" hahahaha.Thẩm Thanh Thu ngươi tưởng ngươi chết ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao" Hắn nắm cổ y có thứ gì đó đang rơi xuống từ trên người của y. Hắn nhặt lên thì thấy đây là miếng ngọc quan âm của mẫu thân nuôi cho hắn, hắn nhớ là bị sư huynh và các huynh đệ bắt nạt hắn cùng môn đem đá Quan Âm đi giục. Nhưng tại sao Thẩm Thanh Thu lại có cái này: "Thẩm Thanh Thu ngươi mau dậy cho ta sao ngươi lại có thứ này" Dù hắn lay người như thế nào cũng không thấy người kia trả lời hắn. Một lúc sau có giọt nước mắt rơi xuống tay Thẩm Thanh Thu khóc nói:"Sư tôn! Người mau nói cho ta biết tại sao cái này trong tay người đi...hức...hức" "......" "Sư tôn! Người nhìn ta đi được không, đừng không để ý ta được không. Ta xin người" "....." "Sư tôn! Ta sẽ không bắt người những người không muốn đâu. Người mau mở ra đi được không" "......" "Sư tôn! Người không thích ma giới đúng không, được ta sẽ dẫn người đi ra ma giới được không người " "...." "Người mau trả lời ta đi chứ, tại sao người lại không nói hay mở mắt ra nhìn ta đi" "......" "Sư tôn ! Ta xin lỗi ta không nên nỗi giận với người. Sư tôn người mau mở mắt ra đi được không. Ta xin người đó" "......" "Hức....hức... Ta sai rồi.....ta...xin...người..đó...chỉ cần người tỉnh lại thôi người muốn làm gì ta cũng được " "Ta chỉ là giận dỗi với người thôi. Ta không có giết người " Lạc Băng Hà ôm cái xác lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu nói chuyện với cái xác. Mỗi ngày hắn lau người cho y và thay y phục cho y, nội lực truyền vào thân thể của y không cho cái xác thúi rửa mỗi ngày lặp đi lặp lại . Mộng Ma thấy liền dạy bảo hắn nói "Lạc Băng Hà ngươi như vậy đủ chưa, đây không là đều ngươi mong muốn sao. Hắn chết rồi nên buông tay hắn đi, đừng làm cái mặt giả tạo đó nữa " "Sư tôn, người chỉ ngon thôi rồi có ngày người sẽ tĩnh thôi ta sẽ chờ người tĩnh lại. Ta muốn người tĩnh nhìn thấy ta đầu tiên. Vậy là đủ rồi" "Lạc Băng Hà ngươi có thôi đi không hắn đã chết rồi ngươi còn muốn giả đồ đệ cưng sao, chính tay giết hắn " " ngươi im đi, ta không có giết sư tôn người chỉ ngủ sẽ mau tĩnh lại " " ngươi có điên không hắn chết rồi ngươi còn muốn gì nữa đây" "Ta đã nói rồi sư tôn không chết" Lạc Băng Hà ấn ký trên trán hắn nó đỏ thể hiện hắn đang rất tức giận với câu nói của mộng ma. Đưa tay bóp lấy cổ của Mộng Ma nói: " sư tôn, chỉ đang ngủ" với 2 con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Mộng Ma và luyện hắn xuống bảo "cút". Mộng Ma được xuống đất ho "khục .. khục..." liền chạy ra ngoài. Lạc Băng Hà luôn chăm sóc thể xác của y kỹ lưỡng không cho một bất kỳ vết thương trên người của y. Tối Lạc Băng Hà nhắm mắt và nắm tay y ngủ, chìm vào giấc ngủ hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn như hài tử. Nhìn lại đó là Thẩm Thanh Thu đang còn rất nhỏ đang được người nắm tay y, y gởi người đó là nương " a nương chúng ta đi bao lâu nữa mới tiếp vậy. Con mỗi chân quá" nàng cười đáp "Sắp tới rồi mau lên lưng ta đi ta cõng con đến tiện trà gần đây được không" "Vâng" Y vui vẻ mà lên lưng nàng nhưng không thể ngờ đây là lần cuối cùng nàng cõng y, trên dường họ gặp yêu quái. Nàng bỏ y xuống và chen chắn y ra phía sau nói: "A cửu con mau chạy đi và cầu người khác , mau đi đi. Nhớ đừng quay đầu " Y chỉ biết gật đầu và quay người chạy ,vừa chạy vừa kêu "Có ai không cứu..... Mẫu thân ta a " Y vấp ngã mà đứng dậy chạy tiếp kêu cứu đi một đoạn xa nhìn thấy một y phục trắng và đệ tử của ông đang đi tới. Y thấy y liền chạy qua đó để cầu cứu. "Tiên....nhân...mau cứu....nương ta" y vừa tiếp vừa thở vừa nói " nương của đệ làm sao " đệ tử của tiên nhân " mẫu thân đệ vì cứu đệ mà đang chặn yêu quái cho đệ chạy hai người mau cứu nương ta đi" "Vậy của đệ đang ở đâu mau chỉ ta và sư phụ cứu người" đồ đệ nói xong " được" Y dẫn người đến cứu nương nhưng không ngờ lại không kịp cứu chỉ thấy xác của nương đầy máu me nằm trên mặt đất. Y không dám tin đây là sự thật mới nãy còn kêu y đi kêu cứu mà sao lại thành như vậy chứ. " hức....nương mau tỉnh lại đi ta dẫn người về cứu người mà ..... Sao người chảy nhiều máu quá vậy ....nương mau tỉnh lại đi...hức...hức" "Mong đệ bót đau thương " vị sư huynh vỗ vai y như lời động viên. Y mai táng cho nương xong, tiên nhân nói " chúng ta có duyên với nhau ta sẽ thu nhận con làm đệ tử 3của ta con có đồng ý không" " vâng " " con tiểu cửu đúng không " "Vâng" " vậy từ nay con sẽ là Thẳm Thanh Thu theo ta về tu tiên " "Vâng. Cảm tạ sư phụ người có thể cho ta ở lại 1tý được không" " được" Y quỳ xuống bái 3lạy giơ 3 ngón tay lên nói " từ nay về sau ta tên Thẩm Thanh Thu là đệ tử thứ 3 của phái tu chân phái đỉnh sơn (không biết đúng không) và không còn tiểu và cửu nữa và xin hứa tu luyện thành tiên nhân diệt yêu trừ ma nhân tộc yên bình , ấm no. Nếu không làm được sẽ đời đời kiếp kiếp không luân hồn" Y nói xong và lạy 3lạy thật mạnh xuống đất và đứng dậy và xoay người rời đi. Làm cho tiên nhân rất hài lòng . Hắn nhìn thấy vậy mà đau lòng không thôi quá ra là vậy. hắn biết vì sao y ghét người tu mà và yêu rồi. Thật chớ trêu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT