Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn

CHƯƠNG 231: TÔI MUỐN LÀM MỘT NGƯỜI TỐT (4)


1 năm

trướctiếp

Bởi vì có tuổi, đoạn xương bị gãy của Phù Đái Đệ chỉ có thể để tự nó lành lại thôi. Suốt mấy ngày nay, ngày nào bà ta cũng cảm nhận được từng cơn đau nhói ở chỗ vết thương và cảm giác bức bối vì ngứa mà không thể gãi khi miệng vết thương dần khép lại cũng như xương cốt sinh trưởng. Chỉ có những lúc vừa uống thuốc xong mới có thể dịu đi đôi chút. Nhưng không được lạm dụng thuốc giảm đau, thường thì vào mỗi đêm khuya, bà cụ đau tới mức có thể tỉnh dậy giữa giấc ngủ. Vì lý do này, Phù Đái Đệ là một trong số ít những bệnh nhân nằm viện không có người nhà trông chừng ban đêm. Không có đứa con nào của bà ta muốn bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi vì tiếng rên rỉ đau đớn của bà ta cả.

Thế mà tối nay, cơn đau đớn như thường lệ lại không xuất hiện. Thời gian ngủ dường như rất dài, mà cảnh trong giấc mơ cũng càng thêm chân thật. Trong giấc mơ đó, Phù Đái Đệ quên mất tình hình cuộc sống hiện thực của mình. Bà ta vẫn duy trì thói quen sinh hoạt hằng ngày trước khi bị thương, sáng sớm thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho con trai con dâu và đứa cháu trai bà ta yêu thương nhất. Sau khi phục vụ cả nhà ăn sáng xong, bà ta rửa sạch chén đĩa, quét dọn trước sau trong nhà một vòng, rồi xách giỏ tre đi chợ. Để tiết kiệm nhất có thể, Phù Đái Đệ bắt chuyến xe buýt đi đến ngoại ô, bởi vì thức ăn ở đó rẻ hơn thức ăn ở khu chợ gần nhà. Thông thường đi lại thế này có thể tốn đến ba bốn tiếng ngồi xe, nhưng người trong nhà không hay về nhà ăn trưa nếu không phải dịp đặc biệt, ngoài ra dùng thẻ người cao tuổi còn được giảm giá vé xe buýt, cho nên Phù Đái Đệ vẫn luôn không biết mệt mỏi với chuyện lãng phí thời gian thế này.

Giống như thường ngày, Phù Đái Đệ cần phải đi đến trạm xe buýt cách nhà mấy trăm mét để chờ xe buýt. Làng đô thị trước giờ luôn luôn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, trong con hẻm nhỏ vốn dĩ đông đúc chỉ có ba bốn bóng người ra ra vào vào. Phù Đái Đệ cảm thấy rất lạ, bà ta còn đang tự hỏi trong lòng, người ở khu này đi đâu cả rồi? Ngay cả bà Từ hôm nay cũng không có ở nhà, bà Từ là người có quan hệ tốt với Phù Đái Đệ, thường xuyên đi với Phù Đái Đệ đến trung tâm thương mại tranh nhau mua hàng cuối ngày hoặc đến siêu thị mua sản phẩm đại hạ giá.

Phù Đái Đệ đứng bên dưới tầng lầu gọi hướng lên nhà bà Từ vài tiếng, mãi mà không nghe thấy trên lầu có phản hồi gì. Hầu hết nhà cửa trong làng đô thị đều là những công trình cũ kỹ, hiệu quả cách âm rất tệ. Hai vợ chồng làm chuyện giường chiếu cũng không dám rên lên, nếu không vào sáng hôm sau e rằng hàng xóm trên dưới trái phải đều biết tối qua hai vợ chồng nhà mình làm chuyện thầm kín trên giường. Phù Đái Đệ gào lên vài tiếng dưới lầu, theo lý nếu trên lầu có người thì không thể nào không nghe thấy vố âm lượng cỡ này. Bà ta cũng không dự định đi lên gõ cửa, chỉ nghĩ hôm nay bà Từ đi vắng, thắc mắc đánh giá khắp nơi một lượt, lẩm bẩm vài câu và đi về phía bến xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp