánh mắt của cô mất đi tiêu điểm trong chốc lát, sau đó trở nên trống rỗng, lãnh đạm.

Chỉ có bản thân Đường Tâm Quyết biết rằng, hiện giờ cô không thể cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào.

Giá trị san đang giảm mạnh đột nhiên dừng lại, trạng thái tiêu cực bắt đầu biến mất từng cái một.

[Khép kín nhận thức: Đây là buff do tư duy chủ thể sáng tạo ra, tác dụng cụ thể chưa rõ ràng. Tất nhiên, không ai hiểu rõ hơn bạn, phải không sao?]

...

Không biết trôi qua bao lâu, Quách Quả run rẩy chọc cô…bên ngoài không có âm thanh nào nữa.

Trong giao diện kỳ thi, điểm sáng thứ hai bị mất độ sáng, chuyển sang màu xám.

Người thu hoạch thứ hai cũng ra đi!

Nhìn thấy thông báo, Quách Quả cảm động tới mức suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ. Cô ấy khụt khịt mũi, vừa muốn nói gì đó với Đường Tâm Quyết ở bên cạnh, nhưng đột nhiên người cô cứng đờ, hất tung cánh cửa tủ rồi ngã xuống đất.

“Tâm Quyết!!”

Sau tiếng hét của Quách Quả, hai người kia nhanh chóng đẩy cửa tủ bước ra, họ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt…

Sắc mặt Đường Tâm Quyết tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, ngũ quan nhăn nhó vì đau, hai tay nắm thành nắm đấm ấn vào huyệt thái dương, cả người cuộn lại thành một quả cục nhỏ, trông vô cùng đau đớn.

“Tâm Quyết! Cậu sao thế có chuyện gì vậy?”

Không quan tâm được gì khác, bọn họ nhanh chóng đỡ cô dậy, bời vì không ai rõ tình hình nên không dám di chuyển tuỳ tiện. Họ chỉ có thể ấn ấn nhẹ vào huyệt trên vai và thái dương, cố gắng làm cho Đường Tâm Quyết cảm thấy dễ chịu hơn.

May mắn thay sau vài phút, cơ thể cuốn thành dây cung căng ra, cô mở mắ, ngoài chạy ít máu thì không có gì bất thường xảy ra.

“Tớ không sao.” Đường Tâm Quyết khàn giọng nói.

Cô uống một ngụm nước mà Trương Du đưa cho, sắc mặt hơi khôi phục, cô cười tỏ ý xin lỗi: “Tớ vừa mới thử một chiêu mới, lúc thu về chưa khống chết tốt lắm, 0 ngờ hậu di chứng sau lần đầu tiên lại có mạnh như thế.”

Nhưng đồng thời, cũng không phải là không đạt được gì.

“Tâm Quyết, giá trị sức khỏe của cậu? !!” Quách Quả đột nhiên mở to mắt thốt lên.

Từ ánh mắt của cô ấy, thanh [trạng thái thành viên trong phòng ký túc xá], thanh có tên của Đường Tâm Quyết, mười phút trước còn trước vạch đỏ, chớp mắt đã khôi phục trạng thái “màu” xanh.

Một giọt nước mắt sắp thành hình đọng lại nơi khóe mắt Quách Quả, lúc này không biết có nên rơi xuống hay không, cô ấy sững sờ.

Trời ơi, tổng cộng giá trị sức khoẻ chỉ có một trăm, Đường Tâm Quyết một lúc khôi phúc mấy chục điểm??



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp