Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Cặn Bã Của Nam Chính

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Hóa ra Tô Bạch Nguyệt cho rằng nhiệm vụ của mình đã kết thúc, nhưng đột nhiên nàng phát hiện, sau khi nam chính cướp ngôi, thế mà lại thật sự an phận làm tiểu Hoàng Đế, không có bất kỳ ý đồ gian ác nào thống trị thế giới, Tô Bạch Nguyệt ưu sầu lén lút không ngừng ăn ba đĩa bánh đậu đỏ.

“Quận chúa.” Tĩnh Văn mở rèm đi vào, nhìn thấy giấy, mực và bút trải ra trên bàn của Tô Bạch Nguyệt, nhịn không được khẽ thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Quận chúa, người cần gì phải cố chấp như vậy? Nô tỳ nghe nói gần đây Cẩm Hân quận chúa phủ Ngụy An Vương kia vẫn quấn lấy bệ hạ.”

Cẩm Hân quận chúa? Ngụy Sanh Uyển nữ chính Bạch Liên Hoa có thật trong sách?

Nói đến Ngụy Sanh Uyển này, quả thật là loại mà tất cả nam nhân nằm mơ cũng muốn. Không chỉ tính tình dịu dàng, độ lượng, ân cần, dung mạo dáng người vào loại bậc nhất, quan trọng nhất là không có lòng đố kỵ. Nàng ta với tư cách là thê tử của nam chính, đoan chính, hiền lương thục đức cho nam chính quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp, quả thực là hình mẫu hiền thê cổ đại.

Tô Bạch Nguyệt bóp tay, cuối cùng mở miệng nói: “Người đâu?”

Sắc mặt Tĩnh Văn vui vẻ: “Bệ hạ đang ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên với Cẩm Hân quận chúa, còn có Ngụy thế tử.”

Ngụy Sanh Uyển là gia muội của Ngụy Táp, mà Lục Ngạn lại có quan hệ không tệ với Ngụy Táp, ba người này ngắm hoa ở cùng một chỗ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Tô Bạch Nguyệt biết, nữ chính thực sự này không lâu nữa sẽ vào hậu cung. Ngụy Sanh Uyển là nữ nhân phía sau Lục Ngạn, cũng không ít lần lợi dụng thế lực phủ Ngụy An Vương giúp hắn thành đại sự.

Tô Bạch Nguyệt có chút tò mò, rốt cuộc vị Ngụy Sanh Uyển đoan trang, độ lượng, mỹ mạo vô song này trông như thế nào. Nàng chỉnh lại y phục, chậm rãi đứng lên nói: “Ra ngoài xem một chút.”

Tĩnh Văn nghe những lời nói của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt đỏ bừng vì kích động.

Cuối cùng quận chúa nhà nàng cũng thông suốt!

Mặc dù Tô Bạch Nguyệt thông suốt, không có thật sự mắc bệnh sạch sẽ quá mức, nhưng sau mười mấy năm làm bộ làm tịch cũng chịu không nổi chút đối lập đối với thế giới bẩn thỉu bên ngoài này.

“Quận chúa, nô tỳ đi tìm một đôi guốc gỗ làm bằng cây hải đường cho người. Trùm lên giày thêu, như vậy giày thêu sẽ không bị bẩn.” Tĩnh Văn cầm đôi guốc gỗ làm bằng cây hải đường lót khăn tay trắng trong tay đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua đôi guốc gỗ làm bằng cây hải đường kia, thầm thở dài một hơi, nếu như mang đôi guốc gỗ làm bằng cây hải đường “Lộp cộp” này vào, không phải đang chiêu cáo thiên hạ nàng nhìn trộm một cách trắng trợn sao?

“Không đi.” Tô Bạch Nguyệt vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của nữ tử.

“Nghe nói Linh Vận quận chúa lãnh diễm thanh cao, là một mỹ nhân gọn gàng sạch sẽ nhất.” Giọng nữ tử nói chuyện nhẹ nhàng mang theo phong cách tiểu thư khuê các rõ ràng.

“Quận chúa, người đừng tâng bốc nàng nữa, ai mà không biết Linh Vận quận chúa đó được hưởng vinh hoa phú quý, làm trái việc của bệ hạ. Ngày nay bệ hạ sẵn sàng dung túng nàng, đó là bệ hạ rộng lượng, cũng là nể mặt đại tướng quân Lưu Kham nhiều lần có công lao xông pha chiến đấu. Nữ nhân như thế này, cho dù có đẹp đến đâu, đó cũng là…..”

Đại nha hoàn sau sát bên cạnh phía sau Cẩm Hân quận chúa còn chưa nói hết, vừa nhìn lên đã thấy nữ tử đứng ở cửa điện kia, nhất thời nghẹn họng, lời còn lại thế nào cũng không nói nên lời.

Nàng ta thế mà dùng ngôn ngữ dơ bẩn như vậy làm ô uế Cửu Thiên tiên nữ!

Nữ tử mặc đồ trắng vui vẻ kia y như trong truyền thuyết, váy dài màu trắng lơ lửng bay như khói, tóc đen như thác, không thoa phấn, thân hình mảnh mai như liễu, lạnh lùng thuần khiết như hoa trong nước, trăng trong gương, mông lung huyền ảo, đặc biệt tuyệt đẹp, cho dù Ngụy Sanh Uyển nhìn cũng phải ngây người.

Với tư cách là bạch nguyệt quang của Lục Ngạn, thân xác của vị Linh Vận quận chúa này quả thực là một vị đẹp nhất trong toàn bộ cuốn sách. Và cái cái chết sớm của nàng cũng làm cho độc giả cảm thấy đáng tiếc. Nam chính còn chưa biết mùi vị mỹ nhân liền như vậy rời đi, quả thực làm cho tim, gan, lá lách, phổi trong lòng người đều run lên.

Phải biết rằng mỹ nhân lạnh lùng sạch sẽ như thế này, khi bị chà đạp ở trên giường, nhưng trong lòng không có giãy giụa. Có độc giả nhịn không được, thậm chí còn mở chiếc xe màu vàng của Linh Vận quận chúa và Lưu Ngạn trong bình luận.

“Vị này chắc là Linh Vận quận chúa?” Ngụy Sanh Uyển bước lên phía trước cười híp mắt, điệu bộ bà chủ nhà chào hỏi Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt nhướng mi, liếc xéo nàng ta một cái. Ngụy Sanh Uyển đúng là xinh đẹp, ngực nở mông cong lại kỳ dị hiện ra một vẻ đoan trang, nhưng luận mỹ mạo kinh diễm, vẫn còn kém nàng xa.

Tô Bạch Nguyệt vốn tưởng rằng nữ chính này thật sự giống như Bạch Liên Hoa được viết trong sách, lại không nghĩ tới vậy mà cũng là một kỹ nữ trà xanh.

Mới vừa rồi chỉ cần nghe lời nói đoạn kia của nha hoàn theo sát bên cạnh nàng là có thể biết, vị Bạch Liên Hoa này cũng không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu. Phải biết rằng lời Đại nha hoàn kia vừa nói, lúc trước cũng không có chút tin đồn ở trong cung. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị cựu hoàng bắt cóc, ngay cả đại ca nàng cũng cho rằng như vậy.

Nhưng vừa rồi Đại nha hoàn theo sát bên cạnh Ngụy Sanh Uyển nói, nói nàng tham lam hư vinh, thất tín bội nghĩa, vứt bỏ Lục Ngạn, chuyển sang ôm ấp cựu hoàng, lại không nghĩ tới cựu hoàng thiếu kinh nghiệm như vậy, cũng không nghĩ tới Lục Ngạn lại mới là chân mệnh thiên tử chân chính. Nàng ta, nữ nhân giả tạo này như giỏ tre múc nước công dã tràng, chính Lục Ngạn đã bỏ qua những ân oán trước đây, khoan dung độ lượng giữ nàng ta ở bên cạnh.

Kỹ năng Ngụy Sanh Uyển cao siêu lại hiệu quả đội cho nàng chiếc mũ cao ắt hẳn sẽ khiến Lục Ngạn chán ghét.

Tĩnh Văn đương nhiên cũng nghe được lời nói của nha hoàn kia, vốn nàng ta có địch ý với Ngụy Sanh Uyển nhất thời trợn tròn hai mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống đôi chủ tớ nàng ta.

Tô Bạch Nguyệt đứng ở đó không nhúc nhích, cũng không nói lời nào. Cả người nàng tắm mình dưới ánh mặt trời lạnh, làn da trắng như tuyết, giống như là ngọc khắc hoàn mỹ nhất. Thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy kinh mạch màu xanh dưới da, chảy dòng máu thơm ngọt.

Ngụy Sanh Uyển tự hào về vẻ đẹp của mình, nhưng hiện tại đứng trước mặt Tô Bạch Nguyệt, lại thật sự có một loại cảm giác xấu hổ hết sức.

“Ngươi là ai?” Giọng nói của Tô Bạch Nguyệt mang theo một cảm giác u cốc như có như không, rất khác với giọng giả vờ dịu dàng của Ngụy Sanh Uyển.

Ngụy Sanh Uyển hoàn hồn, ý cười trên mặt càng sâu. Đại nha hoàn theo sát bên cạnh phía sau Ngụy Sanh Uyển ngẩng cao cổ ngạo mạn nói: “Quận chúa chúng ta là Cẩm Hân quận chúa của phủ Ngụy An Vương.”

Lần này dẹp phản loạn bên cạnh nhà vua, phủ Ngụy An Vương xuất ra không ít lực giúp Lục Ngạn lên ngôi hoàng đế. Vua Ngụy An cố ý để Lục Ngạn lấy Cẩm Hân quận chúa làm hoàng hậu, thậm chí còn ngầm nói rằng: chỉ cần Lục Ngạn lấy Ngụy Sanh Uyển, phủ Ngụy An Vương họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vì Lục Ngạn.

Sử dụng nữ nhân để duy trì mối quan hệ lợi ích phức tạp giữa nam nhân, là một loại phương pháp thường dùng để củng cố triều thần, hạ thần bên cạnh an tâm.

Phủ Vị Nam vương bây giờ đương nhiên không thua kém gì thần mới nổi của phủ Ngụy An vương. Cho dù là Lưu Kham lập nhiều công lao ở bên ngoài, cũng vẫn không bằng phủ Ngụy An Vương binh cường tài thịnh kinh doanh trong triều.

Người sáng suốt đều biết nên lựa chọn như thế nào. Dù sao Lục Ngạn là Hoàng Đế, tam cung lục viện, tam thê tứ thiếp, đều là bình thường. Lấy thêm nữ nhân, một chút cũng không quá đáng.

Mà Tô Bạch Nguyệt đang mang trên người câu chuyện không rõ ràng với cựu hoàng, cho dù là phủ Vị Nam vương có lòng muốn nâng nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu, cũng càng không loại trừ được tổn thương này. Huống chi tình hình hiện tại dưới sự cố ý của phủ Ngụy An Vương sớm đã trở thành Linh Vận quận chúa tham lam hư vinh, cố tình nương nhờ vào cựu hoàng.

Tình thế hiện tại đối với Tô Bạch Nguyệt rất bất lợi, nhưng Tô Bạch Nguyệt cũng không để nó ở trong lòng. Việc cấp bách hiện tại chính là làm thế nào để nam chính xưng bá thiên hạ, thuận lợi đi hết cốt truyện.

Nếu nàng dùng lời nói của Ngụy Sanh Uyển làm mồi câu, không biết nam chính có vì nàng mà liều mạng xưng bá thiên hạ hay không?

Ngụy Sanh Uyển bên này thấy Tô Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm nàng ta, lại không nói lời nào, cười nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, Linh Vận quận chúa quả thật là giống như một vị thần.”

Tô Bạch Nguyệt gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ Ngụy Sanh Uyển chỉ muốn lấy lòng nàng, vẻ mặt vui cười cứng ngắc: “Quận chúa không mời ta vào uống chén trà sao?” Ngụy Sanh Uyển cố gắng hết sức để thể hiện tư thế chính thất sau này của mình.

Thần sắc Tô Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ngươi quá bẩn.”

Lần này, nụ cười trên mặt Ngụy Sanh Uyển hoàn toàn không nén được giận.

“Ngươi, ngươi lại dám mắng quận chúa chúng ta!” Đại nha hoàn theo sát bên cạnh Ngụy Sanh Uyển tức giận đến mức nhảy dựng lên chỉ vào mũi Tô Bạch Nguyệt mắng.

Tô Bạch Nguyệt lộ ra vẻ mặt bối rối, chỉ vào váy và giày thêu của Ngụy Sanh Uyển, ngụ ý là: Ngươi tự mình nhìn xem, giày thêu và váy bẩn như vậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta mắng người. ( truyện trên app T𝕪T )

Tô Bạch Nguyệt quả thật không có mắng người, nàng chỉ là đang trình bày sự thật, là Ngụy Sanh Uyển tự mình hiểu sai.

Tĩnh Văn ngửa cổ, hùng hổ nói: “Quận chúa chúng ta khó chịu nhất là bẩn, nếu quận chúa Cẩm Hân muốn ngồi, thì ngồi chỗ đó đi.” Tĩnh Văn thản nhiên chỉ về phía tảng đá cách đó không xa, một chút cũng không để Ngụy Sanh Uyển cố làm ra vẻ này ở trong mắt.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Thật đúng là coi mình là cọng hành.

Bệ hạ chúng ta không biết có bao nhiêu ân ái với quận chúa!

Ngụy Sanh Uyển cố gắng kìm lại sắc mặt, nói sang chuyện khác: “Quận chúa đã nghe nói rồi sao? Bệ hạ muốn nhốt cựu hoàng vào vườn bách thú cho hổ và sư tử ăn.”

Ta lau, hung tàn như vậy?

Tô Bạch Nguyệt vô thức run rẩy tứ chi của mình còn tốt.

“Bệ hạ là người cố chấp nhất, không ai có thể thuyết phục được người. Hiện giờ triều đình bất ổn, nên lấy nhân hậu trị quốc, ta cảm thấy đối xử như thế với cựu hoàng là không thỏa đáng, quận chúa nghĩ sao?” Tô Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, Ngụy Sanh Uyển đó liền nói tiếp: “Nghe nói lúc trước quận chúa từng có đính ước với cựu hoàng đó, tự nhiên cũng là không đành lòng chứ?”

Kể ra thì cựu hoàng không có làm ra chuyện tàn nhẫn gì, ngược lại thật ra là Hoàng Đế bù nhìn không may bị phủ Hưng Nguyên Vương khống chế mà thôi.

“Trời cao có đức hiếu sinh, khuyên người khác phải có lòng khoan dung.”

Tô Bạch Nguyệt biết, vị Cẩm Hân quận chúa này muốn nghe những lời này của mình. Chỉ cần nàng biểu hiện ra một tia quan tâm đối với cựu hoàng, là có thể bị Ngụy Sanh Uyển bắt thóp, nói cho Lục Ngạn nghe.

Quả nhiên, mắt Ngụy Sanh Uyển sáng lên, trên mặt thế nào cũng không che dấu được nụ cười.

Bên ngoài truyền đến một giọng nam: “Muội muội, muội tìm khăn tay thế nào lại tìm đến đây?”

Tô Bạch Nguyệt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngụy Táp đứng đó với Lục Ngạn, hình dáng hai người bị cây tùng cao lớn che một nửa, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không biết có hai người đứng ở chỗ đó. Nhưng có thể chắc chắn là, Lục Ngạn nghe được lời nàng vừa nói về cựu hoàng.

Tuy trong lòng Tô Bạch Nguyệt đã đoán được âm mưu của Ngụy Sanh Uyển, nhưng đối diện với gương mặt vô cảm của Lục Ngạn, vẫn có hơi hoảng sợ.

Nam nhân sải bước đi tới, áo choàng trên người bay lên theo gió, phát ra âm thanh sột soạt.

Hắn nắm chặt cổ tay Tô Bạch Nguyệt, sau đó trực tiếp bế công chúa lên, xoay người đi ra ngoài.

“Bệ hạ…..” Ngụy Sanh Uyển vội vàng đuổi theo mấy bước, bị Ngụy Táp ngăn lại.

Ngụy Sanh Uyển vặn khăn tay, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Bạch Nguyệt nhìn Lục Ngạn, cười không rõ ràng.

Ngụy Táp đứng bên cạnh Ngụy Sanh Uyển nhìn khuôn mặt đơn thuần của Tô Bạch Nguyệt, nghĩ nếu Lục Ngạn thật sự không cần Linh Vận quận chúa này, hắn cũng không ngại dỗ dành, đối xử tốt với nàng. Thật ra nếu không thật sự có tâm tư với Tô Bạch Nguyệt, Ngụy Táp cũng sẽ không phối hợp với Ngụy Sanh Uyển như thế này.

Tô Bạch Nguyệt thiếu chút nữa bị hành động đột ngột này của Lục Ngạn sợ đái ra quần, nàng quấn quanh cổ nam nhân, thân thể nhẹ tênh mang theo cảm giác không trọng lượng, dưới thân trống rỗng không có chỗ dựa, rất không có cảm giác an toàn.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Buông ta ra!” Tô Bạch Nguyệt dãy giụa, bị nam nhân hung hăng véo mông một cái.

Nàng nhất thời an phận.

Ay ay ay, năm heo sờ mông heo, cát tường lại như ý.

Nhưng khi nàng bị ấn trên long ỷ óng ánh kia, nàng lại cảm thấy thế giới này thật sự huyền diệu.

“Quận chúa không phải là muốn long ỷ này sao?” Lục Ngạn cúi đầu nhìn xuống Tô Bạch Nguyệt, lúc nói chuyện giọng nói khàn khàn, mang theo ẩn nhẫn khó che giấu.

Tô Bạch Nguyệt mở to đôi mắt sương mù, không nói gì. Nàng hơi bối rối.

Dường như nam nhân không vui với sự im lặng của Tô Bạch Nguyệt, hắn bóp cằm nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, nâng lên: “Hắn ta có thể cho, ta có thể cho quận chúa nhiều hơn.”

Đây là……ghen tuông?

Đôi mắt Tô Bạch Nguyệt sáng lên, thử lòng nói: “Ta muốn, là toàn bộ thiên hạ, mà không phải là một mảnh đất đậu nhỏ này.”

Nam nhân yên tĩnh khá lâu, đột nhiên vùi đầu vào cổ Tô Bạch Nguyệt, sau đó chậm rãi cọ cọ, bộ dáng ủy khuất lại đáng thương.

Tô Bạch Nguyệt: ???



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp