Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Cặn Bã Của Nam Chính

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Đó là một ngày lạnh giá của mùa xuân, hiếm khi thấy trời trong xanh.

Tuyết đọng khắp nơi trên đường cái Hoàng thành, vài gã sai vặt mặc áo màu xanh đang dùng xẻng cùng thùng gỗ xúc tuyết cẩn thận mở ra một con đường.

Nơi xa một chiếc xe ngựa đang nhàn nhã đi đến, màn xe được gắn ngọc trai, thân xe thì gắn những viên trân châu, cổ xe ngựa trắng thuần, ngay cả kia người đánh xe cũng là trắng nõn đến mức không dính một hạt bụi.

Gã sai vặt hai bên nhanh trí bỏ xẻng trên tay xuống, quỳ xuống hành lễ.

Có người vây xem khó hiểu: “Không biết trong xe này là vị giai nhân nào? Thế nhưng có thể phô trương như vậy?”

“Đó là con gái của Vị Nam vương Lưu Cừu, Linh Vận Quận Chúa, đại danh gọi là Lưu Linh, năm trước đến Hoàng thành chúng ta, là mỹ nhân nổi danh đứng đầu trong Hoàng thành chúng ta, nghe người đã gặp qua tướng mạo của nàng kể thì vẻ đẹp của nàng tựa thần nữ hạ phàm. Chỉ tiếc thân thể yếu đuối, hàng năm không thể ra gió, đẹp thì đẹp đó, chỉ là giống như đóa hoa trên đỉnh núi tuyết vậy không có hương vị nữ nhân. Nếu ai mà cưới thì giống như ôm một bức tượng mỹ nhân băng về nhà, còn không thể đụng vào, chậc chậc chậc.” Trong lời nói của người đáp lời khó tránh khỏi lộ ra một chút tiếc nuối.

Uổng cho có một mỹ nhân như vậy ở bên, lại đến cả một đầu ngón tay cũng không được chạm vào, thật là phí phạm của trời.

Xe ngựa từ từ đi qua, một mùi hương tinh tế phú quý bay ra, tựa son phấn lại không giống son phấn, giống huân hương lại không phải huân hương, nhè nhẹ phiêu đãng khó tìm tung tích.

“Nếu không thể gặp gió, vậy Linh Vận Quận Chúa hôm nay ra ngoài làm gì?”

“Linh Vận Quận Chúa có một ca ca ruột, đại danh gọi là Lưu Kham, một năm trước bị đưa từ Vị Nam tới Hoàng thành, phong làm Kiến Uy đại tướng quân, xuất quân thảo phạt dị tộc Nhung Địch, năm nay đại thắng trở về. Huynh muội hai người cảm tình cực tốt, hiện giờ hẳn là đi đón người.”

“Hóa ra là thân muội của thiếu niên anh tài Kiến Uy đại tướng quân Lưu Kham.” Mọi người bừng tỉnh.

Sự tích Kiến Uy đại tướng quân anh dũng đánh lui dị tộc Nhung Địch đã sớm lưu truyền rộng rãi khắp Hoàng thành. Hôm nay mọi người tụ tập cũng là vì muốn thấy phong thái của Kiến Uy đại tướng quân.

Xe ngựa dừng trước cổng thành ba trượng. (1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét. )

Có hai nha hoàn mặc bạch y thướt tha dung mạo thanh tú từ bên trong xe đi ra, tay cầm lụa trắng, giơ cao lên phủ kín ba trượng xung quanh.

“Lại làm cái gì thế này?” Người qua đường kinh ngạc một hồi. Rồi lại không ngăn được mà suy nghĩ, nha hoàn đã có nhan sắc như thế, vậy nhan sắc của Linh Vận Quận Chúa còn đến mức nào nữa.

“Linh Vận Quận Chúa không chịu nổi nhất là bẩn, ngày thường ngoại trừ nha hoàn bên người, căn bản là không muốn cho người khác chạm nhiều một cái. Nghe nói khi đi ra ngoài làm khách, đều là tự chuẩn bị dụng cụ uống trà cùng quần áo, trở về còn muốn tắm gội toàn thân, sợ dính đồ vật dơ bẩn bên ngoài.”

Mọi người ngạc nhiên. Thói ở sạch đến nông nỗi như thế, thật không hổ là mỹ nhân nổi tiếng lạnh lùng.

Bên trong xe ngựa được phủ một lớp lông cáo, từ đỉnh đến vách xe đều là một mảng trắng thuần như tuyết. Trong một mảng lông xù này có một nữ tử đang nằm. Cả người mặc bạch y, áo khoác lông chồn, cả người thuần một màu trắng giống như muốn hòa làm một với lông cáo tuyết.

Mái tóc đen nhánh được cố định bằng một cây trâm, lộ ra một đôi tai ngọc tinh tế, tô điểm thêm đôi khuyên tai trân châu trắng thuần mượt mà, nhẹ nhàng đong đưa theo cần cổ duyên dáng.

Màn xe ngựa bị một trận gió lạnh thổi nhẹ bay lên, mang theo vài sợi ánh sáng chiếu vào làn da trắng như lưu ly của nữ tử, băng cơ ngọc cốt toàn thân tuyết trắng. Nữ tử hơi rũ mắt, dáng người thướt tha tinh tế, trên mặt trang điểm nhẹ nhưng không giấu được vẻ ốm yếu của mỹ nhân.

Một bàn tay mềm mại khẽ vuốt tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt mỹ nhân lạnh lùng. Hơi hơi nhíu lại mày đẹp, tựa hồ là có chuyện phiền lòng.

“Ông chủ.”

Tô Bạch Nguyệt nghe được giọng nha hoàn ngoài xe khẽ gọi, nàng nhẹ thở dài một hơi, thầm cổ vũ bản thân không được nổi giận.

Cần phải bình tĩnh, không thể hoảng.

Điều chỉnh sắc mặt của bản thân xong, Tô Bạch Nguyệt đội mũ có rèm lên, sau đó khẽ nâng tà váy, khom lưng ra ngoài.

(mũ có rèm, cho ban nào không biết)

Mọi người chỉ thấy màn xe ngựa dày đặt bị nhấc lên, một mỹ nhân thong thả đi ra. Tuy mang mũ có rèm, nhưng mọi người sớm đã bị dáng người nhỏ yếu thướt tha cùng khí chất lạnh lùng thu hút không rời mắt được.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Toàn thân mỹ nhân đều là màu trắng, ngoại trừ mái tóc đen dài thấp thoáng sau rèm ra thì cả người lại tìm không được một chút màu sắc nào khác.

Mọi người nín thở, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng sẽ làm bẩn mắt mỹ nhân.

Tô Bạch Nguyệt dẫm lên tơ lụa trắng dưới chân, vừa mới bước ra một bước, bên chân đã có một người ngã xuống.

Đây là một thiếu niên choai choai, thân hình mảnh khảnh, quần áo lam lũ, tóc đen hỗn độn, cả người là đều là vết thương, vùi đầu trên mặt đất, căn bản là không nhìn thấy mặt.

“Lớn mật!” Đại nha hoàn Tĩnh Văn đi theo phía sau Tô Bạch Nguyệt lạnh giọng quát lớn nói: “Kẻ dơ bẩn ở nơi nào tới.”

Có gió thổi tới, thổi bay đi lớp tuyết dính trên cây đêm qua. Áo khoác cùng mũ có rèm của Tô Bạch Nguyệt nhẹ lay động theo gió, mang theo tay áo cùng váy sam to rộng, bày ra dáng người tinh tế, như tiên mờ mịt. Thể hiện hoàn mỹ câu nói gầy đến mức một trận gió là có thể thổi đi.

Nhưng làm người khác chú ý nhất vẫn là vết đen trên áo khoác bị thiếu niên đó cọ ra, tuy rằng rất nhạt, nhưng trước mặt mỹ nhân cả người trắng thuần lại phá lệ rõ ràng.

Mọi người hoảng sợ lui về phía sau, không biết Linh Vận Quận Chúa sẽ xử phạt thiếu niên không biết trời cao đất dày này như thế nào.

“Dơ bẩn.” Hai chữ trong trẻo và lạnh lùng được thốt ra từ trong miệng Tô Bạch Nguyệt, giọng điệu lạnh băng nhưng lắng nghe kỹ sẽ thấy một chút mềm mại cùng hương vị thanh tao.

Mọi người chỉ thấy một bàn tay mềm mại trắng như ngọc vươn ra từ dưới tay áo rộng thùng thình, đầu ngón tay chỉ dính một chút phấn, trên da thịt có thể nhìn thấy đường kinh mạch mỏng manh.

“Rầm” một tiếng, áo khoác trước ngực bị tháo ra, áo khoác dày nặng như hoa rơi xuống, cả người thiếu niên kia bị bao phủ lại.

Thiếu niên giống như bị quấy nhiễu, giật giật, khó khăn lộ ra nửa gương mặt dơ bẩn. Hắn mở mắt ra, ám mắt đen nhánh nhẹ động, một mảnh trắng thuần phủ xuống đỉnh đầu, mang theo một mùi hương thoang thoảng như có như không, bao phủ thân thể lạnh băng của hắn.

Tô Bạch Nguyệt nâng váy, nhấc chân, tà váy ở trong gió lạnh khẽ bay, sau đó bước qua người thiếu niên một cách tự nhiên.

Hai mắt thiếu niên cứng lại, hắn rõ ràng nhìn thấy một bóng trắng trước mắt, một màu trắng thuần túy ngay cả đế giày cũng là một màu trắng, vẫn chưa dính một chút bụi trần thế. Hắn nhìn thấy dưới mũ lộ ra một đôi môi anh đào, trên khuôn mặt quá trắng tươi đẹp giống như hoa đào trên tuyết. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chỉ là không biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không, thiếu niên cảm thấy nữ tử lúc vừa mới cất bước hai chân giống như đang run rẩy…

Tô Bạch Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, cao lãnh* như băng tuyết, kỳ thật nội tâm hoảng đến mức mới đi một bước cả người đã mềm như bông.

(*: cao ngạo + lạnh lùng)

Người đang nằm dưới đất để nàng bước qua kia về sau muốn ở trên chiến trường gặp ma giết ma ác quỷ la sát Lục Ngạn.

Thân là nam chủ, vị Lục Ngạn này ngày sau còn sẽ trở thành bá chủ chư hầu, thảo phạt vương thất, chinh chiến biên cảnh, cuối cùng bước lên đế vị, trở thành nam nhân đầu tiên một lần nữa thống nhất các nước chư hầu. Khí thế kia có thể so với Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc.

Tô Bạch Nguyệt nỗ lực an ủi bản thân, cố giữ cho cơ thể đứng vững.

Tuy rằng trong tiểu thuyết có dùng một đoạn không dài miêu tả Linh Vận Quận Chúa bước qua đầu thiếu niên như tiên nhân, nhưng Tô Bạch Nguyệt lại không dám to gan như thế. Váy dài như vậy để đi qua không chạm vào một phân nào của thiếu niên chính là rất khó?

Cho nên dưới tình huống không phá hư mỹ cảm*, Tô Bạch Nguyệt đem váy của mình nhấc lên cao.

(*: cảm giác xinh đẹp)

So với nội tâm hoảng loạn của Tô Bạch Nguyệt, mọi người chỉ cảm thấy thói ở sạch của Linh Vận Quận Chúa quả thật như trong truyền thuyết sạch đến mức làm mọi người giận sôi. Áo khoác quý giá như vậy nói không cần là không cần, người như vậy làm sao có thể sống sót ở thế giới bẩn thỉu này?

Cảm thấy chính mình hô hấp đều sẽ làm bẩn mắt mỹ nhân, mọi người yên lặng lại lui ra sau một bước.

Bên kia đại nha hoàn Tĩnh Văn vội lấy áo khoác mới để Tô Bạch Nguyệt khoác trên người, sau đó phân phó gia đinh đem thiếu niên trên mặt đất kéo đi.

Trên người thiếu niên là áo khoác lông cáo, bị kéo đi giống như chó chết.

Cửa thành truyền đến tiếng vó ngựa, Tô Bạch Nguyệt xuyên qua mông lung mũ rèm, nhìn thấy Lưu Kham cả người mặc chiến giáp, lĩnh quân giục ngựa trở về.

Lưu Kham cùng Lưu Linh là huynh muội cùng phụ cùng mẫu, từ khuôn mặt anh tuấn của Lưu Kham là có thể đoán ra dung nhan kinh diễm của Lưu Linh, cho dù hiện tại cả người Lưu Kham rất chật vật, cũng khó che đậy phong thái rạng rỡ.

“Muội muội!” Lưu Kham từ trên ngựa nhảy xuống, kích động không thôi, ảo tưởng cho muội muội nhà mình một cái ôm, bị Tô Bạch Nguyệt dùng phất trần trong tay đẩy ra xa.

Đúng, không sai, vì muốn giữ khoảng cách với người khác, Lưu Linh thường mang một thanh phất trần làm từ ngọc trên tay, chỉ cần người khác thoáng tới gần, nàng sẽ dùng phất trần chọc người.

Phất trần này giống nhau đều do đại nha hoàn Tĩnh Văn của nàng bảo quản, khi Lưu Kham vừa xuống ngựa Tô Bạch Nguyệt đã nhận lấy.

“Muội muội.” Lưu Kham mười phần ủy khuất.

Muội muội khi còn nhỏ thích đi theo phía sau mông hắn làm nũng bắt đầu từ khi nào không cho ôm, không cho thân*, không cho nhéo đâu?

(*: hôn)

“Về nhà đi.” Giọng nữ trong trẻo vang lên mang theo vài phần nhu tình, âm cuối nhẹ kéo, với dáng vẻ lạnh lùng này càng khiến lòng người khác chộn rộn.

Nếu có thể đem nữ tử như vậy ấn ở dưới thân…

“Bá” Tiếng thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, nam tử đang vây xem bên kia còn không kịp thu lại vẻ mặt dâm mĩ đã bị cạo đi một mảng tóc lớn .“Lại nhìn loạn, lần sau thứ rớt xuống chính là đầu của ngươi.” Lưu Kham hừ lạnh một tiếng, khí phách mười phần, không hổ là thiếu niên tướng tài uy danh hiển hách.

Mọi người lại không dám vây xem, tranh nhau bỏ trốn.

Tô Bạch Nguyệt theo thói quen xoay người, một lần nữa dẫm lên tơ lụa trắng lên xe. Sau khi đi vào, theo bản năng nàng trộm nhìn ra bên ngoài một cái, sớm đã không thấy bóng dáng Lục Ngạn.

Đây là lần đầu tiên Linh Vận Quận Chúa cùng Lục Ngạn gặp nhau.

Một người thanh cao như mây trắng, một người thấp hèn như bụi bặm.

Nhất kiến chung tình đều là đánh rắm, Lục Ngạn còn không phải coi trọng nhan sắc của Linh Vận Quận Chúa sao, cho nên mặc dù ngày sau Linh Vận Quận Chúa phản bội nam chủ leo lên quyền quý, gả cho Thái Tử lại vì thân suy nhược mà mất sớm, cuối cùng vẫn vững vàng chiếm cứ vị trí Bạch Nguyệt quang* của nam chủ.

(*: mối tình đầu)

Tô Bạch Nguyệt gỡ mũ có rèm xuống, buồn bực nhìn chằm chằm phất trần trong tay, Linh Vận Quận Chúa này quả thực chính là độc thân dựa vào thực lực. Tuy rằng ông chủ có một gương mặt hoàn mỹ có thể so với sử dụng hiệu ứng mỹ nhân Douyin*, nhưng nàng không chịu được như vậy a!

(*: hiệu ứng chỉnh sửa gương mặt)


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp