Oan Gia Chung Đường

Chương 6: ĐÔNG TRÙNG, HẠ THẢO


2 năm

trướctiếp

Trong khu vườn xanh mướt của nhà họ Tô, gió hiu hiu thổi, ánh nắng đầu hè rọi qua những tán lá dày rậm và những cành cây vươn mình khỏe khoắn, rọi xuống sân nhà những vệt lốm đốm.

Trong ngôi đình nhỏ rủ bóng liễu xanh, một chàng trai cao ráo đang ngồi trên ghế đá, nắng nhạt như tô điểm thêm khuôn mặt khôi ngô của hắn. Hắn đang nhíu mày, tập trung đọc cuốn sách trên tay. Nha hoàn đứng bên cạnh đã ngâm một bình trà ngon để chủ nhân của mình có thể thoải mái thưởng thức hương hoa và tiếng chim hót trong buổi sớm mai.

Tại kinh thành, Tô Cầm Thủ - thiếu gia nhà họ Tô, nức tiếng là vị công tử đẹp trai với nước da trắng trẻo không thua kém gì nữ giới, vẻ ngoài thanh tú nhưng lại không làm mất đi nét anh tuấn, không chỉ là một chàng trai văn võ song toàn mà còn xuất thân từ một trong bốn gia tộc lớn. Điều đó khiến cách vị quan lớn trong triều và các bậc cha chú của những danh gia vọng tộc trong giang hồ đều coi hắn là “chàng rể lí tưởng”. Ngặt nỗi, hắn đã có hôn ước từ khi còn chưa sinh ra, thành thử những người đó chỉ còn biết ngậm ngùi tiếc đứt ruột.

“Thiếu gia.”

Một thiếu nữ có khuôn mặt cực kỳ giống với nha hoàn trong đình bước vào và cất tiếng chào hỏi.

“Đông Trùng, có tin tức gì không?”

Tối qua, nhà họ Lục đã sai người đến tìm hắn hỏi thăm tung tích của Lục Kiếm Nhân. Lúc bấy giờ, hắn mới biết là nàng lại làm chuyện tốt gì.

Bình thường, Lục Kiếm Nhân hay mang hắn ra làm bia đỡ đạn, để chắn cho những việc hay những lần giao hẹn mà nàng không muốn ra mặt giải quyết. Cộng thêm mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, nhà họ Lục hay bạn bè đồng lứa chỉ cần không tìm thấy nàng thì nhất định sẽ đến hỏi hắn.

“Vâng, tổng quản nhà họ Lục đã đưa tin đến sáng nay.”

Hai nha hoàn thân tín là Đông Trùng, Hạ Thảo vẫn luôn theo hầu Tô Cầm Thủ từ khi bước vào nhà họ Tô. Dưới sự huấn luyện của hắn, họ không chỉ giỏi cả văn lẫn võ, mà còn thông minh lanh lợi, là hai trợ thủ mà hắn tâm đắc nhất.

“Say bí tỉ dưới hầm rượu cùng với nhóm người Vô Phi?”

Sau khi nghe Đông Trùng bẩm báo, Tô Cầm Thủ hít sâu một hơi và cau mày. Xưa nay, hắn nổi tiếng là người phong nhã, nói năng cư xử chừng mực. Tuy nhiên, lúc này trên trán hắn lại nổi đầy gân xanh như đang kìm nén tức giận.

“Nghe nói là sáng nay, Nhị thiếu gia và Tứ tiểu thư nhà họ Lục đã đến Túy Lãm Giang Lầu đưa Ngũ tiểu thư về phủ.”

Tô Cầm Thủ dằn mạnh quyển sách xuống bàn, vừa tức vừa cáu nói: “Cô nàng dã man này, hồi nhỏ thì thích đánh đấm khắp nơi, thích làm thủ lĩnh của đám trẻ con, lớn lên thì trở thành một cô gái phóng khoáng, mặc sức giao du với người khác mà không buồn bận tâm đến giới tính, còn hào sảng đến độ giao hẹn với nhau uống rượu không say không về. Ta thật không hiểu nổi, con người nàng ấy, ngoài đánh nhau, uống rượu, tìm người để đánh đấm ra thì còn được tích sự gì nữa.”

Mỗi lần nói đến Lục Kiếm Nhân, vị hôn thê “nghiệt duyên” được đính ước với hắn từ lúc còn trong bụng mẹ là Tô Cầm Thủ lại tức không chịu nổi. Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay, ba từ Lục Kiếm Nhân được sinh ra quả là để thử thách giới hạn tu dưỡng của hắn.

“Tổng quản nhà họ còn nói rằng lần này Lục lão gia giận lắm, bởi vì các quan viên đều cười nhạo ông ấy không quản được con gái nhà mình. Bọn họ còn châm chọc rằng ông ấy có “con gái” để quản thật sao? Bởi lẽ hình như người con thứ năm rất nổi tiếng của ông ấy là “con trai” cơ mà.”

Lục Kiếm Nhân có tiếng là người cởi mở, hào phóng, cá tính, hăng hái và trọng tình trọng nghĩa. Những điều này là ưu điểm đối với nam giới, nhưng đối với nữ giới thì nên gọi là… “mụ đàn ông” mới đúng.

Tuy nhiên, mọi người đều phải công nhận rằng, thay vì gọi Lục Kiếm Nhân là “mụ đàn ông”, chi bằng cứ gọi nàng là chàng trai mạnh mẽ và hoạt bát còn hơn, bởi lẽ không ai nhìn thấy được bất cứ nét dịu dàng mềm mại nào toát ra từ con người nàng cả.

“Xem ra, lần này Kiếm Nhân nhỏ bé phải nếm mùi đau khổ rồi.” Nghĩ đến đây, Tô Cầm Thủ chợt nở nụ cười ẩn ý, còn thở dài đầy cảm thông: “Chao ôi, nghĩ đến việc người vợ chưa cưới của ta phải chịu khổ, thân là “người chồng tương lai” của nàng ấy, ta cũng nên chọn thời điểm thích hợp để đến nhà an ủi cho phải lẽ. Với danh nghĩa này thì cứ gửi thuốc giải rượu đến để bày tỏ sự quan tâm đi.”

“Vậy thiếu gia phải căn thật chuẩn thời gian đến thăm hỏi, như thế mới có thể tình cờ được “chiêm ngưỡng” bộ dạng gặp nạn của Ngũ tiểu thư.” Thấy Tô Cầm Thủ nhướng mày, Đông Trùng liền hiểu ý, vội vả vào miệng mình và cười nói: “Ui, nô tì nói sai rồi, phải là thiếu gia nên chọn thời cơ tốt mới tiện đến thăm Ngũ tiểu thư để bày tỏ sự quan tâm của mình ạ.”

“Thiếu gia tốt bụng đưa thuốc giải rượu đến cho Ngũ tiểu thư.” Hạ Thảo châm thêm trà cho Tô Cầm Thủ, lại nhanh trí tiếp lời: “Nàng dâu hai tháng nữa sẽ về nhà chồng mà còn tụ tập uống rượu với người khác đến mức say bí tỉ, mà thiếu gia vẫn còn tốt bụng đến nhà giải vây, nói đỡ cho Ngũ cô nương, người khác làm sao không cảm động trước sự bao dung và chu đáo của thiếu gia cho được.”

Tô Cầm Thủ luôn cư xử trên góc độ tình cảm trong một số việc, đây là điều mà người thẳng tính và phớt đời như Lục Kiếm Nhân không giỏi.

Mối duyên trời đánh này khiến hai người họ thỏa sức phát huy triệt để thành mối duyên “hành hạ lẫn nhau” suốt từ nhỏ đến lớn, đôi bên đều không ai chịu nhường ai, hết “chơi xỏ” lại đến ngáng đường nhau.

“Nàng ấy vẫn còn nhớ mình là nàng dâu hai tháng nữa sẽ gả vào nhà chồng sao?” Nói đến đây, Tô Cầm Thủ lại không khỏi bực mình: “Suốt ngày đánh đấm, rượu chè, thể hiện nghĩa khí, can đảm với một đám người. Ta thấy cuộc hôn nhân này chẳng liên quan gì đến nàng ấy sất. Thật không biết nàng ấy đặt bổn thiếu gia ở chỗ nào nữa!”

Đông Trùng và Hạ Thảo đưa mắt nhìn nhau, biết đây là chuyện mà vị thiếu gia đầu óc tinh tế và kiêu ngạo lấy làm lấn cấn nhất trong lòng.

“Thiếu gia, cho dù Ngũ tiểu thư đặt thiếu gia ở vị trí nào thì hai tháng sau, điều đó đâu còn là vấn đề gì nữa?” Đông Trùng che miệng cười duyên.

“Hai tháng sau, Ngũ tiểu thư đã là người của thiếu gia, thiếu gia còn lo không có cách bắt nàng ta đặt ngài lên đầu hay trong lòng ư?” Hạ Thảo tiếp lời.

Tô Cầm Thủ cười nói: “Ta thật không biết nên nói chị em hai ngươi có lòng hay là có ý đồ gì khác nữa.”

“Chúng nô tì chỉ nghĩ cho thiếu gia thôi. Quan trọng nhất vẫn là hai tháng sau, thiếu gia nhớ phái hai tên Thể Hư và Khí Nhược đến dưới trướng hai chị em nô tì.”

Thể Hư và Khí Nhược đi theo Lục Kiếm Nhân từ nhỏ, cho dù chủ nhân của họ lấy chồng thì họ chắc chắn cũng sẽ theo nàng vào cửa nhà họ Tô.

“Đây mới là mục đích của hai nha đầu các ngươi, có đúng không? Hãy lo mà nghĩ cách “trị” hai tên to con đó đi.”

Sự đối địch từ tấm bé giữa Tô Cầm Thủ và Lục Kiếm Nhân cũng khiến những người hầu thân tín của họ đều có chung tâm lí đối đầu với nhau giống như chủ nhân của mình. Bọn họ thường xuyên lao ra hô đánh khi chủ nhân nhà mình mới chỉ bực tức nhướng mày.

“Chúng nô tì đang dự định thay thiếu gia rèn luyện họ trở thành những người đàn ông cứng rắn, lì đòn, để họ hiểu được rằng nên đứng chắn trước “nam” chủ nhân khi gặp nguy hiểm, và coi “nam” chủ nhân là trời, đó mới là sứ mệnh của họ.”

“Đúng vậy, để cho họ biết rằng giữa “nam” và “nữ” chủ nhân, mệnh lệnh của ai mới là tôn chỉ.”

Nghĩ đến cảnh tượng hai tháng nữa, chủ tớ ba người đều đắc ý ra mặt. Dù sao đến lúc đó, mấy người Lục Kiếm Nhân đã bước vào cửa nhà họ Tô, còn lo gì không đạt được mục đích? Hê hê.

“Thiếu gia tính khi nào đến thăm nhà họ Lục, thăm thiếu phu nhân tương lai ạ?”

“Cứ từ từ.” Trước câu hỏi của Đông Trùng, Tô Cầm Thủ thong thả cầm cuốn sách lên, ra vẻ khoan thai ‘thời cơ còn chưa đến’, bình thản nói: “Với sức chửi mắng của Lục bá, thân là bậc con cháu, sao ta có thể đến quấy rầy ông ấy quá sớm được.”

“Đúng là nên để Lục lão gia xả giận cái đã. Thiếu gia quả là người kính trọng bề trên.” Đông Trùng hiểu ý chủ nhân của mình, lại che miệng cười, sau đó lanh lợi đi tới châm thêm trà cho hắn.

“Nên nói rằng thiếu gia nhà chúng ta là một chàng rể chu đáo. Suy cho cùng, Lục lão gia còn coi trọng thiếu gia hơn cả cô con gái chỉ biết khiến người ta nổi đóa nhà mình.” Hạ Thảo cầm quạt phe phẩy, xua đi cái nóng của mặt trời đang dần lên cao.

Nhìn ánh nắng chói chang, chủ tớ ba người chỉ cảm thấy buổi sáng hôm nay thật thoải mái dễ chịu.

***

Đã gần giữa trưa, tiếng “ngâm thơ” với âm giọng cất cao trong sảnh lớn nhà họ Lục vẫn liên tục vang lên từ sáng sớm đến giờ.

“Tóm lại, chúng ta có thể hiểu được một điều là, phải tuân thủ các quy củ được lập ra, và phải giữ lời hứa. Ngữ ăn hại vô nguyên tắc, lại còn dễ dàng thất hứa sẽ bị phỉ nhổ.”

Tổng quản nhà họ Lục cầm một cuộn giấy, cất cao giọng đọc lưu loát những lời dạy bảo mà Lục Văn Thu đã thức suốt một đêm để viết, cứ hết đoạn này đến đoạn khác, hết cuộn giấy này đến cuộn giấy khác mà vẫn còn một cuộn nhỏ chưa đọc xong.

“E hèm!” Lục Văn Thu nhìn Lục Kiếm Nhân đang quỳ giữa sảnh lớn, đầu đã gục xuống trước ngực, và hắng giọng.

“Vâng thưa tông chủ.”

Ba nha hoàn trong sảnh lớn lập tức tiến lên.

“Ngũ tiểu thư, xin hãy nghiêm túc lắng nghe lời chỉ bảo sáng suốt của bề trên.” Một nha hoàn cầm cây thước ngọc đỡ dưới cằm Lục Kiếm Nhân, nâng đầu nàng lên.

“Ngũ tiểu thư, xin hãy nhìn thẳng khi nghe trưởng bối răn dạy.” Một nha hoàn khác đứng đằng sau ấn mạnh vào huyệt trên cổ nàng, khiến nàng đau điếng mở bừng mắt ra, cố gắng xốc lại tinh thần.

“Ngũ tiểu thư, xin hãy ngẩng cao đầu, ưỡn ngực và tập trung.” Một nha hoàn lớn tuổi khác cầm thước ngọc đánh vào lưng, eo và chân Lục Kiếm Nhân, thế là nàng đứng thẳng lên ngay tức thì, cũng đau đến mức sắp đờ cả người.

“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đừng làm con bé bị thương. Con bé còn chưa ăn cơm sáng đâu.”

Mã Tiểu Vân đứng một bên nhìn cảnh tượng “hầu hạ” này mà đau lòng và lo lắng khôn nguôi.

“Mẹ Cả ơi, con vừa đau đầu lại vừa đói…” Lục Kiếm Nhân nhìn bà, cất giọng đáng thương.

“Mẹ Cả thương, mẹ Cả thương. Con cố chịu đựng thêm chút nữa, sắp xong rồi con ạ.”

Lục Kiếm Nhân xưa nay luôn cứng cỏi, có bao giờ yếu đuối như vậy? Thấy sắc mặt nàng đã tái nhợt, Mã Tiểu Vân vô cùng lo lắng.

“Ông ơi, ta thấy Kiếm Nhân đã biết lỗi rồi, ông đừng giận nữa, cho con bé đứng lên cái đã. Nom sắc mặt nó xấu lắm.” Thật đáng thương.

“Bà thấy có loại ma men say khướt mấy ngày mấy đêm nào mà sắc mặt tươi tỉnh không?” Lục Văn Thu đủng đỉnh nhấc nắp trà lên, nhấp một ngụm, rồi nói tiếp: “Mặt tái xanh mà không thấy thảm hại, môi nhợt nhạt mà không thấy sắc tím tái, có lẽ trên đời này cũng chỉ có con ranh ăn hại vô nguyên tắc, không đáng tin kia mới có thể mặt dày trưng ra sắc mặt ấy.”

Lục Văn Thu nhấn từng câu từng lời cay độc, sau đó liếc nhìn cô con gái ngỗ ngược lại dám thoải mái thất hẹn với cha chỉ vì ham uống rượu, rồi nhấp một ngụm trà thơm nữa. Chao ôi, thật là thư thái cả cõi lòng.

“Cha ơi, con có bị trúng độc đâu, sao môi phải tím tái chứ?”

Đầu óc Lục Kiếm Nhân vốn dĩ lâng lâng men rượu, nhưng sau khi “nếm” một bài khai sáng trí tuệ của cha mình suốt buổi sáng nay, tinh thần và khí phách của nàng đã được gột rửa.

Lục Văn Thu gọi nàng là “con ranh ăn hại”, điều này có nghĩa là ông đang hết sức tức giận. Nếu không, như bình thường mỗi lần nàng chọc giận ông, ông cũng sẽ chỉ gọi nàng là “con ranh xỉ than”. Tóm lại, xỉ than vứt vào đống lửa còn bùng cháy to hơn. Nhưng nếu ông đã gọi nàng là “đồ ăn hại” thì quả thực là hết thuốc chữa. Chung quy vẫn là đồ ăn hại, đồ cặn bã. Ôi, giống như tình cảnh của nàng bây giờ đã nát bét đến mức hết đường cứu vãn.

Lần này, cha nàng hẳn là đã mất hết thể diện trước mặt bá quan. Từ trước đến giờ, cũng chỉ có những chuyện muối mặt mới khiến người chết vì sĩ diện như cha nàng sẽ nổi trận lôi đình thế này.

Lục Văn Thu là người có tư tưởng rất thoáng. Ông luôn để cho năm người con của mình tự do phát triển. Bọn họ thích đi xa nhà, ra ngoài xông xáo cũng được, ông chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là một khi ông ra lệnh thì phải có mặt trong thời gian đã giao hẹn, bằng không sẽ biết tay.

“Nghe cho hết đi đã. Nếu mặt con xanh, môi con tím tái, cha đây sẽ nhường vị trí tông chủ này cho con luôn.”

Lục tông chủ chắp bút cả một đêm, biến lửa giận của mình thành từng câu chữ tinh hoa để trút giận, từng câu từng đoạn có thể phá hủy ý chí, vạch trần “nỗi đau” của người khác.


App TYT & Sky team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp