Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 29: ANH TRAI TỐT NHẤT THẾ GIỚI (3)


1 năm

trướctiếp

"Chàng trai, cậu trở về quá muộn. Bếp lò đã tắt từ lâu rồi, bây giờ đồ ăn đã nguội lạnh. Nếu phải mở lò lần nữa, thì cần trả thêm tiền đó!".

Lão Căn Đầu mỉm cười chất phác, Yến Chử cũng đáp lại ông lão một nụ cười thân thiện.

"Không cần phiền phức đến thế, cháu không đói bụng. Ông yên tâm, tiền cơm tối nay cháu vẫn trả thêm cho ông".

Yến Chử hiểu rõ ý tứ của ông lão, đơn giản chính là muốn thêm một khoản tiền. Ngoài ra, mặc dù anh không ăn bữa cơm buổi tối hôm nay, nhưng trong nhà đã chừa phần cho anh rồi, cho nên khoản tiền này cũng phải thanh toán.

Tuy Lão Căn Đầu cảm thấy mất mát vì Yến Chử không ăn cơm tối và mất đi một khoản tiền mở bếp lò lần nữa, nhưng sau đó lại nghĩ rằng ông lão đã kiếm lời được khẩu phần ăn buổi tối của một người. Sáng mai dùng cơm thừa nấu một nồi cháo, lừa gạt cho qua bữa sáng. Ông lão vả vào mồm một cái, rồi nói cho Yến Chử biết ở nhà bếp có nước ấm để anh lau người, sau đó dẫn con trai trở về gian phòng của họ. Yến Chử cũng đi về phía căn phòng của anh, không quên cài chốt cửa lại.

Anh thả ba lô của mình xuống, kéo khóa kéo ra. Ngoại trừ một lớp nấm ở trên cùng kia, bên dưới toàn bộ là xương trắng và thịt thối. Anh kính cẩn lấy một chiếc hộp gấm từ trong ba lô leo núi ở trên giường đất, lần lượt đặt từng mảnh xương cốt vào trong đó.

"Nhân Nhân, tạm thời để em phải thiệt thòi ở trong căn phòng nhỏ này. Chờ anh hai hoàn thành mọi chuyện, anh hai lập tức đưa em về nhà. Ba mẹ đều đang ngóng trông em về nhà đó!".

Yến Chử nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh, cô gái đang lơ lửng trên đôi chân dường như cố gắng nhớ lại. Anh hai…ba…mẹ, rốt cuộc những thứ đó là gì?

Dần dần, giống như đã nhớ ra được, hốc mắt sâu thẳm đáng sợ bắt đầu chảy ra máu tươi. Mười ngón tay khô gầy như chân gà đụng chạm cánh tay Yến Chử một cách dò xét. Nhưng cô bé chỉ còn là linh hồn, hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của Yến Chử. Cô bé thu tay lại, máu tươi trong hốc mắt càng trở nên mãnh liệt. Nhưng lại không đáng sợ, trái lại là thê lương và bi thương.

Yến Chử dọn dẹp xong tất cả, cởi bỏ bộ quần áo lấm lem bùn đất trên người và nằm lên giường đất. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cô bé trên người đầy máu sửng sốt một hồi, cả người cứng ngắc lơ lửng trên giường đất, bắt chước động tác của Yến Chử và nằm bên cạnh anh.

Yến Chử rất mệt, anh nhắm hai mắt lại. Cô bé nhìn anh thật lâu, cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ, cô bé mới âm thầm dụi đầu vào người anh. Hốc mắt đẫm máu ban đầu biến mất, thay vào đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, biểu cảm khi nhìn Yến Chử tràn ngập lưu luyến và nhớ nhung, còn có nỗi buồn sâu sắc. Cô bé nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cho đến khi cô bé mở to mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại dáng vẻ đáng sợ trước đó. Nhưng cô bé vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, một người một quỷ cứ dựa sát vào nhau như vậy, dường như không có ai có thể chia cắt họ.

"Ký chủ số mười bảy, cậu đã bị ký ức của cố chủ ảnh hưởng quá nặng nề. Tôi không thể không nhắc nhở cậu, cẩn thận cân nhắc xem nhiệm vụ hiện tại của cậu rốt cuộc là cái gì!".

Cơ thể Yến Chử đã ngủ say, nhưng tinh thần của anh vẫn tỉnh táo và tiến vào không gian tiềm thức. 007 xuất quỷ nhập thần đang lơ lửng trước mặt Yến Chử, nó nhìn ký chủ vẫn luôn làm cho nó bớt lo lắng này, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nó cảm thấy đau đầu.

“Tôi biết bản thân đang làm gì, chẳng lẽ cậu không cho rằng người làm sai phải chịu báo ứng và trừng phạt sao?”.

Yến Chử cười hết sức rạng rỡ, lúc này khí chất trên người anh càng thêm điên cuồng và quái lạ. Nhưng vẻ mặt của anh lại thản nhiên bình tĩnh, như thể tất cả mọi chuyện anh đang làm anh đều đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Ánh mắt máy móc của hệ thống liếc nhìn Yến Chử một cái thật sâu, chỉ mong rằng Yến Chử thật sự biết rõ bản thân đang làm gì. Hiện tại có thể nói nhiệm vụ rất đơn giản, cũng có thể nói nhiệm vụ rất khó. Bởi vì ở thế giới này, người phó thác tâm nguyện có tổng cộng hai người.

Cố chủ và Yến Nhân là hai anh em có tình cảm hết sức thân thiết. Em gái Yến Nhân năm nay mười sáu tuổi, ngoại hình xinh đẹp, thành tích xuất sắc. Lúc còn đi học cô bé còn học vượt mấy lớp, vừa mới hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Cố chủ là sinh viên năm tư của một trường đại học y dược, năm này hai mươi ba tuổi. Ban đầu hai anh em đã bàn bạc với nhau rồi, chờ sau khi có kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học và điền nguyện vọng, em gái Yến Nhân sẽ nộp đơn vào trường đại học cùng anh hai. Hai anh em cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm ở một bệnh viện cùng nhau ở lại thành phố. Ba mẹ của họ xuất thân nông thôn, chỉ là một cặp vợ chồng hết sức bình thường. Hai vợ chồng cùng làm việc trong một xí nghiệp, tiền lương mỗi tháng đều không nhiều lắm. Nuôi dạy được một cặp con trai con gái ưu tú như thế chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của họ. Tuy rằng cuộc sống không khá giả, nhưng cả nhà đều vui vẻ hòa thuận và hạnh phúc, giống như hình mẫu gia đình bình thường trên thế giới này.

Đáng tiếc, một sự kiện xảy ra đã làm thay đổi cuộc đời của tất cả mọi người. Yến Nhân mất tích, trong chuyến du lịch tốt nghiệp cùng với các bạn học, các bạn học khác đều đã trở về an toàn, Yến Nhân là người duy nhất mất tích. Tất cả đều nói rằng Yến Nhân tự mình tách đoàn và trở về trước, cũng không biết rõ là Yến Nhân đã đi đâu. Điện thoại gọi không được, các phương thức liên lạc khác cùng không liên lạc được, ba mẹ Yến lo lắng phát điên. Lúc đó đang là giai đoạn quan trọng để Yến Chử chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, ba mẹ không cho hắn biết chuyện vì sợ ảnh hưởng đến hắn. Đến khi cố chủ biết được tin tức em gái mất tích, cũng là lúc hắn nhận được tin ba mẹ gặp tai nạn giao thông và tử vong.

Cũng không biết ba mẹ Yến nghe ngóng được tin tức từ chỗ nào, nói rằng hình như đã từng nhìn thấy con gái của họ ở Yển Đô. Hai vợ chồng lập tức lái chiếc xe second-hand rẻ tiền của họ và lên đường, nhưng họ còn chưa kịp chạy tới Yển Đô đã gặp tai nạn giao thông giữa đường. Tài xế xe tải say rượu khi đang lái xe, chịu trách nhiệm hoàn toàn và bội thường cho Yến gia 600,000 nhân dân tệ.

Cố chủ cầm số tiền bồi thường do cả nhà tài xế kia gom góp lại, ngỡ ngàng nhận ra, ba mẹ đã chết, em gái mất tích, hắn lại trở thành một người cô độc. Hắn về trường xin tạm nghỉ, mang theo tài sản tích cóp của ba mẹ và tiền bồi thường, bắt đầu hành trình tìm kiếm em gái. Bởi vì em gái chính là người thân duy nhất của hắn, cũng là chỗ dựa duy nhất để hắn tồn tại. Hắn tìm đến những người bạn học đã đi du lịch cùng em gái, tìm hết lần này đến lần khác, cho đến khi làm cho những bạn học đó mệt mỏi và sợ hãi, có một người nặc danh đã gửi cho hắn một địa chỉ. Người nọ bảo hắn đến đó tìm thử xem, có lẽ có thể tìm được người. Nơi đó chính là thôn nhỏ miền núi - huyện Lễ, ở ngay cạnh Yển Đô. Hắn ẩn núp ở cái huyện nhỏ này một năm, cũng điều tra ra những bí mật bẩn thỉu không muốn người khác biết được ở cái huyện lị nghèo khó này. Hắn biết, nếu như em gái của hắn không xảy ra chuyện, có lẽ đang ở xó xỉnh nào đó ở nơi thâm sơn cùng cốc, trải qua những ngày sống không bằng chết. Khi ấy, hắn còn chưa biết em gái của hắn đã chết. Hắn cải trang thành một người khách du lịch, bắt đầu xuất hiện ở những thôn xóm khác nhau. Cho đến một hôm nọ, hắn ở trong một tụ điểm cờ bạc ở dưới chân núi, nhìn thấy có người dùng dây chuyền mặt hạt đậu nhỏ mà em gái của hắn hay đeo để cá cược, hắn mới thực sự tìm ra nơi ở của em gái. #tytnovel.com #tyt

Hắn đi theo con bạc nọ đến thôn Ngũ Đức, nhưng ở đây cũng chẳng có em gái của hắn. Sau đó, hắn lặng lẽ trốn vào núi sâu, mỗi lần hắn chỉ lén lút xuất hiện trong thôn vào ban đêm. Hắn ghé vào cửa sổ, lắng nghe người trong thôn trò chuyện, linh tinh vụn vặt, hắn chắp vá lại toàn bộ những chuyện mà em gái đã gặp phải, cuối cùng hắn phát điên rồi.

Thôn nhỏ này quá tội lỗi, tất cả mọi người đều là đồng lõa cho cái chết của em gái. Hắn hạ độc những cái giếng trong thôn, việc tắm rửa, nấu cơm nấu nước hay uống nước trong thôn đều lấy nước từ những cái giếng đó. Trong vòng một ngày, chỉ cần uống nước trong thôn đều sẽ chết. Nhưng những người không uống nước giếng cũng bị Yến Chử dùng rìu chém nát như tương. Hắn nghĩ, lúc em gái của hắn chết có lẽ còn tuyệt vọng hơn cả những người này.

Hắn giết đàn ông, hắn giết đàn bà. Ở đây có một số người cũng bị bắt cóc tới, một số người trong đó từ nạn nhân trở thành “hung thủ giết người” bởi vì căm hận, nhưng một số người trong đó là vô tội, các cô ấy cũng là nạn nhân giống như Yến Nhân.

Hắn giết những đứa trẻ, có bé trai, có bé gái, có em bé mới sinh, có đứa trẻ bảy tám tuổi mới vừa chạy nhảy tung tăng, tất cả đều đã uống nước giếng. Trong suy nghĩ của cố chủ, những đứa bé này sau khi lớn lên cũng sẽ trở thành ma quỷ giống như ba mẹ bọn chúng, hắn chỉ có thể bóp chết tất cả từ trong trứng.

Hắn điên rồi, hắn đã hoàn toàn điên rồi!

Nhưng chỉ giết người dân trong thôn thì chưa đủ, cố chủ cảm thấy bọn buôn người đó cũng nên chết đi, đám bạn học đi du lịch cùng em gái cũng nên chết đi. Họ biết rõ em gái mất tích ở đâu, có lẽ cũng biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu vì sao không có bất kỳ ai nói với ba mẹ hắn sự thật này. Họ đều giả vờ như không biết gì cả, nếu không phải do họ, em gái của hắn sẽ không chết. Những người đó đều là tội nhân, đều là ma quỷ.

Hắn đợi ở trong thôn sáu ngày, bởi vì hắn biết bọn buôn người đó sẽ đưa những nàng dâu mới tới đây theo thỏa thuận. Tại thôn nhỏ này, hắn đã giết sáu tên buôn người đưa người đến đây. Trong lúc chuẩn bị ra tay với những cô gái do bọn chúng mang đến, hắn sực nhớ tới em gái, bỗng nhiên không nỡ xuống tay. Hắn đã giết nhiều người như vậy, ba cô gái đó đều nhìn thấy, hắn cũng nên giết các cô ấy. Cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, hắn để lại đủ thức ăn cho họ, dùng xích sắt nhốt các cô ấy trong một gian phòng, khoảng cách vừa vặn để các cô ấy không thể ra ngoài cửa. Chờ một ngày nào đó có người từ dưới chân núi lên, các cô ấy có thể được cứu.

Sau đó, hắn thay quần áo sạch sẽ và xuống núi. Hắn về lại quê nhà, đi tìm những bạn học đã đi du lịch cùng em gái của hắn. Nhưng người đó cũng nên chết đi!

Có chín người, hắn đã giết được sáu người trong số đó. Nhưng hắn đã bị bắt trước khi hắn kịp ra tay tàn sát thêm một người nữa, mấy cô gái trên núi được cứu ra sớm hơn dự kiến của hắn, hắn đã bị lộ. Cảnh sát cầm súng, dao của hắn chĩa vào người thứ bảy trong số chín người đó. “Đoàng”, tiếng súng vang lên, dao của hắn cũng đâm thẳng vào trái tim của người thứ bảy.

Câu chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời của vai nam nữ chính. May mắn thay, họ lần lượt là người bạn thứ tám và thứ chín trong số chín người bạn cùng đi du lịch với Yến Nhân. Sau khi cố chủ chết, hai người họ đã chuyển nhà, quá khứ đau đớn này cũng dần dần bị họ quên lãng. Họ đã quên cô gái có tên Yến Nhân, họ cũng đã quên ác ma có tên Yến Chử kia. Và nhờ vào trải qua thử thách này, họ ý thức được tầm quan trọng của đối phương và sống hạnh phúc bên nhau.

Có hai người phó thác tâm nguyện trong nhiệm vụ lần này, một trong hai người đó chính là Yến Nhân. Tâm nguyện của cô ấy rất đơn giản, cô ấy hy vọng anh trai khỏe mạnh, không cần trả thù. Anh ấy có tương lai rộng lớn và xán lạn, không đáng bị chôn vùi tất cả vì cô ấy. Người thứ hai phó thác tâm nguyện là cố chủ, nguyện vọng của hắn trùng khớp với chấp niệm của hắn trước khi chết: báo thù, giết chết hai người cuối cùng trốn thoát.

Bởi vì trong một nhiệm vụ sẽ không xuất hiện hai người phó thác tâm nguyện, lần này là một sự cố của hệ thống, cho nên Yến Chử có thể lựa chọn hoàn thành một trong hai tâm nguyện của người phó thác tâm nguyện. Chỉ cần anh lựa chọn nhiệm vụ thứ nhất, đi theo quỹ đạo cuộc sống của một sinh viên y khoa và trở thành một bác sĩ xứng đáng, thì nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Điều này dễ dàng chưa từng có tiền lệ, độ khó thậm chí còn thấp hơn của thế giới tập sự.

Đáng tiếc, rõ ràng Yến Chử không muốn như thế.

App TYT và Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp