Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Cặn Bã Của Nam Chính

Chương 5


1 năm

trướctiếp

“Lưu Linh, lần trước ngươi nói muốn tiểu mã nô này. Nhưng ta nghe nói đến cả đầu ngón tay ngươi cũng không động một chút, như thế là lãng phí đồ tốt, chẳng bằng cho ta đi.” Dương Thạch quận chúa ném cây kéo trong tay xuống đất, hai con ngươi phát sáng rạng rỡ.

Nhìn thấy nam chính bị ác bá trắng trợn cướp đoạt, đầu Tô Bạch Nguyệt càng ngày càng đau.

Chuyện mỹ nữ cứu anh hùng này làm một lần là đủ, tại sao còn phải làm thêm lần nữa, đây không phải buộc nàng kéo nam chính về bên người sao.

Cái nàng muốn làm rõ ràng là chà đạp lòng tự trọng của nam chính, kích thích tiềm năng của chàng để chàng có thể thật sự gặp được nữ chủ bạch liên hoa chính quy! Mặc dù sau này Dương Thạch quận chúa cũng sẽ bị nam chính quy phục, nhưng không phải ở hiện tại mà là sau khi nam chính xưng đế, làm tù binh bị nhét vào hậu cung!

“Ai nói ta không muốn.” Tô Bạch Nguyệt từ trên cao nhìn xuống Lục Ngạn bên cạnh đang co quắp dưới chân mình, giằng co với Dương Thạch quận chúa.

Dương Thạch quận chúa vòng hai tay trước ngực, cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã khăng khăng thì làm cho ta xem một chút. Để ta xem thử ngươi làm sao mà muốn.”

Mọi người đều biết Linh Vận quận chúa thanh cao như tuyết, sao chịu để cho một tiểu mã nô chạm vào.

Tròng mắt Tô Bạch Nguyệt nhìn về phía Lục Ngạn. Nàng biết nếu nàng không chứng minh mình muốn Lục Ngạn, cho dù hôm nay ngăn được Dương Thạch quận chúa cướp người, nhưng chưa chắc tương lai nàng ta sẽ dừng tay.

Lục Ngạn nhướng mắt để lộ khuôn mặt tuấn tú tinh xảo như chạm trổ, hai con ngươi ửng đỏ, mi mắt run rẩy, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tô Bạch Nguyệt. Y phục lộn xộn trên người làm lộ ra nửa bả vai, thân thể yếu ớt không chịu nổi.

Thực sự Tô Bạch Nguyệt không thể tưởng tượng nổi một thiếu niên yếu ớt là thế nhưng ngày sau lại trở thành ác quỷ La Sát trên chiến trường khiến người nghe kinh hồn táng đảm.

Xung quanh đột nhiên yên lặng đi, dưới ánh nắng mặt trời lạnh lẽo, mỹ nhân như tiên nữ duỗi bàn tay tựa ngọc từ ống tay áo rộng lớn, đưa đến trước mặt Lục Ngạn.

Móng tay màu xanh ngọc, ngón tay trắng như tuyết, đầu ngón mang theo hơi phấn, nõn nà mềm mại như mỡ dê, nương theo đó là một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng: “Liếm.”

Toàn thân Lục Ngạn run rẩy, miệng mở lớn thở hổn hển, chàng rủ mắt xuống che khuất thâm ý trong ánh mắt, cái cổ cao cao thon dài ngẩng lên, trong ánh mắt ngưng trọng của Tô Bạch Nguyệt ở trên cao, chàng thành kính liếm lên đầu ngón tay nàng.

Tô Bạch Nguyệt hoảng sợ nhìn nam chính phối hợp, không nhịn được âm thầm thở ra một hơi. Chỉ là cái tên nam chính này nói liếm liền liếm, cũng không có cốt khí quá rồi, ai ôi! Vừa rồi còn thề sống thề chết không từ, thà gãy chứ không cong? Tất cả đều bị chó ăn rồi à?

Đầu ngón tay thấm ướt, xúc cảm ấm áp rõ ràng, Tô Bạch Nguyệt chịu đựng trái tim đang rung động, nhanh chóng thu hồi ngón tay lại, sau đó ra vẻ bình tĩnh lau tay tỉ mỉ, ném chiếc khăn trong tay cho Lục Ngạn, giấu nắm tay vào bên trong tay áo rộng.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Tay áo mỏng manh hoàn toàn che đi bàn tay ngọc, đầu ngón tay Tô Bạch Nguyệt run rẩy đến lợi hại.

Trời ạ, đại ca nam chính liếm nghiêm túc như vậy là bởi vì đói sao?

Lục Ngạn quỳ trên mặt đất, cánh môi khẽ mím, vô ý thức muốn nếm ra vị, nhưng trong miệng chỉ toàn hơi lạnh.

Những sợi tơ bạc óng ánh còn sót lại dưới cái nắng se se khiến không khí dần trở nên khô nóng.

Còn muốn, còn muốn nhiều hơn nữa.

Ôm chiếc khăn trong ngực, Lục Ngạn rủ mắt xuống.

“Như thế đã được chưa?” Tô Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn về phía Dương Thạch quận chúa.

Dương Thạch quận chúa hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười mập mờ, nói: “Linh Vận quận chúa quan tâm tiểu mã nô này nhiều như thế, chẳng lẽ... Hắn thực sự là thiên phú dị bẩm?”

Một câu hai ý nghĩa, đám người không nhịn được nhìn xuống thân dưới của Lục Ngạn.

Tiểu mã nô nhỏ nhoi yếu ớt quỳ ở nơi đó, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.

“Ôi, con ả đê tiện.” Thái Tử gia nổi giận đùng đùng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vào Dương Thạch quận chúa mắng to: “Loại nữ nhân như ngươi là phường bại hoại, trên đời này chắc không tìm được người thứ hai! Nếu người nào đó bất hạnh cưới ngươi, thật sự muốn đi nhảy lầu ngay lập tức!”

Dương Thạch quận chúa tất nhiên không chịu cam lòng yếu thế, cứ như vậy cùng Thái tử đương triều mắng mỏ qua lại, ngôn ngữ thô tục quê mùa, có chỗ nào là dáng vẻ phong phạm của nữ vương chư hầu đâu.

Tô Bạch Nguyệt bỏ ngoài tai cuộc chiến võ mồm của hai người nọ, hiện tại nàng thật sự hận không thể ngay lập tức tiễn nam chính đang cun cút dưới chân mình tới chiến trường đại sát tứ phương, vả mặt từng người. Nhưng nàng không thể, bây giờ mà ném chàng đi chính là để chàng chịu chết, nàng còn một dược tề mãnh chưa hạ được đâu.

Vì dược tề mãnh này, dưới ánh mắt như có điều suy nghĩ của mọi người, mặt nàng không biểu cảm xách nam chính trở về phủ Vị Nam vương, bắt đầu âm thầm chuẩn bị.

Cùng ngày tại Hưng Nguyên, chuyện hai vị quận chúa cùng tranh một mã nô trong vương phủ bị truyền ra ngoài... Thái Tử gia tận mắt nhìn thấy sự tình xôn xao ngày ấy lâm vào trạng thái ưu sầu thật sâu.

Tô Bạch Nguyệt không rãnh đi quan tâm xuân đau thu buồn của vị Thái Tử gia kia, nàng đang cố gắng dùng chính thiết lập cao lãnh của mình đi tìm đường chết, con đường một đi không trở lại.

Ý nghĩa tồn tại của ánh trăng sáng Linh Vận quận chúa này chính là để chèn ép, chà đạp nam chính, kích phát tiềm năng của chàng ta.

Sau khi điều tiểu mã nô từ trong chuồng ngựa ra, Tô Bạch Nguyệt cho chàng làm nội thần bên người mình.

Bây giờ đang lúc loạn thế, nữ vương chư hầu ai ai cũng có đến mấy vị nội thần, thiếp thân hộ giá hộ tống giống vệ sĩ ở hiện đại. Lúc trước Linh Vận quận chúa cảm thấy nam nhân ô uế, chỉ thích dùng nữ tử, bây giờ Tô Bạch Nguyệt đã tiếp quản thân thể, vì tránh cho nam chính bị Dương Thạch quận chúa tàn hại, nàng chỉ có thể ra hạ sách này.

“Tiểu mã nô, đi quét tuyết trong viện đi.” Tĩnh Văn canh giữ ở cổng nhà chính, nhếch môi nhìn Lục Ngạn.

Cả một khoảng sân rộng lớn bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, một người làm sao quét xuể được. Nhưng Lục Ngạn vẫn nghe lời nâng cây chổi lớn đi quét tuyết.

Trong phòng, Tô Bạch Nguyệt đang trốn ở trong chăn đệm, tự hỏi sâu sắc chuyện cần làm phía sau.

Không bao lâu nữa nàng sẽ đính hôn cùng Thái tử, sau đó triệt để kết thúc quan hệ với Lục Ngạn. Từ đây nam chính phải bắt đầu đi trên con đường huy hoàng của hắn.

Thật ra trong nguyên thư cũng không miêu tả quá nhiều về chuyện của Linh Vận quận chúa với Lục Ngạn, chỉ nói bởi vì bị Linh Vận quận chúa xem thường, chà đạp, Lục Ngạn mới liều mạng đứng lên. Nhắc mới nhớ, Linh Vận quận chúa này chính là súp gà độc của nam chính, một nhát cắn có thể khiến chàng đau từ sợi tóc tới bàn chân.

Bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết ‘sàn sạt’, Tô Bạch Nguyệt bỗng nhớ tới một chuyện, nàng nói với Tĩnh Văn: “Thời tiết lạnh quá, cá phía sau núi sợ là không sống được, ngươi bảo thằng hầu kia xách mấy thùng nước nóng đổ vào sông, để nước ấm một chút. Lát nữa ta sẽ đi kiểm tra.”

Đối với yêu cầu hoang đường của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn không thấy có gì là quá đáng cả, thậm chí nàng ta còn tán dương tấm lòng Bồ Tát của quận chúa nhà nàng, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm.

Là fan girl số một của Tô Bạch Nguyệt, Tĩnh Văn thường bị vẻ thịnh thế mỹ nhan của nàng làm cho tâm trí mê muội, mỗi ngày đều trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

Tô Bạch Nguyệt lén lút trốn sau song cửa sổ, nhìn nam chính thả cây chổi lớn trong tay xuống đất, vào phòng bếp nhỏ xách thùng nước ra ngoài sân.

Tô Bạch Nguyệt gọi Lục Ngạn ra sau núi là có nguyên nhân. Ở nơi đó, Lục Ngạn sẽ thu nhận người em hâm mộ số một của mình, có xuất thân hiển hách ở phủ Ngụy An vương, trưởng tử Ngụy Táp.

Tô Bạch Nguyệt giãy giụa bên trong chăn đệm hơn nửa canh giờ, mới đột nhiên vén chăn ngồi dậy, run rẩy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ đó gọi Tĩnh Văn.

Bên trong phủ Vị Nam vương có địa long trải rộng khắp, chính là để người yếu bệnh nhiều như Tô Bạch Nguyệt có thể điều dưỡng thân thể thật tốt. Chỉ tiếc, vị Linh Vận quận chúa ốm yếu này thậm chí đến địa long cũng không chịu nổi. Hết lần này tới lần khác thích mặc bạch y tung bay phấp phới như tiên nữ ra ngoài. Có trời mới biết nàng muốn quấn mình thành một quả bóng đến nhường nào! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tô Bạch Nguyệt cứng đờ người bước lên xe ngựa, đi ra sau núi.

Phía sau núi rất náo nhiệt. Nam nhân ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa nhìn tiểu mã nô một bên vừa nấu nước một bên đổ nước vào sông, tức giận mắng to, trực tiếp đoạt lấy thùng gỗ rồi ném xuống đất.

“Linh Vận quận chúa kia thật sự khinh người quá đáng, nước sông này là nước sinh hoạt, có đổ bao nhiêu nước nóng thì nó cũng lạnh thôi, rõ ràng nàng ta đang làm khó huynh!”

Tất nhiên Lục Ngạn biết nước sông này không có khả năng nóng lên, nhưng đây là chuyện mà nàng phân phó cho nên chàng nhất định phải lo liệu.

Tiểu mã nô giữ im lặng xoay người, nhặt thùng gỗ dưới đất lên, tiếp tục ngồi bên cạnh đống lửa chờ nước nóng.

“Không được, huynh không thể làm chuyện này, ta nhất định sẽ đi đòi công đạo cho huynh. Phủ Vị Nam vương không thể đối xử tử tế với huynh thì phủ Ngụy An vương ta sẽ cần huynh, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ xem huynh như huynh đệ thân sinh, ngày sau ta có một miếng ăn cũng nhất định sẽ không thiếu phần huynh.”

Vừa nãy Lục Ngạn đã cứu Ngụy Táp bị hôn mê trôi dạt trên sông mấy ngày liền lên, lại cho hắn sưởi ấm, Ngụy Táp làm người có ơn tất báo, làm sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng mình bị ngược đãi được!

“Ngươi muốn tìm ai đòi công đạo?” Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ bên cạnh truyền tới, Ngụy Táp lòng đầy căm phẫn xoay người thì thấy một nữ tử đứng bên xe ngựa phủ lụa, trên đầu đội mạng che mặt đung đưa theo gió, lộ ra khuôn mặt trắng như bạch ngọc.

Mỹ danh của Linh Vận quận chúa truyền bá tứ hải, đương nhiên Ngụy Táp cũng đã nghe qua. Nhưng từ trước đến nay hắn không háo nữ sắc nên không để bụng lắm, bây giờ nhìn thấy mỹ nhân bậc này liền lập tức phỏng đoán, nữ tử này nhất định là Linh Vận quận chúa...

“Ta, ta, ta...” Ngụy Táp lắp ba lắp bắp mở miệng, trong đầu chỉ toàn đống bột nhão: “Ta, ta nhóm lửa cho Lục huynh!”

Gương mặt Ngụy Táp đỏ lên, trực tiếp xoay người đem mấy nhánh cây Lục Ngạn tìm được nhét mạnh vào trong đống lửa.

Ngọn lửa đột nhiên sáng hơn nhiều, nhưng Ngụy Táp còn cố gắng nhét thêm củi vào, động tác nhanh chóng gần như biến thành tàn ảnh.

Tô Bạch Nguyệt giẫm lên lụa trắng dài chồng thành hàng đến bờ sông, liếc mắt nhìn lòng sông.

“Quận chúa, nước sông này là nước sinh hoạt, muốn nó nóng lên là chuyện không thể nào...” Ngụy Táp lấy dũng khí đi đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt nói chuyện.

Tô Bạch Nguyệt chậm rãi liếc hắn một cái, nện bước trở lại xe ngựa, sau đó duỗi hai ngón tay đẩy rèm xe ngựa ra.

Bên ngoài quá lạnh, nhiều nhất chỉ duỗi được hai ngón tay, không hơn được nữa.

“Dã nam nhân từ nơi nào đến thì ném về nơi đó.”

“Vâng.” Tĩnh Văn nháy mắt với thị vệ phía sau lưng.

“Quận Chúa, ta là phủ Ngụy An vương... A a a...” Ngụy Táp bị kéo đi. Lục Ngạn cầm thùng gỗ đứng ngây ngốc ở chỗ đó nhìn chằm chằm xe ngựa.

Từ nãy đến giờ chàng không nói một câu.

Tô Bạch Nguyệt có hơi sợ nam chính bị cô chà đạp nhiều quá mà tự kỷ.

“Ngươi, lại đây.” Tay Tô Bạch Nguyệt vẫn đẩy rèm xe ngựa như cũ, ngón tay ngọc xanh thẳm, trắng nõn như được chạm khắc tinh xảo.

Lục Ngạn nuốt một ngụm nước bọt, buông thùng nước xuống, đi tới.

Tô Bạch Nguyệt còn chưa lên tiếng đã thấy nam nhân nọ căn bản gầy gò, lưng đang còng xuống bỗng nhiên đứng thẳng người, hơi ngửa đầu, liếm ngón tay nàng.

Tô Bạch Nguyệt: ! ! !

Nàng cả kinh ngay lập tức thu tay lại, thiếu niên ngửa đầu, thần sắc mông lung nhìn nàng tựa hồ đang nghi hoặc. Hai con ngươi đen nhánh lại trong veo, ướt át mềm mại giống con chó.

“Buộc tóc lên.” Ném câu này xong Tô Bạch Nguyệt tranh thủ thời gian trốn vào trong xe ngựa.

Ôi ôi ôi, nàng dưỡng nam chủ thành chó rồi. Chẳng lẽ chuyện đi lên rồi liếm như vậy không phải chỉ có chó mới làm sao?

...

Mái tóc đen vốn che khuất nửa khuôn mặt Lục Ngạn đã bị Dương Thạch quận chúa cắt hơn phân nửa, hiện tại chàng dùng dây cột buộc tóc lên, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm, nha hoàn cả viện đều bị mỹ mạo của chàng làm kinh ngạc đến ngây người.

“Thời tiết đang lạnh như thế, Lục ca ca uống chút trà ủ ấm thân thể đi.”

“Uống cái gì mà uống, vẫn nên ăn chút bánh ngọt lót dạ.”

Mấy nha hoàn vây quanh Lục Ngạn đang quét tuyết trong sân, tranh nhau lấy lòng.

Lục Ngạn cúi đầu, thần sắc im lặng quét tuyết.

“Quận chúa, thái tử gia đến rồi. Vương phi nói để ngài ra ngoài nhìn một chút.” Tĩnh Văn mừng khấp khởi xách váy chạy từ cửa sân vào, vì vui vẻ nên giọng to hơn mấy phần.

Những nha hoàn kia nhìn thấy Tĩnh Văn thì tan tác như chim muông

Tĩnh Văn đi ngang qua Lục Ngạn hai bước, bỗng nhiên quay người lại đi tới trước mặt chàng, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm: “Ngươi, ngươi là...”

“Tĩnh Văn tỷ tỷ.” Lục Ngạn khàn giọng mở miệng. Mặc dù chỉ mới nuôi hơn một tháng nhưng rõ ràng thân thể xương cốt của tiểu mã nô cứng cáp hơn không ít. Gương mặt kia càng tuấn tú khá nhìn hơn.

Tĩnh Văn nuốt một ngụm nước bọt, chạy trối chết dưới ánh mắt của Lục Ngạn.

Thiên thọ ơi, trách không đặng sao quận chúa nhà nàng lại muốn mang tiểu mã nô này về, gương mặt như vậy, ngay cả lão a di là nàng cũng không nhịn được!

Chẳng qua quận chúa nhà nàng sẽ không xảy ra chuyện gì kỳ quái với tiểu mã nô này đâu nhỉ?


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp