Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật Rồi

Chương 1: Trò chơi chân thật 100% chân thật đến mức nào


1 năm

trướctiếp

“…Trò chơi nhập vai hoàn toàn 100% chân thật, rốt cuộc chân thật đến mức nào?”

Trái đất, phòng máy của một trường Đại học nào đó,

Nhìn vào tin nhắn trò chuyện trong nhóm, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu của Diệp Vĩ không phải trò chơi, mà là cặp đùi và lòng chính nghĩa của Bạch Hoa Hoa.

Nói chi tiết hơn, thì chính là The Elder Scrolls 5 mà cậu đã cài hơn 200 bản mod, cùng với hơn 100 người vợ mà chính tay cậu ấy thiết kế đã sống lại từ trong tệp lưu trữ.

Chi tiết hơn một chút nữa thì không thể nói được, nếu không thì mất nick luôn.

Biệt danh trong nhóm của cậu ấy là Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ, bởi vì vừa dài mà còn không nhã nhặn, các anh em trong nhóm đều gọi tắt là Dạ Thập.

“Chính là sự chân thật trên ý nghĩa mặt chữ.”

“Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác,... toàn bộ đều như thế giới thật, dòng chảy thời gian trong thế giới trò chơi và thế giới hiện thực là 1:1, độ chênh lệch thời gian khoảng 12 tiếng đồng hồ, hơn nữa bởi vì nguyên lý kỹ thuật là sự can thiệp với mộng cảnh, cho nên thời gian chơi tương đương với ngủ.

Người anh gõ ra hai ba dòng chữ trên, biệt danh là “Quang”.

Biệt danh một chữ nghiêm túc như thế này so với cái tên nhóm “Câu lạc bộ Ngưu Mã” rõ ràng là không ăn khớp miếng nào, vì thế nên những người bạn hài hước trong nhóm, đôi khi cũng sẽ gọi ông anh này là “Ultraman“, ”Gaia“ , thậm chí gọi là “Khai Ca” hoặc là “ngầu”.

Đại Cuồng Phong Cấp Tám (quản trị viên): “Đây là thiết lập hệ giả tưởng gì đó sao? (cười)”

Lai Nhật Phương Trường (quản trị viên): “Hơn nữa nghe có vẻ hơi lâu đời rồi, cảm giác giống như thiết lập của trò chơi thực tế ảo trong mấy bài viết trên mạng đời đầu.”

Bạch Câu Qua Cửa (chủ nhóm chat): “Haha, cậu đang nói đến kính thực tế ảo đeo trên đầu đúng không? Hồi đi học tôi cũng khá thích xem cái đó.”

Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ (quản trị viên): “Kiểu thiết lập mà giảng đạo lý như này không hợp lý nhỉ, nhà điều hành không phải vì kiếm tiền, mà chỉ vì muốn người chơi thích thôi? Nếu thật sự là chân thật 100%, vậy làm sao có thể thể hiện được sự cao quý của chiến sĩ Nhân dân tệ? Mọi người đều cày chạy hết rồi!”

Diệp Vĩ không đọc những tiểu thuyết này, nhưng cậu ta cảm thấy mình đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, không giống với những người khác, so với thích thì nên truy cầu tính hợp lý hơn.

Vì thế nên cậu ta càng thích đọc huyền huyễn và linh dị hơn.

Lai Nhật Phương Trường: “Người anh em, cậu quá nghiêm túc rồi, nếu mà thật sự nói về tính hợp lý, thay vì để nhà điều hành hư cấu trong tiểu thuyết kiếm được tiền, thì để độc giả ngoài tiểu thuyết thích thú mới là thật sự hợp lý chứ?”

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: “Không được phép nhai đi nhai lại.”

Chủ đề cuộc trò chuyện rất nhanh bẻ hướng.

Tuy rằng Câu lạc bộ Ngưu Mã là nhóm chat về trò chơi, nhưng rất hiếm khi thảo luận về trò chơi nghiêm túc thế này như hôm nay.

Đặc biệt hơn nữa là một trò chơi căn bản không tổn tại, hoàn toàn là “trò chơi” dựa vào tưởng tượng mà ra.

Thế mà, mặc dù chủ đề này đã hoàn toàn đi xa rồi, nhưng người khởi xướng của chủ đề này, cũng chính là ông anh tên “Quang” kia, lại cố chấp đem chủ đề này kéo về.

Quang: “Tôi nói là nếu như nhé.”

Quang: “Nếu như có một trò chơi như thế thật, thì các cậu có muốn chơi không?”

Nhìn vào cuộc trò chuyện của nhóm, Diệp Vĩ cười rồi lắc đầu:

Cái này còn phải hỏi sao?

Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ: “Muốn chứ! Vì sao lại không muốn? Trò chơi chân thật 100%, sao lại không chơi thử, anh cũng hiểu mà (mặt cười)”

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: “+1, nhưng mà về cái thiết lập mà anh nói, tôi vẫn có chút thắc mắc, nếu như thời gian ở trong trò chơi bằng với thời gian ngủ... kỹ thuật này ứng dụng vào lúc làm việc không phải hợp lý hơn sao?”

Bạch Câu Qua Cửa: “Đù má, cậu là ma quỷ à?”

Lai Nhật Phương Trường: “Vậy tôi vẫn nên ngủ thật thì hơn. (cười khổ)”

Cai Thuốc: “Nửa đêm rồi các cậu không ngủ, nằm mơ trong nhóm sao.”

“Cười chết tôi rồi.”

Cá cảnh trong nhóm ngày càng nhiều.

Vẫn có một vài người tuy rằng không hề nhắn tin, nhưng vẫn âm thầm đọc những tin nhắn mà mình hứng thú.

Nhóm chat trò chơi hơn hai trăm người, thành viên sôi nổi thông thường vào khoảng tầm mười người đến hai mươi người, lâu lâu cũng sẽ lòi ra hai gương mặt mới kiểu “cậu ta biết cậu, nhưng cậu không biết cậu ta.”, hỏi ra mới biết là âm thầm đọc tin nhắn được hơn hai năm rồi.

Ông anh tên Quang kia thì lại không quan tâm, tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.

“Trên thực tế, dạo gần đây tôi vừa vào làm ở công ty này, đang nghiên cứu phát hành một trò chơi thực tế ảo hoàn toàn nhập vai.”

Nhóm chat sôi nổi bỗng im ắng trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng rất nhanh, cứ như là đã hẹn trước, hiện ra một loạt tin nhắn liên tiếp.

“Đù má?”

“Thật hay giả thế?!”

“Đỉnh nha người anh em! Xém chút tôi tin rồi. (mặt cười)”

Diệp Vĩ cảm thấy ông anh này diễn cũng có phần hơi lố rồi.

Trò chơi trực tuyến thực tế ảo hoàn toàn nhập vai?

Chân thật 100%?

Dắt mũi à.

Giống như Cuồng Phong đại ca nói, trò vui này nếu mà thật sự tồn tại, sẽ được dùng làm trò chơi sao???

Đương nhiên, cậu ấy không đồng ý trực tiếp sử dụng vào lĩnh vực công việc, trong tưởng tượng của cậu ấy, nếu thật sự có kỹ thuật đỉnh như vậy, chắc chắn sẽ sử dụng vào lĩnh vực quân sự trước.

Dùng để huấn luyện bộ đội đặc chủng ngầu biết bao nhiêu!

Ông anh tên “Quang” kia không nói gì nữa, chỉ quăng một cái link qua.

Diệp Vĩ tiện tay nhấn mở, phát hiện ra là trang web chính thức của một trò chơi.

Trang chủ của trang web chính thức làm không ra gì cả, nhìn như kiểu không có tiền để mời designer vậy, trang chủ trống trơn, cũng không có bất kỳ nội dung gì, chỉ có ba hàng chữ trần trụi.

【Trò chơi thực tế ảo 100% chân thật – 《Đất Hoang OL》】

【Số người đặt trước hiện tại: 0】

【Đặt trước: yes/no】

Diệp Vĩ nở nụ cười.

Hay thật đấy, tâng bốc cả nửa ngày trời, hóa ra là quảng cáo à.

Cũng không biết là do web lậu hay là mạng yếu.

Nhưng mà số lượng người đặt trước vẫn là đủ chân thật, không có làm giả số lượng người đang chơi tận 8 chữ số, lại còn ghi Tra Tra Huy cũng đang chơi.

“Được, ông đây muốn xem xem anh là Ngưu Mã gì đây.”

Nắm lấy con chuột nhấn vào yes.

Thế nhưng thứ khiến cậu ta bất ngờ đó là, trang chủ đăng ký trong dự đoán lại không hề hiện ra, ngoại trừ việc số lượng người đặt trước từ 0 biến thành 1, thì không có bất kì thay đổi nào khác.

“Cái game rách này ngay cả tài khoản cũng khỏi cần đăng ký sao?”

Thao tác lộn xộn này khiến cho Diệp Vĩ không hiểu chuyện gì, cậu ta nhất thời cũng không đoán chính xác được, cái thứ này rốt cuộc có tính là quảng cáo hay không.

Chẳng lẽ là bị nhiễm virus rồi?

Cũng không có khả năng lắm.

Đây là thời đại nào rồi chứ, phần mềm diệt virus cũng sắp rút ra khỏi sân khấu giai đoạn lịch sử rồi, còn có loại virus chỉ nhấn YES, NO trên trang web liền có thể nhiễm vào sao? - App TYT tytnovel.com

Đừng nói là ở phòng máy của trường học.

Ngay cả dùng máy tính cá nhân, cậu ta cũng không sợ trò đùa này.

...

【Số người đặt trước: 11】

Đất Hoang, chỗ lánh nạn 404 đại sảnh cư dân.

Nhìn con số dưới nền trang web hiện trên màn hình máy tính, Sở Quang ngồi trong căn phòng chật hẹp thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng con chuột đang nắm chặt.

“Như thế này là được rồi phải không?”

Thứ trả lời anh ta, là hai hàng chữ hiện lên trước mắt.

[Nhiệm vụ hoàn thành]

[Phần thưởng: một bộ áo chống đạn nano cacbon, điểm thưởng +5]

Bức tường một bên của căn phòng hơi rung lắc nhẹ, cùng với tấm ván cửa cong làm bằng hợp kim được mở ra, một bộ áo phông màu đen nằm trên nền sân phía sau cửa.

Băng chuyền đã đưa bộ áo phông đến.

Cánh cửa hợp kim lần nữa đóng lại, căn phòng cũng lần nữa trở về sự yên tĩnh.

Sở Quang ngay lập tức đứng dậy trước máy tính, bước lên phía trước đem chiếc áo phông đó nhặt lên.

Trọng lượng của nó rất nhẹ, chất vải cảm giác giống áo ngủ vải rayon, sờ lên nhẵn mịn mềm mại, rất khó tưởng tượng được thứ nay có thể chống đỡ được đạn bắn đến.

[

Tên gọi: Áo phông chống đạn nano cacbon

Thuyết minh: có tác dụng hấp thu công năng của đạn, phân tán lực tấn công trong phạm vi độ bền chịu được, đỡ được lực đâm ở mức độ nhất định, giảm bớt tổn thương.

Độ bền: 100% ]

Phần thưởng thu được từ hệ thống chỗ lánh nạn sẽ đăng ký tại kho vật phẩm, có kèm theo giới thiệu sản phẩm và hướng dẫn sử dụng.

Sở Quang lập tức cởi áo ra, đem nó mặc lên trên người.

Lúc mới đầu có chút lành lạnh, nhưng rất nhanh anh ta liền lập tức thích ứng được.

Lúc này đây, vật kim loại hình trụ được đặt ở góc phòng, phát ra một âm thanh điện tử ngang ngang không hề có cao thấp trầm bổng.

“Chúc mừng ngài, chủ nhân, xem ra ngài đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên.”

“Cậu có thể đừng đột nhiên lên tiếng bất thình lình được không?”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Con robot trông giống cái sọt đựng giấy vụn kia tên là Tiểu Thất.

Làm trợ lý của người quản lý chỗ lánh nạn 404, theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì nó không có cái thứ gọi là tên, chỉ có duy nhất số thứ tự là 777.

Nhưng Sở Quang ngại phiền phức nên đã đặt cho nó một cái tên.

Còn về chuyện Sở Quang là ai, và vì sao lại ở chỗ lánh nạn 404 này, vậy thì phải bắt đầu nói từ một buổi tối trăng mờ gió buốt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp