Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 30: ANH TRAI TỐT NHẤT THẾ GIỚI (4)


1 năm

trướctiếp

"Thời tiết này thật là lạ, mưa suốt mấy ngày nay rồi, mặt đất cứ ngấm nước liên tục, sợ là cây con ngâm nước sẽ bị hỏng mất”.

Thôn xóm nhỏ trên núi không có hoạt động vui chơi giải trí gì cả, vào những ngày mưa như thế này, những người phụ nữ tụ tập khâu vá quần áo và đóng đế giày, những người đàn ông đi đến gian phòng trống ở ủy ban thôn và kê thêm mấy cái bàn, chơi đánh bài để giết thời gian. Ban đầu những người già trên núi dự đoán cơn mưa này sẽ kéo dài hai đến ba ngày, nhưng bây giờ đã là ngày thứ năm rồi. Trời đất âm u, trong không khí đều là hơi nước. Vào cuối tháng mười đầu tháng mười một, trên núi đã bắt đầu trở lạnh, lạnh thấu xương. Nhất là những người già sức chịu đựng kém, thậm chí đã phải mang áo bông dày trong nhà ra mặc.

“Xì, chẳng cần ông nói, tiết trời trở lạnh quá nhanh, buổi tối không đốt bếp lửa là ngủ không ngon chút nào. Không giống cái lạnh của những ngày đông trước kia, cái lạnh này giống như thấm vào tận xương tủy”.

Lão Căn Đầu mặc áo lạnh và choàng khăn choàng cổ, trước kia ít nhất cũng phải đến tháng mười hai ông lão mới ăn mặc kiểu này, nhưng bây giờ, dù cho ăn mặc ấm áp đến mấy ông lão vẫn cảm thấy ớn lạnh. Ông lão lại nhấm nháp hai ngụm rượu cao lương nhà làm cho ấm người.

“Ông bác, tôi thấy sức khỏe của ông bác không được bao lâu nữa. Tranh thủ mấy năm nay dành dụm thêm chút tiền nữa, cân nhắc mua một người vợ cho con trai của ông bác đi, đừng để đến lúc xuống lỗ còn chưa bế được cháu trai”.

Lâm Hữu Tài cười khà khà, đánh ra tứ quý, dưới sự chú ý của mọi người ông ta lại đánh ra hai lá bài cuối cùng.

“Chung tiền, chung tiền!”, ông ta cười khà khà.

“A…”.

Một luồng khí lạnh phả vào cổ ông ta, Lâm Hữu Tài lập tức quay lại nhìn xem, nhưng sau lưng ông ta chẳng có ai cả, dường như chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi.

“Còn cần chú nói sao, khoản tiền này thật ra tôi đã gom góp đủ rồi”.

Lời nói của Lão Căn Đầu nhanh chóng kéo lại suy nghĩ của Lâm Hữu Tài, ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lão Căn Đầu, cười hỏi: “Sao rồi, chàng trai trẻ ở nhà ông mấy ngày nay đã trả cho ông không ít tiền phải không?”.

Người ở trong thôn đều cảm thấy vận khí của Lão Căn Đầu thật tốt, mấy ngày nay trời mưa rất to, đường lên núi không dễ đi, không có ai muốn lên núi vào khoảng thời gian này. Không chỉ không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh đẹp nào, mà còn dễ dàng gặp tai nạn. Chàng trai trẻ ở nhà Lão Căn Đầu đến đây khi trời đang mưa, bởi vì muốn chờ trời quang mây tạnh để ngắm mặt trời mọc, cậu ta đã ở trong nhà của Lão Căn Đầu được năm ngày rồi, cộng thêm tiền cơm nước mỗi bữa, tiền đun nước tắm rửa thì Lão Căn Đầu cũng kiếm được tận tám chín trăm đồng. Thoạt nhìn thời tiết có vẻ không thể tốt hơn, nếu tiếp tục ở thêm một khoảng thời gian nữa, lão ta thậm chí có thể kiếm được tiền thu hoạch cả năm trên ruộng.

Ruộng nương ở thôn Ngũ Đức không nhiều lắm, phần lớn là vùng núi cằn cỗi. Bình thường ngoại trừ đồ đạc nhà làm mang đi không đáng bao tiền, họ sẽ săn thú rừng và bán chúng cho những người thua mua sản vật núi rừng để làm món ăn hoang dã. Không làm được như thế, một năm chỉ có thể kiếm được hai ba ngàn từ ruộng nương cao ngất trời này.

“Khà khà khà, cũng do ông già này may mắn, đúng lúc nhờ vào chàng trai trẻ kia mà gom góp đủ tiền mua con dâu”.

“Hữu Tài, chú giúp tôi nói một tiếng với Lại Tam, chừa lại cho tôi một con hàng mông to dễ đẻ, đừng để những thôn ở dưới chân núi chọn hết mặt hàng ngon”.

Lâm Hữu Tài vừa bắt bài vừa gật đầu, hắn và anh trai của hắn đều rất chú trọng chuyện này. Người trong thôn không biết, thật ra mỗi một con dâu mà họ mua, hắn và anh trai hắn đều có hoa hồng. Chẳng hạn như bán một cô gái trị giá 30,000, hai anh em họ có thể nhận 3,000. Đây cũng là lý do vì sao hai anh em họ chưa bao giờ trồng trọt, nhưng cuộc sống lại sung sướng hơn bất kỳ ai”.

“Nhưng mà hai ngày nay không liên lạc được, không biết có phải tại mưa to nên chỗ tháp tín hiệu xảy ra sự cố hay không. Không gọi điện thoại được, chờ hôm nào hết mưa, tôi và anh hai cùng xuống núi xem thử. Ông bác cứ yên tâm, bảo đảm sẽ chừa lại cho ông bác một con hàng có thể sinh con trai”.

Lâm Hữu Tài suy nghĩ không biết vì sao hôm qua điện thoại bàn đều trong trạng thái máy bận, di động cũng không có tín hiệu. Nhưng lúc này trời mưa to như thế, hắn và anh trai của hắn cũng không muốn đi xuống núi, đành phải chờ đợi. Trước đây cũng không phải trong thôn chưa từng xảy ra tình huống này, thỉnh thoảng sẽ có người ở dưới chân núi phát hiện và sửa chữa tháp tín hiệu, thỉnh thoảng đích thân họ phải đi thúc giục. Nhưng không sao cả, người miền núi ít có cơ hội sử dụng những phương tiện đó, chơi bài và uống rượu, đối với họ còn thú vị hơn bất kỳ chuyện gì trên đời này.

Lão Căn Đầu nhận được đáp án hài lòng, mỉm cười khiến cho nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu. Ông lão đã chờ đợi con dâu hơn hai mươi năm rồi, thêm mấy ngày nữa cũng không sao. Ông lão bèn khẩn cầu cho cơn mưa này kéo dài vài ngày tới, lại kiếm thêm một hai ngàn từ trên người chàng trai trẻ kia, thế này thì sẽ có tiền ăn Tết.

******

“Chị hai, cơm chín chưa?”.

Lâm Hữu Tài thấm nước bọt lên tay, đếm mớ tiền lẻ trong tay hắn. Toàn bộ hơn bốn mươi đồng, đều là thắng lợi nguyên một buổi trưa của hắn.

"Chín rồi. Còn hấp một con cá và hầm một nồi xương nữa, anh hai của chú đang uống rượu và chờ chú thì phải?".

Vợ của Lâm Hữu Đức nhỏ hơn ông ta năm tuổi, bởi vì liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, cho nên ở trong căn nhà này không dám ngẩng cao đầu. Vợ của Lâm Hữu Tài cố sức tiến lên, sinh cho hắn một đứa con trai, là độc đinh* của Lâm gia. Lâm Hữu Đức đối xử với người em trai này tốt, không phải không có ý muốn đứa cháu trai cả đó chăm sóc ông ta khi về già.

(*Độc đinh: gia đình chỉ có một đứa con trai duy nhất.)

Có lẽ hai anh em họ cũng biết bản thân làm ra những chuyện đáng xấu hổ, trước khi con trai của Lâm Hữu Tài bắt đầu hiểu chuyện, họ đã đưa cậu bé và mẹ của cậu bé lên thị trấn đi học. Hai anh em họ gom góp tiền để mua một căn nhà thương mại* khoảng một trăm mét vuông ở thị trấn, sinh hoạt phí mức đủ dùng. Mỗi tháng hai anh em sẽ lên thị trấn thăm cậu bé vài lần, giữ liên lạc và bồi dưỡng tình cảm.

(*Nhà ở thương mại hay chung cư thương mại là những căn hộ, nhà ở do các tổ chức, hoặc cá nhân thuộc các thành phần kinh tế khác nhau đầu tư xây dựng nhằm mục đích bán hoặc cho thuê lâu dài.)

Ba đứa con gái của Lâm Hữu Đức thì không được tốt số như thế. Con gái không có giá trị, có thể cho bọn chúng ăn no đã tốt lắm rồi. Học hành để làm gì, chờ tới tuổi thì gả chồng để đổi lấy một khoản tiền sính lễ, đó chính là sự đóng góp của bọn chúng dành cho cái nhà này.

Kể ra cũng khá buồn cười, người dân trong thôn đều chỉ khẩn cầu con trai và cháu trai. Bởi vì một gia đình không thể nuôi nổi quá nhiều con cái, một số bé gái bị bệnh nhưng lại không muốn tiêu tiền chữa bệnh mà chết, một số khác sau khi chào đời đã bị ném ra sau núi hoặc dìm trong hố xí. Đến khi con trai cháu trai của họ bước vào tuổi thành gia lập thất, họ mới nhận ra chẳng tìm thấy cô gái nào trạc tuổi. Cả đám đành phải bỏ tiền ra để mua con dâu, lặp đi lặp lại, như một cái vòng luẩn quẩn, nhưng chẳng ai phát hiện ra ngay từ đầu đã sai rồi.

Lâm Hữu Tài chưa bao giờ kính trọng người chị dâu này, ngay cả con trai mà cũng không sinh được cho nhà họ Lâm của họ, đàn bà như vậy cho một bữa ăn đã là tốt bụng rồi. Hắn ngâm nga một bài hát rồi đi vào phòng, trong nhà đã đốt lò than ấm áp, anh trai của hắn đang uống rượu. Ông ta nhìn thấy em trai tới, nhích người vào phía trong giường đất, bảo hắn cởi giày và trèo lên giường. Xương lớn được hầm rất thơm, Lâm Hữu Tài trực tiếp cầm một khúc xương và gặm, miệng dính đầy mỡ, còn không quên uống một ngụm rượu.

"Lão Căn Đầu đã kiếm đủ tiền rồi, chúng ta có thể kiếm được ít nhất chừng này…". Lâm Hữu Tài ra hiệu bằng vài ngón tay, Lâm Hữu Đức lập tức vui mừng.

“Chẳng phải mấy ngày trước Tiểu Bảo nói rằng nó muốn một chiếc ipad sao, đúng lúc có thể mua cho nó một cái”.

Lâm Hữu Đức thương nhất chính là đứa cháu trai kia của ông ta, chỉ nghe cậu bé nói một lần đã nhớ kỹ trong lòng. Ông ta cũng không biết thứ gọi là “ipad” như thế nào, nhưng chỉ cần người trong thôn mua hai người vợ, có lẽ đã đủ tiền mua rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Khà khà, thằng nhóc kia thật may mắn khi có một người chú hết mực cưng chiều nó như vậy”. Lâm Hữu Tài cười khà khà, người có lợi chính là con trai ruột của hắn.

"Đó là do Tiểu Bảo có chí tiến thủ, lần nào làm bài thi cũng đạt hạng nhất. Sau này thi đậu đại học nữa, Lâm gia chúng ta cũng mở mày mở mặt”.

Lâm Hữu Đức uống cạn phần rượu trong chén, đột nhiên, bóng đèn trong phòng phát ra tiếng động rồi tắt ngấm, cả căn phòng lập tức tối sầm lại.

"Có lẽ là bóng đèn hư rồi. Anh, anh có bóng đèn dự phòng không?”. Lâm Hữu Tài đặt chén rượu xuống, duỗi đôi chân vốn đang co lại, bước xuống giường đất và xỏ giày.

“A!”.

Bỗng nhiên hắn thét lên một tiếng đầy sợ hãi, suýt nữa thì dọa cho Lâm Hữu Đức sợ tè ra cả quần.

"Có…có thứ gì đó mới kéo chân em…".

Lạnh lẽo…Lâm Hữu Tài nổi da gà toàn thân, cả người cứng ngắc và nói với anh hai của hắn, cũng không dám cúi đầu xem thử.

“Em uống say rồi à?”. Lâm Hữu Đức trợn trắng mắt nhìn em trai, ông ta bò đến đầu giường, lấy trong ngăn tủ ra một ngọn nến, sau đó dùng bật lửa mang theo bên người thắp nến.

“Thần hồn nát thần tính, bên dưới giường đất đã bịt kín cả rồi. Cho dù có ma đi chăng nữa, nó còn có thể xuyên qua giường đất và tóm lấy chân của em sao”. Lâm Hữu Đức không tin trên đời này có ma, ông ta chỉ cho rằng em trai tự hù mình.

“Có cái gì trên chân đâu, em đừng tự mình dọa mình”.

Ông ta trèo xuống giường đất và quan sát hai chân em trai, sạch sẽ, chẳng có thứ gì cả. Lúc này cảm giác lạnh lẽo thấu xương mà Lâm Hữu Tài vừa mới cảm nhận được cũng đã biến mất, hắn nghĩ có lẽ thật sự chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi. Hắn lấy hết can đảm cúi đầu nhìn xuống, vẫn là chân của hắn, cũng không có xuất hiện thứ gì không nên có. Hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lúc hắn mang giày vào và định hỏi bóng đèn dự phòng anh trai của hắn để ở chỗ nào, vừa ngẩng đầu lên, bên dưới ánh nến, phía sau anh trai của hắn là một cô gái mặt mày đầy máu, đôi mắt đẫm máu trống rỗng mở to, nở một nụ cười với hắn. #tytnovel.com #tyt

“A a a a…”.

Lần này Lâm Hữu Tài thật sự chết khiếp rồi, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập trong căn phòng. Mặt hắn không còn một hạt máu, thét chói tai, loạng choạng lui vào góc tường để trốn tránh.

"Hữu Tài! Em làm sao thế, còn ầm ĩ nữa anh hai cũng sốt ruột theo em đó”.

Phản ứng của Lâm Hữu Tài quá quái dị, trong lòng Lâm Hữu Đức cũng cảm thấy chột dạ. Miệng thì mắng hắn, nhưng cũng không có lá gan quay lại nhìn. Rốt cuộc em trai ông ta đã nhìn thấy thứ gì, sao lại có vẻ mặt như thế.

Một giây, hai giây, ba giây......

Lâm Hữu Đức nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người không khỏi đổ mồ hôi.

“Huuuu…”.

Một luồng khí lạnh từ sau gáy thổi tới, trái tim Lâm Hữu Đức như đóng băng. Ông ta không dám cử động, hai chân chết đứng, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Động tĩnh lớn như vậy, vợ và mấy đứa con của ông ta như người điếc, không bước vào xem thử một chút. Cổ ngứa ngáy, cảm giác giống như bị móng tay xẹt qua, trái tim mắc nghẹn ở nơi cổ họng. Lâm Hữu Đức liếc nhìn xuống dưới, nhưng góc nhìn ở trong điểm mù nên ông ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác thứ đồ kia càng ngày càng chọc vào cổ họng của ông ta.

“A di đà phật, a di đà phật…”.

Ông ta lập tức niệm hai câu Phật hiệu, rồi đột ngột quay đầu lại, dùng nắm tay đấm thật mạnh ra phía sau. Không có gì cả, cảnh vật chung quanh tối đen, chỉ có một mảnh không khí. Lâm Hữu Đức vô lực ngã quỵ xuống đất, đã không còn tâm trí lo lắng cho đứa em trai đang run rẩy, trực tiếp lao ra ngoài cửa.

******

"Những người đó dơ bẩn lắm, Nhân Nhân là bé ngoan, không được để dính loại máu dơ bẩn này biết không?".

Yến Chử đang ở trong phòng của anh, anh đứng, một cô bé mặc váy trắng ngồi ở trên ghế, hai tay ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay của anh. Nói đến cũng kỳ lạ, cô bé không thể chạm vào cơ thể Yến Chử, nhưng chỉ cần Yến Chử muốn là có thể chạm vào cơ thể vô hình của cô bé.

Lúc này Yến Chử đang cầm một chiếc khăn sạch sẽ, kiên nhẫn giúp cô bé lau chùi từng ngón tay. Mỗi khi lau xong một ngón tay, các ngón tay sẽ chuyển thành màu trắng hồng phơn phớt xinh đẹp, những lại không giữ được bao lâu, màu đen tiếp tục xâm nhập, sẽ trở lại dáng vẻ thối rữa, móng tay cũng không trọn vẹn. Đôi mắt cô bé rỗng tuếch, cô bé không hiểu được ý tứ của chàng trai trước mặt, nhưng vẫn nghe lời anh ta một cách vô thức, lộ ra dáng vẻ áy náy vì làm sai chuyện.

"Lau xong rồi, nhìn Nhân Nhân của chúng ta xem, xinh đẹp nhường nào!".

Trước mặt họ là chiếc gương trang điểm, ngày đầu tiên Yến Chử tới đây, đã tỉ mỉ lau sạch bụi bẩn bám trên chiếc gương. Trong gương, chỉ có hình bóng của một mình Yến Chử, cô bé lại kéo tay anh nhìn vào gương và mỉm cười, không biết cô bé đã nhìn thấy gì.

Những người đó đều dơ bẩn, không thể để người trong sạch ra tay. Máu có họ quá bẩn, sẽ làm ô nhiễm màu trắng thuần khiết, tội lỗi thì nên để tội lỗi diệt trừ. Khóe môi Yến Chử hơi nhếch lên, anh sẽ không ra tay, em gái cũng sẽ không ra tay, cứ để họ tự mình xuống địa ngục đi.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp