Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật Rồi

Chương 4: Sở Quang và cây kẹo mút


1 năm

trướctiếp

Hai trăm năm trước.

Chính xác là vào năm 2125, một cuộc chiến đã nổ ra ở trên hành tinh đầy phồn vinh này.

Trong cuộc chiến đó, cả hai bên đều hạ quyết tâm sẽ hủy diệt đối phương, gần như là sử dụng hết tất cả thủ đoạn có thể dùng.

Cuộc chiến đã kéo dài ba năm.

Nhưng cũng chỉ trong vòng ba năm đó mà phá hủy hết tất cả mọi thứ trên bề mặt trái đất.

Cuộc chiến hạt nhân kéo dài như một mùa đông lạnh giá đã dập tắt ngọn lửa của nền văn minh, cả hai bên đều đã thành công trong việc đem đối phương xuống địa ngục, cũng đồng thời thành công trong việc tự chôn chính mình.

Kể từ đó, một kỷ nguyên đất hoang còn đáng sợ hơn cả cuộc Đại suy thoái đã bắt đầu.

Mặc dù hai thế kỷ đã trôi qua kể từ cuộc chiến tranh tận thế đó, hạt nhân mùa đông về cơ bản cũng đã kết thúc hơn một thế kỷ trước, nhưng loài người vẫn chưa thể quay lại đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn.

Sự gia tăng của vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học, thậm chí còn có cả vũ khí gen di truyền đã khiến cho hệ sinh thái trên khắp hành tinh này phát triển theo một hướng cực đoan.

Và những thứ đột biến được gọi là “Dị chủng” cũng là một trong những sự đe dọa với những người còn sống sót còn lại trong đống đổ nát.

Ví dụ như con chó sói hai đầu mà Sở Quang gặp được khi vừa bước chân vào thế giới này cũng là một trong số đó.

Nhưng mà cho dù là dị chủng thì cũng có sự phân chia giữa mạnh và yếu.

Giống như loài chó sói hai đầu này, do tia gamma nên mới gây ra sự “Dị dạng bất thường”, nhìn có vẻ dữ nhưng sức chiến đấu bình thường không cao, trừ đi một số ngoại lệ may mắn, còn lại sức chiến đấu có khi còn kém hơn trước lúc bị đột biến.

Ngược lại, những loài gặm nhấm, những con thuộc loài bò sát, v... v... dưới tác động của vũ khí sinh học bị đột biến đến mức không còn bất kỳ một dấu vết của tổ tiên, chúng thật sự là những con quái vật được sinh ra cho sự chết chóc.

Hệ thần kinh của chúng đã bị ăn mòn do nấm đột biến, bình thường ban ngày chúng sẽ ấn náu trong đống đổ nát, trong cống thoát nước, dưới đường tàu điện ngầm, trong những chỗ nào thật tối tăm, chỉ khi màn đêm buông xuống chúng mới đi ra ngoài kiếm ăn.

Tình hình hiện tại ở bên ngoài thành tốt hơn rất nhiều so với tình hình bên trong thành phố.

Đặc biệt là khu vực ngoại thành.

Trong năm tháng qua, sinh vật biến dị nguy hiểm nhất mà Sở Quang gặp phải là một con gấu nâu đột biến, tuy rằng có sức mạnh vô cùng lớn nhưng phản ứng lại có hơi chậm chạp.

Trước khi bị nó phát hiện ra thì Sở Quang đã cẩn thận tránh xa nó.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những bức tường bê tông đã vỡ vụn, cùng với bóng của đống sắt thép cùng nhau đổ xuống những con phố đầy rẫy xác xe cộ và gạch vụn.

Bây giờ đang là tám giờ sáng.

Thời gian ở đây chênh lệch với thời gian ở thế giới hiện thực khoảng mười hai tiếng.

Nhìn hai con linh cẩu đang đi qua đi lại lang thang trên con phố, Sở Quang lập tức nắm chặt ống nước được làm nhọn, cẩn thận đi vòng qua sau lưng đống đổ nát.

Mặc dù anh có đủ tự tin để giết chết hai con linh cẩu kia, nhưng không cần thiết phải gây thêm rắc rối.

Còn nữa, những con thú biến dị này rất thông minh, thậm chí chúng còn biết dùng đồng loại làm mồi nhử, không thể biết được còn ẩn nấp bao nhiêu con trong đống đổ nát tối tăm kia.

Đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua khu phố đổ nát.

Sở Quang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm biển hiệu Thiên đường dành cho trẻ em ở phố Bethe.

Trước mặt chính là “Phố Bethe” --- một khu lánh nạn khá lớn của những người còn sống sót ở những vùng gần đây, có khoảng hơn một trăm người sống sót đang sống trong đó.

Trước khi chiến tranh xảy ra, nơi đây đã từng là một công viên dành cho trẻ em với rất nhiều trò chơi, có cưỡi ngựa và cả bãi cỏ rộng lớn.

Sau cuộc chiến thì nơi này bị quân đội chỉ định làm nơi trú ẩn tạm thời và là nơi tiếp nhận công dân chạy trốn từ khu vực trung tâm thành phố.

Không có cách nào có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với những người dân chạy nạn đó, chỉ biết ngày nay, sau hơn 200 năm, nó đã phát triển thành một “thành phố nhỏ”.

Mọi người sử dụng những tấm nhựa, cành cây, những khúc gỗ và kim loại bị rơi ra trong đống đổ nát để dựng những cái lều đơn sơ làm chỗ ở.

Cực kỳ giống với cuộc sống trong “Frustpunk”.

Hàng rào của công viên là hàng rào có sẵn ngày trước, sau này sửa lại thì quấn thêm dây kẽm xung quanh và đóng thêm những tấm ván gỗ có đinh.

Ở trung tâm của công viên là một lâu đài cổ có năm tầng, mang cảm giác cổ tích, nhưng lớp sơn trên bề mặt đã mòn từ lâu, phần lớn bức tường ở phía đối diện với trung tâm thành phố đã sụp đổ hết, chỉ còn lại mặt phía bắc và một tòa tháp lung lay sắp sập.

Cho dù đây có là chuyện cổ tích, thì chắc chắn sẽ là một câu chuyện cổ tích đen tối.

Nhưng mà cho dù tòa nhà này có đổ vỡ đến mức nào thì nó vẫn là tòa nhà “sang chảnh” nhất trên phố Bethe.

Nó cũng là ngôi nhà của thị trưởng.

Mặc dù đã sống ở đây năm tháng, nhưng Sở Quang cũng chưa từng nhìn thấy thị trưởng. Đó là một người rất bí ẩn, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.

“Sao lại đi về sớm vậy.”

Thấy Sở Quang từ trong góc phố đi đến, ông lão Walter đang cầm điếu thuốc mắt híp lại, một làn khói trắng từ mũi bay ra ngoài.

Trên tay ông ấy đang cầm một khẩu súng ngắn hai nòng.

Mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã nhiều năm rồi nhưng không ai nghi ngờ về uy lực của nó cả.

Sở Quang đã từng được tận mắt chứng kiến uy lực của nó, ông lão chỉ cần bắn hai phát súng đã hạ gục được một con gấu nâu đột biến đang nổi điên xông về phía cồng phố Bethe.

Từ lúc đó trở đi, anh cũng khao khát sẽ có một khẩu như vậy.

“Phải nán lại ở bên ngoài một đêm.”

“Bên ngoài?”

Ông lão liếc nhìn cái ống nước được làm nhọn ở phía sau lưng Sở Quang, nhướng mày kinh ngạc.

Không ai hiểu rõ hơn ông vào ban đêm nguy hiểm đến mức nào.

Mỗi lần trực đêm, ông không dám để ngón trỏ của mình nhúc nhích khỏi cò súng một chút nào, chỉ cần một động tĩnh nhẹ thôi cũng khiến toàn thân ông căng thẳng.

Những sinh vật đột biến ở vùng ngoại thành mặc dù không nguy hiểm bằng ở trong thành phố, nhưng mà lại có quá nhiều kẻ săn mồi để mắt đến nơi này.

Nếu rơi vào tay bọn họ, kết cục có lẽ còn thê thảm hơn cả chết trong tay những sinh vật đột biến kia.

Ông lão Walter không quá tin tưởng việc Sở Quang lại có thể qua đêm ở ngoài kia an toàn chỉ với một ống nước bằng thép.

“Xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn.”

Sở Quang cũng không hề giải thích, chỉ nhìn ông lão Walter bằng một vẻ mặt mệt mỏi để ông ấy tự mình suy nghĩ, còn anh thì đi thẳng qua cổng khu lánh nạn.

Chỉ có duy nhất một chỗ thu mua đồ tái chế trên phố Bethe, vị trí rất dễ tìm, ở ngay bên cạnh lối vào chính khu lánh nạn.

Trước cửa hàng có một chiếc cân điện tử kiểu cũ, bên cạnh đó là tấm bảng ghi “giá cả bình đẳng, người già không bị lừa”.

Đây là cửa hàng thuộc quyền sở hữu của thị trưởng, cũng là chỗ duy nhất trên phố Bethe thu mua bộ phận máy cũ và da chuột đồng bị đột biến.

Để độc quyền kinh doanh buôn bán, người này còn tự ý ban hành một bộ luật riêng .

Đầu tiên, không ai được phép bán những con mồi họ bắt được và những đồ tái chế nhặt được cho các đội buôn khi chưa được cho phép.

Với lý do là để đảm bảo rằng hàng hóa ở phố Bethe có thể được bán với giá cả hợp lý, tránh trường hợp bị ép giá một cách vô liêm sỉ bởi những “thương nhân gian xảo”.

Sở dĩ loại luật lệ ngang ngược và vô lý này được thông qua cũng tại vì trình độ của những người dân ở đây không cao.

Và bình thường những đội buôn cũng sẽ không mạo hiểm làm mất lòng thị trưởng, tìm đến những người dân khác chỉ để thu mua được một số nguyên liệu ít ỏi.

Những người như họ chỉ giao dịch làm ăn lớn.

Và cũng chỉ mua bán với những người tin tưởng.

“Bán? Hay là mua?”

Chủ cửa hàng là một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, tên là Charles, nghe nói trước kia ông ấy là một người dân tị nạn ở nơi khác, sau đó bị bắt đi làm nô lệ, vô tình ông ấy được thị trưởng mua lại từ tay người chủ trước, và từ đó ông ấy trở thành người của thị trưởng. Công việc đối phó với những người đến mua bán được giao cho ông ấy.

Hầu hết mọi người ở đây đều là những người sinh ra và lớn lên ở “ vùng đất hoang”, không hề có bất kỳ một sự giáo dục nào, toán học rất hạn chế, phép tính cộng trừ trong vòng 100 có khi còn sai.

Nhưng Charles thì khác.

Trước đây ông ta từng sống ở chỗ lánh nạn bên trong thành phố.

Mặc dù trên mảnh đất chết này không có chỗ lánh nạn nào hoàn toàn giống nhau, nhưng trên cơ bản thì tất cả vẫn có điểm giống.

Những người được vào sống ở trong đó đều là những người thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội trước khi chiến tranh xảy ra. Con cái của họ không chỉ được thừa hưởng trí thông minh của bố mẹ mà còn nhận được nền giáo dục tốt từ lúc mới sinh ra.

Nếu như thế giới không xảy ra chiến tranh, có lẽ ông ấy cũng sẽ giống bố mẹ ông, trở thành một kỹ sư, bác sĩ hoặc nhà khoa học gì đó.

Thay vì phải ở đây làm kế toán.

“Bán.”

Không nhiều lời, Sở Quang lấy ra từ trong ba lô sáu cục pin đã sử dụng, cùng năm ống keo ném lên khay của cân điện tử.

Đây là những gì anh nhặt được từ trong đống đổ nát của các tòa nhà gần chỗ lánh nạn số 404.

Ông Charles cầm lấy một cục pin, kiểm tra tình hình bên trong một chút xem có bị hư hại do đầy khí nén hay không, rồi ném nó sang bên cạnh.

Thứ này chắc chắn là vô dụng, nhưng mà vẫn còn có thể tái chế một ít vật liệu bên trong đó.

“Chất lượng không tệ đâu. Đồ ở xung quanh khu vực này đáng lẽ đã được vét sạch rồi. Cậu lấy đâu ra đồ tốt như vậy?”

Cái đó cũng được xem là đồ tốt sao?

“May mắn thôi.”

“Ha ha, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Ừm, pin không tệ, nhưng mà chất lượng keo lại chỉ ở mức trung bình thôi. Sau khi mở ra thì bên trong chắc chỉ là một đống hỗn độn bỏ đi, tôi chỉ tính được cho cậu một nửa giá thôi... Tất cả tổng lại là ba điểm xu.”

Sở Quang cũng không hề trả giá, nhận lấy 3 đồng xu trắng từ Charles.

Đồng xu plastic có kết cấu kim loại này chính là “tiền tệ” được ban hành bởi khu lánh nạn lớn nhất trong thành phố Cự Thành, đồng thời người ở khu lánh nạn thành phố Thanh Tuyền còn dùng nó để đổi thức ăn và đồ uống tiếp tế.

Mệnh giá sẽ được in ở mặt trước của đồng xu, mặt sau in hoa văn và mã chống hàng giả, khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì sẽ có độ bóng đặc biệt để phân biệt.

Loại đồng xu này có nhiều ưu điểm như chịu được nhiệt, dễ bảo quản, độ nhận diện cao, và quan trọng nhất là rất khó bị bắt chước với công nghệ sau chiến tranh như hiện tại.

Người sống ở phố Bethe không quá nhiều, cũng không có nhà máy công nghiệp lớn, chủ yếu mọi người sẽ làm ăn với các đội buôn từ thành phố Cự Thành như trao đổi nông sản, con mồi, đổi các vật liệu để lấy đồ sinh hoạt thiết yếu, thậm chí là đổi cả vũ khí. - app TYT tytnovel.com

Vì vậy, đồng xu này cũng là tiền tệ mà thành phố Bethe sử dụng.

Tất nhiên, không phải lúc nào đồng xu cũng có giá trị, nếu đội buôn không đến phố Bethe thu mua vào mỗi tháng, thì giá cả của thành phố sẽ rối tung lên.

Thị trưởng cũng cố gắng đưa ra một loại tiền tệ mới cho phố Bethe, một loại vé phiếu, nhưng mà không ai thừa nhận đồng tiền tệ ấy cả.

Tất cả mọi người sống ở đó đều cho rằng loại phiếu kia dùng để làm giấy vệ sinh cũng không làm được, không khác gì đống giấy bỏ đi.

“Có muốn mua cái gì không? Cửa hàng vừa mới có một ít đồ từ Cự Thành đấy.”

Sở Quang đang định rời đi thì dừng lại, quay đầu hỏi.

“Có súng không?”

“Thứ đó thì không có, mà cho dù có thì cậu cũng không mua nổi.”

Charles cười một tiếng, thấy Sở Quang định rời đi thì tiếp tục nói.

“Nhưng mà có thức ăn và nguyên liệu đấy. Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tranh thủ mua thêm trước khi nó bị tăng giá.”

Những đồ vật như súng, cho dù là loại rẻ tiền nhất thì cũng khó mà mua được ở phố Bethe này.

Bởi vì nếu như đội buôn vũ khí có thỉnh thoảng đi qua đây buôn bán, thì những vũ khí đó đều sẽ được chuyển hết vào kho của thị trưởng, không có chuyện sẽ bày bán ở cửa hàng cho tùy ý người đến chọn lựa.

Hơn nữa, như Charles đã nói, cho dù là có một khẩu súng bày bán thật, thì những người đi nhặt đồ cũ bán như anh sẽ không thể nào mua được.

Sở Quang biết tại sao Charles lại nói như vậy.

Là một người được tiếp thu nền giáo dục tốt, Charles chắc chắn nhìn ra được những người dân sống ở phố Bethe này, cho dù là người đi nhặt đồ hay là thợ săn thì đều bị thị trưởng và người nhà thị trưởng bóc lột đến nghèo.

Cho dù thị trưởng và người nhà chưa bao giờ đưa tay ra trực tiếp lấy đi những đồng xu của người dân nơi đây.

“Thức ăn và nguyên liệu sắp tăng giá sao?”

Nhìn Sở Quang có vẻ bất ngờ, Charles cười nhạt rồi nói.

“Cậu không để ý sao, dạo gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, mà dị chủng ở bên ngoài thì lại bắt đầu hoạt động mạnh hơn.”

Sở Quang cau mày suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn mở miệng nói.

“Mùa đông sắp tới sao?”

“Tôi nhớ là cậu mới đến đây vào năm tháng trước nhỉ, có thể cậu chưa trải qua, tầm thời gian này năm trước thì trời bắt đầu từ từ hạ nhiệt xuống. Năm nay... Có lẽ mùa đông sẽ đến sớm hơn so với năm ngoái, không khéo đến tháng mười đã có tuyết rơi.”

Nói đến đây, Charles dừng lại một chút rồi nói đầy ẩn ý.

“Sắp tới mùa đông rồi.”

“Cho dù là người hay là dị chủng, đều phải có sự chuẩn bị trước khi đông đến.”

Khi lần đầu tiên đến phố Bethe, Sở Quang đã mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, Charles thấy thế vô thức xem anh như một người tị nạn đến đây, vì vậy mà có giúp đỡ anh một chút.

Mặc dù Charles chưa từng thể hiện sự giúp đỡ trong những lần mua bán, nhưng về mặt kinh nghiệm thì ông ấy đã giúp Sở Quang khá nhiều.

Nếu không thì anh đã không thích nghi được với cuộc sống ở đây nhanh như vậy.

Sở Quang nghe xong nghiêm túc gật đầu.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” Charles cười nhẹ, “đừng chết.”

Lúc này đã là đầu tháng chín rồi, nếu tháng mười thật sự có tuyết rơi thì bây giờ chỉ còn hơn một tháng để chuẩn bị thôi.

Với những người sống sót trong cái hoàn cảnh như hiện giờ mà nói thì tuyết rơi chắc chắn không phải là một điều gì tốt đẹp cả, điều này có nghĩa là ngoài tiền thức ăn ra thì sẽ phải trả thêm tiền xăng dầu khí đốt để sưởi ấm.

Hầu hết mọi người đều sống phụ thuộc vào nghề thu nhặt vật liệu cũ, săn bắn rồi mang đi bán, các trang trại gần đây cũng chỉ tuyển thêm người khi vào mùa canh tác bận rộn thôi.

Vào mùa đông, việc thu nhặt vật liệu cũ sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều lần, không ai có thể biết trước thứ được chôn vùi dưới lớp tuyết ngoài kia sẽ là những vật liệu bỏ đi có thể đem tái chế được hay là răng nanh của những con chuột đột biến.

Và những con vật có thể săn bắn được như hươu, nai, thỏ để cung cấp thịt cũng sẽ hạn chế hoạt động khi mùa đông đến, hoặc có khi chúng còn trốn luôn trong hang không ra ngoài.

Và điều tồi tệ nhất khi mùa đông đến đó là các đội buôn sẽ không đến phố Bethe để mua bán, cho dù tìm được đồ tốt thì cũng chỉ có thể vứt đống ở nhà, đến tận mùa xuân năm sau mới có thể đem đi bán.

Hoặc có thể mạo hiểm đi đến địa điểm cách thành phố Cự Thành khoảng mười kilomet.

Đó là thành phố Thanh Tuyền, khu lánh nạn có nhiều người sống nhất, cho dù là mùa đông đến thì nơi này cũng không bao giờ đóng cửa.

Tuy nhiên, vị trí của nó lại nằm ở rìa đường vành đai 3, bên cạnh thành phố Thanh Tuyền là khu vực phía Bắc, dọc đường đi ẩn nấp cực nhiều nguy hiểm.

Một người bình thường muốn đi bộ đến đó, lại còn đi giữa trời mùa đông nhiệt độ dưới mười độ thì không khác nào đi tự sát!

...

Rời khỏi cửa hàng, Sở Quang muốn về chỗ ở của anh đầu tiên.

Nói là chỗ ở nhưng thật ra nó chỉ miễn cưỡng được xem như là một cái lán có thể che mưa, thậm chí nó còn không có cửa sổ hay cửa ra vào.

Mới ngày hôm qua thôi, anh còn nghĩ đến việc tiết kiệm một ít xi măng, ván và các vật liệu khác để có thể bịt kín bức tường bị dột lại trước khi mùa đông đến.

Nhưng mà bây giờ có vẻ như là không còn cần thiết nữa rồi.

Sở Quang móc từ trong cái túi ngủ đã mốc meo của anh ra một cái hộp sắt đã bị rỉ, anh dùng sức mở nó ra, ném những đồng xu giấu bên trong hộp xuống chiếc bàn gỗ khập khiễng vì mất chân.

Tổng cộng 47 đồng xu trị giá 1 màu trắng.

Tính luôn trên người anh có 3 đồng xu nữa là vừa tròn được 50 đồng.

Số tiền này là Sở Quang nhịn ăn nhịn uống khổ sở tiết kiệm từng chút một mới có, để một ngày nào đó anh có thể rời đi con phố nhỏ bé này mà chuyển đến thành phố Cự Thành với điều kiện sống tốt hơn.

Nhưng bây giờ...

Sở Quang có một kế hoạch khác với số “tài sản” này.

Nếu anh có thể tự mình đứng vững, thì tại sao lại phải dựa vào người khác?

“Tàn tích của viện điều dưỡng phía trên chỗ lánh nạn có thể dùng được, kết cấu tường thành xung quanh đều là bê tông... Nếu nhờ người chơi khác thu nhặt giúp ít vật liệu xây sửa thì việc sửa chữa chỗ đó cũng không quá khó khăn.”

“Gần viện điều dưỡng là một cái công viên khá thấp, thu nhặt vật liệu sẽ không thuận lợi, nhưng mà xung quanh công viên cây cối lại tươi tốt, dùng làm nguyên liệu sưởi ấm chắc là sẽ đủ, ngoài ra còn có thể dùng gỗ để sửa sang lại kiến trúc và chế tạo đồ dùng sinh hoạt trong nhà... Rìu! Đúng rồi, còn phải mua bốn cái rìu.”

Đánh quái luyện cấp?

Không thể được!

Đây là một trò chơi có độ khó chân thật lên đến 100%, nếu đã chân thật đến vậy thì đương nhiên phải bắt đầu từ những công việc cơ bản nhất!

“Những dụng cụ như xẻng, cưa cũng không thể thiếu!” Trước khi người chơi đăng nhập, Sở Quang đã tìm cách sắp xếp chúng trước. - app TYT tytnovel.com

Tất nhiên là ngoài những dụng cụ phục vụ công việc ra thì còn có cả những khẩu phần ăn cũng là điều quan trọng.

Một khi buồng nuôi dưỡng được kích hoạt, nó sẽ lập tức tiêu thụ các hoạt chất được tích trữ sẵn trong buồng nuôi dưỡng để tổng hợp chất cho người chơi sử dụng cho nhân vật.

Mà đã là nhân vật thì đều phải cần ăn cơm!

Nếu người chơi không online thì nhân vật vẫn có thể nằm im ở bên trong buồng nuôi dưỡng và hấp thụ dưỡng chất, nhưng không thể nằm ở trong đó suốt.

Người thì phải ăn cơm, đây là sự chân thực không thể thay đổi!

“Ít nhất phải có đủ thực phẩm cho năm người lớn tiêu thụ trong một tuần. Nếu ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa một tấm bánh nếp thì ít nhất phải có đủ 70 tấm bánh nếp.”

Bánh nếp là thức ăn phổ biến nhất trên phố Bethe, một đồng xu có thể đổi lấy hai tấm bánh.

Loại bánh này chỉ to bằng lòng bàn tay, cắn vào rất cứng và khô, như đất trộn cát, nhưng lại có thể lấp đầy bụng, còn có thể bổ sung muối cho cơ thể.

Nấu lên có thể làm cháo.

70 tấm bánh, phải cần đến 35 đồng xu, nếu mặc cả thì cũng cần ít nhất là 30 đồng, nếu tính như vậy thì túi tiền không đủ.

Sở Quang nhíu mày, nhưng rất nhanh chóng lại thả lỏng.

Chính anh tự mình làm phức tạp vấn đề quá rồi.

Thực tế thì không cần phải cho những người đó ăn no.

Nếu như đem bánh nếp đổi thành nguyên liệu làm ra bánh, cũng chính là lúa mì thu hoạch được ở trang trại gần phố Bethe thì chỉ cần 3 đồng xu là có thể mua được 1kg.

Dự trữ khoảng 5kh là đủ cho một người ăn trong hai tuần!

Về phần những chuyện khác, đến lúc đó lại tính tiếp.

“Tạm thời chuẩn bị những thứ này trước cho tốt đi đã...”

Sở Quang đem số xu nhét lại vào trong hộp rồi lại bỏ vào túi, sau đó đeo túi lên người.

Dù đã cả đêm không ngủ nhưng bây giờ Sở Quang rất phấn khích, dường như anh đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống nên không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Sở Quang bước ra ngoài thì nhìn thấy bé gái nhà hàng xóm đang ngồi ở cửa lán bên cạnh tò mò nhìn anh.

Sở Quang nhận ra cô bé, cô tên là Dư Tiểu Ngư, là cô con gái út của nhà họ Dư.

Hầu hết những người sống ở khu lánh nạn này đều có khuôn mặt vàng vọt, nước da gầy guộc, cô bé cũng không ngoại lệ, đôi tay và đôi chân nhỏ như que củi khiến người ta khó tưởng tượng được cô đã đến tuổi lấy chồng rồi.

Thấy Sở Quang chú ý đến mình, cô cũng không hề ngại ngùng mà bước ra khỏi phòng.

“Em nghe được trong nhà anh có tiếng động, nên em mới xem thử một chút.”

Hằng này, lúc mặt trời lên, đàn ông ở phố Bethe sẽ ra ngoài thu nhặt vật liệu và săn bắn, còn phụ nữ và trẻ em thường sẽ ở nhà trông nhà hoặc làm một số công việc gì đó để kiếm sống.

Dù ai cũng nghèo khó, không tiết kiệm được tiền như nhau, ở nhà cũng không có gì để trộm cắp nhưng không ai muốn người khác đến nhà mình lục lọi cả.

Người đàn ông này tên là Sở Quang, đến từ nơi khác, anh thường xuyên ra khỏi nhà vào sáng sớm và về vào lúc tối muộn, hiếm khi nói chuyện với những người hàng xóm trong khu lánh nạn này.

Cô không biết nhiều về anh, cô chỉ nghĩ nhìn anh không giống một người có thể chịu được khó khăn.

Ban đầu mọi người đều rất cảnh giác với anh, mẹ cô đã dặn cô phải để mắt đến người lạ này.

Tuy nhiên, Dư Tiểu Ngư lại không nghĩ anh là người xấu, bởi vì có một lần anh ta đang nấu canh ở cửa, anh ta đã đưa cho cô một bát.

“Cảm ơn.”

“Không có gì, lúc anh ra ngoài em có thể giúp anh trông nhà.” Cô chớp chớp mắt, còn vui vẻ nói thêm, “dù sao em cũng rảnh.”

Cô bé tội nghiệp.

Nếu như đây là thế giới hiện thực, với tuổi của cô chắc có lẽ bây giờ vẫn còn đi học.

Không muốn cho cô cảm giác bị tổn thương, Sở Quang giấu đi vẻ thương hại trong mắt anh, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, nhét vào tay cô.

“Cầm ăn đi.”

“Đừng nói cho người khác biết là anh cho.”

“Nếu không thì sau này sẽ không có nữa đâu.”

Từ bé Dư Tiểu Ngư đến giờ chưa từng thấy loại kẹo này bao giờ.

Cô cắn một một miếng nhưng lại không cắn được, lúc này mới phát hiện là phải xé bỏ cái lớp vỏ bên ngoài đi.

Hai mắt Dư Tiểu Ngư to tròn nhìn chằm chằm vào quả cầu màu đỏ dính trên que nhựa, cô từ từ thè lưỡi liếm nhẹ.

Cái này là mùi gì nhỉ?

Thật là ngọt!

Những ngôi sao nhỏ lấp lánh xuất hiện trong đôi mắt cô, cô hạnh phúc nhìn lên muốn nói lời cảm ơn Sở Quang.

Nhưng mà người cho cô kẹo đã đi mất rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp