Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 18


2 năm

trướctiếp

Thời Dư nói với mèo hệ thống: [Ở nhà không có hàng tích trữ, tôi sẽ mua một ít.]

“Meo meo.” Mèo hệ thống đáp lại rồi ngoan ngoãn ngồi xổm trông coi trên chiếc xe ba gác cá vàng.

Thời Dư cầm lấy điện thoại, đi tới thuyền bên cạnh, ông chủ thuyền đứng ở mạn thuyền nói với người bán hàng rong: “Lần này chuyện lớn rồi!”

Người bán hàng rong khi nghe thấy có điều gì hay ho: “Anh cả ơi, cậu đừng có nói lung tung! Mở to mắt ra!”

“Xong rồi!” Vẻ mặt ông chủ thuyền có chút hài lòng và hưng phấn, thầm nghĩ mình đã bắt được vật tốt hiếm có. Thời Dư chạy đến mạn thuyền, làm một cái thủ thế mà ngư dân hiểu được, ông chủ thuyền há miệng cười toe toét, đưa tay ra kéo Thời Dư lên thuyền. Thời Dư cũng đã quen với việc leo lên thuyền, cậu mượn lực của chủ thuyền dễ dàng leo lên.

Vừa đi lên, cậu thấy một con trai to bằng cái chậu phủ đầy rong biển và con hà nằm dưới đáy chiếc thùng lớn màu xanh ở giữa thuyền. Nơi giao nhau của hai vỏ trai giống như một bánh răng lượn sóng, từ khe hở có thể thấy một phần hạt ngọc trai lộ ra ngoài, ánh ngọc trai lộ ra từ bên trong vỏ mang một vẻ đẹp tinh xảo.

Là xà cừ, trai là loài động vật được quốc gia bảo vệ, ngư dân đánh bắt được loại này thường trực tiếp vứt xuống biển, dù sao cũng không ai muốn ăn cơm tù chỉ vì một miếng thịt này đúng không?

Thời Dư còn chưa kịp mở miệng thì ông chủ thuyền đã kéo người bán rong lên, người bán rong bước hai ba bước đã đến gần chiếc thùng và hô lên một tiếng: “Chết tiệt, thứ này thật tuyệt vời, anh cả!”

Chủ thuyền vô cùng đắc ý, ngoài miệng thì khiêm tốn nói: “May mắn, tất cả đều là may mắn.”

Người bán hàng rong liếc nhìn Thời Dư, không nói hai lời giơ hai ngón tay lên trời: “Cái giá thế này thì sao? Anh ơi, anh cứ gật đầu rồi tôi trả tiền rồi mang đi.”

Thời Dư cũng liếc nhìn người bán hàng rong, khoanh tay nói: “Số này ít đi một chút?”

Không đợi người bán hàng rong trả lời, cậu nói với chủ thuyền: “Chú ơi, chú không thể để anh ta lừa. Con trai lớn như vậy không thể bán được mà không có ba ngàn tệ.”

Người bán hàng rong nóng nảy: “Đó là giá trong nhà hàng! Chúng ta làm sao có thể nhận được mức giá như bọn họ?! Đừng nói lung tung nếu cậu không hiểu!”

“Cậu không hiểu, chúng ta ở đây thu mua chính là giá này...” Chủ thuyền theo bản năng nói tiếp một câu, vừa cẩn thận nhìn Thời Dư, có chút nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ được cậu... Cậu có phải là cái người… là A Dư nhà chú hai!”

“Là tôi.” Thời Dư nghe vậy, theo bản năng lên tiếng, chủ thuyền vừa nghe xong liền vỗ tay một cái: “Tôi nói tôi không có nhận lầm! Tôi là chú sáu của cháu!

“Đây là cháu trai cả của tôi. Chúng ta hãy nói chuyện với nhau, anh bạn đợi tôi một lát.” Ông chủ thuyền chào người bán hàng rong và kéo Thời Dư sang một bên: “A Dư, cháu có muốn con trai này không?”

Thời Dư cau mày, thấp giọng nói: “Chú sáu, thứ này là bất hợp pháp, tại sao chú lại mang nó về?”

“Này, tôi đang đi thả lưới thì đụng phải thứ này, tôi còn tưởng vướng phải tảng đá, lưới đều xé rách mới kéo lên... Hôm nay còn rất quỷ quái, chỉ mới bắt hai cân tôm, không thấy một con cá nào cả. Chuyến đi hôm nay tôi còn không kiếm lại tiền dầu.” Ông chủ thuyền nói, ánh mắt long lanh: “Nhưng thứ này ăn ngon, không phải là một món hiếm lạ để ăn sao... Sau khi bán nó tôi cũng sẽ lấy lại được một ít tiền dầu.”

“Loại chuyện này nếu không bị người điều tra ra, không lên tiếng cũng coi như xong.”

Thời Dư bất lực nói: “Vậy thì chú ơi, chú có thể bán nó cho cháu được không?”

“Đừng, cậu mua nó làm cái gì? Đắt mà lại không có nhiều thịt.” Ông chủ thuyền khuyên nhủ, trên hai đầu lông mày có chút không tình nguyện.

“Chú đừng lo lắng, cháu sẽ mua theo giá thị trường.” Thời Dư nói: “Con buôn trả bao nhiêu, cháu sẽ trả bấy nhiêu… Cái này có được không?”

Ngay khi người buôn hàng nhìn thấy ông chủ thuyền kéo Thời Dư sang một bên để nói chuyện, anh ta biết rằng mình đang ở trong một tình huống tồi tệ. Nói thế nào thì người ta cũng là quan hệ chú cháu, cháu trai của người ta đã mở miệng, còn có thể còn chuyện gì cho anh ta? Chỉ là xà cừ cỡ này rất hiếm, nếu lấy được mà bán lại cho nhà hàng hải sản thì ít nhất cũng có thể gấp bốn lần, lúc này anh ta lập tức lớn tiếng nói: “Anh cả, tranh thủ thời gian, nếu có chuyện cần nói trực tiếp— mà không bán con trai này thì nó sẽ không còn tươi nữa!”

“Tới đây!” Chủ thuyền quay đầu lên tiếng, đi tới bên cạnh thùng mò bắt xà cừ từ bên trong ra, vừa ra khỏi nước, con trai giống như lớn hơn, người bán hàng rong nhìn không chớp mắt. “Hai nghìn hai, tôi sẽ trả thêm cho anh hai trăm nữa, đại ca! Thế nào?”

Thời Dư cũng bước tới nói: “Chú ơi, cháu ra giá ba nghìn tệ, chú hãy bán cho cháu con này đi!”

Người bán hàng rong sửng sốt: “Ba nghìn?... Được, ba nghìn hai, nhiều nhất là giá này!”

Thời Dư lắc đầu nói: “Ba nghìn năm.”

Ông chủ thuyền cau mày nói: “Cháu trai cả, cháu thật sự muốn bỏ ra ba ngàn năm để mua thứ này sao? Đừng có quấy rối!”

“Ba nghìn năm thì cháu vẫn có.” Thời Dư nghĩ rồi giải thích một câu: “Chú Sáu, nói thật với chú, tối hôm qua con nằm mơ thấy ba cháu bảo làm nhiều việc tốt hơn nữa, chú bán giá ba nghìn năm cho cháu đi? Cháu mang nó đi phóng sinh cũng là tích công đức mà đúng không?”

Người bán hàng rong nhìn vẻ mặt có vẻ động tâm của ông chủ thuyền, nghiến răng nghiến lợi: “Bốn ngàn! Đại ca, chúng ta đều là khách hàng cũ... Bạn của tôi, tôi cũng thành tâm muốn mua, hai người chú cháu muốn tính giá bao nhiêu?”

Thời Dư trả lời: “Dù là chú cháu cũng phải tính toán rõ ràng.”

Chủ thuyền nhìn người câu cá rồi lại nhìn Thời Dư: “Được rồi, ba nghìn lăm, cháu trai cả mau lấy đi!”

Người bán hàng rong nóng nảy, không ngờ rằng mình đã lên giá thành bốn nghìn mà vẫn không đạt được: “Này, này? Đại ca, đừng mà...”

“Cháu trai cả của tôi muốn. Lần sau bắt được con mới, tôi sẽ đưa cho cậu được không?”

“Cảm ơn chú Sáu.” Thời Dư không nói hai lời lấy điện thoại di động chuyển tiền cho chú Sáu, bên cạnh còn nói thêm: “Không phải chú còn bắt được tôm sao? Cũng có thể bán cho ta, ta vừa vặn về nhà có thêm một món ăn.”

“Được rồi, bốn mươi mốt cân...” Ông chủ thuyền nói đến đây, lại đổi ý nói: “Trực tiếp lấy về đi, một cân đồ chơi như vậy tôi không có ý bán!”

“Được, vậy cám ơn chú.” Sau khi thanh toán tiền, Thời Dư đem tôm và trai bỏ vào trong thùng, mèo hệ thống canh giữ xe ba gác cá vàng, khi thấy cậu trở lại liền đứng thẳng người lên đến xem, vừa vặn thấy một nửa thùng lộ ra một nửa con xà cừ, vẻ mặt bàng hoàng: [Cậu lấy thứ này ở đâu vậy?]

[Mua... Chúng ta ra biển đi, trước tiên mang nó phóng sinh, sợ để lâu sau nó chết mất.] Thời Dư lái chiếc xe ba gác cá vàng đến chỗ đậu, khóa nó lại, đặt mèo hệ thống lên vai, mang theo túi lưới và thùng đựng cá chạy về phía thuyền của mình phía bên kia: [Không biết liệu cái này còn có thể sống sót hay không.]

Mèo hệ thống đứng trên vai Thời Dư, meo meo theo bản năng, lúc này mới nói: [Cậu có thể ném nó xuống biển là chẳng phải xong rồi sao.]

[Vô dụng, ném nó quá gần còn không biết lại bị ai lập tức vớt lên.] Thời Dư nhảy lên thuyền, khởi động thuyền đánh hai ba lần, đem xà cừ bỏ vào trong khoang thuyền nuôi, sau đó lái về hướng đường chân trời.

Mèo hệ thống lầm bầm: [Cậu tích cực như vậy làm gì? Vừa rồi tôi đã cố ý tìm kiếm một chút, không có nhiệm vụ nào liên quan, coi như cậu bận rộn vô ích.]

[Quy tắc tổ tiên.] Thời Dư liếc mắt nhìn mèo hệ thống: [Nếu cậu không tuân theo quy tắc của tổ tiên, ông trời sẽ lấy lại vận may của cậu.]

Mèo hệ thống nói: [Tổ tiên của cậu còn có rất nhiều quy tắc nha...]

Thời Dư liên tục lái thuyền hơn hai mươi phút, cho đến khi độ sâu không nằm trong tầm với của người bình thường, cậu liền lấy con trai từ khoang thuyền và ném xuống biển không chút do dự.

Làm xong tất cả những điều này, Thời Dư thở phào nhẹ nhõm, mở một chai nước khoáng cho mình chậm rãi uống.

Thực ra, tổ tiên của cậu hoàn toàn không có quy tắc này, chỉ là mấy chục năm gần đây xà cừ mới trở thành một loài động vật được bảo vệ, loại sò hến này chưa kể thịt rất ngon thì vỏ xà cừ đã là một thứ nguyên liệu quý giá từ xa xừa, và kể cả Bát Bảo của Phật giáo, trước đây bắt được chỉ có vui mừng khôn xiết - nhưng không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy rất khó chịu khi thấy có người bán xà cừ.

Bình thường thì cậu không như thế này.

Mèo hệ thống nhận thấy tâm trạng của cậu có chút khác thường, bước đi thong thả dọc mạn thuyền, cúi đầu nhìn xuống mặt biển nói: [Tâm trạng của cậu hình như không được ổn định, đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Không có.] Thời Dư đáp một câu, đứng dậy đi tới bên mạn thuyền ngồi xuống, đá dép lê sang một bên, ngâm hai chân trong nước biển: [Chính là tôi vừa nghĩ có chút kỳ quái, đột nhiên cảm thấy rất bực bội.]

Hệ thống im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: [Ừm... cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ kiểm tra xem trong hệ thống có BUG không.]

Thời Dư thờ ơ đáp lại, nhìn chằm chằm vào mặt nước biển.

Da đầu của mèo hệ thống có chút tê dại. Trước đó thiết lập lại tuyến thời gian hệ thống có BUG, không phải là đã sửa chữa rồi sao? Là một người làm nhiệm vụ, Thời Dư bị hệ thống giám sát mọi khía cạnh, trong đó bao gồm cả cảm xúc. Cảm xúc của cậu dựa trên một đường dữ liệu rất trực quan làm tiêu chuẩn, nhưng ngay từ khi mới đến, đường cảm xúc của Thời Dư rất kỳ lạ, lúc lên lúc xuống, nhảy nhót hết sức rõ ràng, giống như dấu vết của sự quấy nhiễu... Chẳng lẽ có BUG lưu lại trên người cầu? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nó nhanh chóng tự kiểm tra.

Mèo hệ thống mắng chủ hệ thống trong lòng, đều đã kiểm tra hàng triệu lần vẫn có thể tìm ra BUG, hệ thống quả thực là ăn cơm khô!

Thời Dư ngồi bất động ở mạn thuyền, nước biển nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn chân cậu, hơi mát của làn nước trong veo vừa phải, xoa dịu những cảm xúc bực bội trong lòng cậu.

Càng nhìn mặt nước biển, cậu càng bị cuốn hút, cơ thể cậu bất giác ngồi về phía trước một chút, để nước biển ngập bắp chân - không hiểu vì sao, cậu lại muốn nhảy xuống.

Dường như có một giọng nói trong tim cậu nói rằng, hãy nhảy xuống, biển mới chính là nơi trở về của cậu.

Nhưng vào mùa này, dòng hải lưu rất nguy hiểm, ẩn chứa vô số sát khí trong làn nước lặng, một khi hạ thuyền xuống biển, hải lưu sẽ đẩy người lăn lộn, chưa kể không có dụng cụ bơi lội, dựa vào sức của bản thân là không thể nào.

Vùng biển nơi Thời Dư đến đã rất sâu, để ngăn những ngư dân đang lặn biển đánh cá tìm lại xà cừ, cậu đã cố tình lái con thuyền xuống độ sâu ít nhất một trăm mét. Ở độ sâu này, trừ khi mang theo đầy đủ thiết bị lặn, nếu không bằng khả năng của bản thân là rất khó để xuống dưới.

Cậu ra khơi một mình, trên thuyền không có ai, dù có buộc dây an toàn thì khi ở dưới nước cũng có thể cậu ta sẽ không kịp trở tay.

Cậu biết điều đó rất nguy hiểm, nhưng cậu chỉ muốn nhảy xuống.

Cả toàn bộ đại não, toàn bộ cơ thể cậu đang gào thét mong muốn được xuống nước.

...

Mèo hệ thống đã kiểm tra hệ thống điều chỉnh dòng thời gian cả chục lần, vừa muốn hỏi Thời Dư còn có cảm giác kỳ quái nào khác không, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân thể Thời Dư nghiêng về phía trước với tốc độ rất chậm, nhưng khoảnh khắc này cậu đã đạt đến trạng thái nghiêng người với mặt đối diện mặt nước biển, dường như cậu sắp nhảy xuống trong giây tiếp theo. Nó hét to một tiếng: [Thời Dư—!]

Theo lời nhắc nhở của nó, một luồng điện sinh học ập vào cơ thể Thời Dư, cơn đau rất nhỏ nhưng không thể bỏ qua đột nhiên chạm vào cậu, vốn dĩ ánh mắt cậu có chút tan rã những đột nhiên lại có ánh sáng, giống như là từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.

Nhưng mà tư thế của cậu ta đã quá mức nguy hiểm. Cái báo động này đã làm cho sự cân bằng mong manh mà cậu duy trì ban đầu bị lệch, không hề đề phòng, Thời Dư đã lao xuống nước.

Màu xanh của đại dương chiếm trọn tầm nhìn của cậu trong nháy mắt, theo bản nặng cậu nhắm mắt lại, xuống nước không có sự chuẩn bị sẵn sàng khiến cậu hơi thảm hại. Nước biển xuyên qua làm mắt cậu đau nhức, nhưng cậu vẫn cử động chân tay theo bản năng, nín thở để cậu ấy giữ thăng bằng dưới nước.

Sau khoảng một giây, hoặc có thể hai giây, Thời Dư mở mắt.

Đôi mắt cậu mở to ngay lập tức.

—— Lọt vào trong tầm mắt của cậu là một cái miệng há to màu da, hai hàng răng bén nhọn khảm hai bên, chính giữa là một cái yết hầu đen nhánh... Cách tầm một thước.

“…!” Bản năng của cơ thể con người rất khó kiểm soát, nhất là khi Thời Dư vừa mở mắt ra như thế này và đối mặt với cái miệng khổng lồ của một con cá không rõ tên. Mối đe dọa rõ ràng đến tính mạng khiến cậu muốn hét lên, cậu vừa há miệng lập tức ép vào, nhưng vẫn có vô số bọt khí phun ra khỏi miệng, so ra mà nói thì còn có nước biển xông vào cổ họng.

Cậu bị sặc nước, cơn ho điên cuồng không có cách nào kiềm chế được dâng lên trong nháy mắt, Thời Dư không có cách nào để ho ra nước đã sặc vào khí quản, nhưng đổi lại là nước tràn vào nhiều hơn, đôi mắt không còn mở ra được nữa, mà đóng chặt lại.

- Xong rồi.

Một giây tiếp theo, Thời Dư bị đẩy ra khỏi biển.

“Khụ… khụ khụ!” Không khí trong lành vừa vào trong phổi, Thời Dư liền điên cuồng ho khan, hai tay vô thức muốn bấu lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm chặt lấy con cá kia. Con cá chuyển động, chẳng mấy chốc má của Thời Dư chạm phải một vật cứng, cậu vội thả tay lên sờ thì thấy đó là thuyền của mình, liền bám chặt vào mạn thuyền, thế nhưng cơ thể vẫn không nhịn được ho khan.

Vài dòng nước dồn về phía thân thể cậu, tay không thả lỏng chút nào vẫn bám vào mạn thuyền, trong lòng nghĩ đến những dòng nước... Con cá kia đi rồi sao?

[Thời Dư Thời Dư! Cậu không sao chứ?!] Mèo hệ thống chạy tới bên cạnh hắn muốn kéo hắn lên, nhưng Thời Dư lại mặc áo ngắn tay, không có chỗ nào có thể để cho nó mượn lực.

Thời Dư vừa ho khan vừa vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao, sau khi ho ra chút nước bị kẹt ở nơi không nên có, cậu mới chật vật mở mắt, cảm giác được hải lưu lại có ý định động, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía sau.

—— Phía sau cậu là một cái đầu cá khổng lồ, mắt cá chết gần như dính vào trên mặt cậu.

Mà con cá này đã bị một con cá lớn đen trắng ngậm trong miệng, đó là... một con cá voi sát thủ.

[Loài người! Tôi có một món quà cho anh!] Cá voi sát thủ nhỏ nghĩ rằng con người dễ thương này sẽ không chấp nhận con cá của nó, vì vậy nó liên tục đẩy con cá trong miệng của mình lên cơ thể của Thời Dư: [Anh hãy nhận lấy nó đi mà! Ô ô ô, làm ơn hãy nhanh lên, rất khó để nói chuyện khi ngậm nó trong miệng.]

[Mẹ tôi nói rằng con người là đồ ngốc, không thể bắt cá, vì vậy chỉ có thể dựa vào những con cá voi sát thủ thông minh và hào phóng như chúng ta để chăn nuôi bọn họ!]

Nhưng rõ ràng con cá voi sát thủ nhỏ bé đã không cân nhắc đến trọng lượng của nó, gần như toàn bộ con cá dính chặt vào cơ thể của Thời Dư, Thời Dư bị ép chặt ở giữa con cá voi sát thủ và chiếc thuyền, cảm giác chính mình hít thở không thông. “A... thả ra...”

[Loài người, anh cứ tiếp nhận đi, ta sẽ không nói anh là đồ ngốc đâu!] Con cá voi sát thủ nhỏ còn không nhận ra, không ngừng đẩy con cá về phía trước: [Rõ ràng anh vừa thấy tôi mới xuống nước chơi đùa với tôi! Tại sao anh không nhận quà của tôi! Tôi sẽ rất tức giận ô ô ô!]

[Tại sao anh không nói chuyện... Hãy để tôi nghe anh nói chuyện một chút! Giọng của bạn nghe êm tai quá!]

Thời Dư: “Cứu...”

Khoảnh khắc tiếp theo, con cá voi sát thủ nhỏ bị đẩy sang một bên, nó quay đầu lại nhìn thấy mẹ của nó đang vung vẩy đuôi cá đi ngang qua nó, dịu dàng nói: [Con nghĩ rằng con còn quá gầy để có thể ép chết người đúng không? Coi như con còn nhỏ, có thể có ý thức của một con cá voi sát thủ một chút không?]

Dì của nó cũng cười nhạo nó một tiếng: [Chậc chậc, sao có thể ngu như vậy được... Bộ mặt của cả gia đình cá voi sát thủ của chúng ta sẽ bị nó vứt đi mất.]

[Chị ơi, sao chị không tặng nó cho con người đi, chúng ta đi nhanh lên kẻo người ta không biết nhà chúng ta có một đứa con ngốc nghếch như vậy.]

[Ô ô ô? Mẹ?] Con cá voi sát thủ nhỏ tủi thân kêu lên một tiếng, nhìn thấy bên kia Thời Dư ​​chống hai tay bò lên thuyền, càng khóc lớn hơn: [Nhìn anh ấy đứng lên kìa! Anh ấy không chơi với con nữa! Tất cả là lỗi của mẹ! Lúc đầu con đã đụng vào anh ấy!]

Mẹ già của nó biểu thị: [Đúng vậy, không những con đụng vào cậu ấy, còn suýt đè chết cậu ấy, con làm tốt lắm.]

Cá voi sát thủ con: [Con không có! Con không có! Mẹ đừng có nói lung tung! Con chỉ muốn hôn anh ấy!]

Mẹ nó chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép: [Mẹ đã nói rằng phải gặp mặt trước khi tặng quà! Nào có con cá voi sát thủ nào mà mới gặp như thế này liền muốn thân với người ta!]

[Nhưng anh ấy không chấp nhận nó!]

[Vậy con ném vào thuyền của cậu ấy!]

Thời Dư cảm thấy cá voi sát thủ đột ngột lặn xuống nên vội vàng leo lên thuyền, thở hổn hển, chưa kịp định thần thì nghe thấy tiếng động lớn trên mặt nước biển, một con cá lớn nhảy ra từ trong biển, đồng thời ném một cái gì đó lên thuyền của cậu.

Một con cá hồng tía nặng hơn năm mươi cân từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác nện vào người Thời Dư.

Q: Cảm giác như thế nào khi bị một quả nặng năm mươi cân từ trên trời thả xuống?

Thời Dư trả lời: Cảm ơn vì lời mời của bạn, đó là cảm giác chính mình chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Sau một hồi vất vả, Thời Dư vốn chưa hồi phục lại bị một đòn này, lập tức ngất đi. Càng hãm hại hơn chính là lực của con cá rơi vào người cậu khiến cả con thuyền bị lật nghiêng, Thời Dư đang nằm trên mạn thuyền lại trượt xuống nước.

Mèo hệ thống: [Chết tiệt...! Thời Dư! ——!]

Cá voi sát thủ nhỏ nhìn người đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, hoan hô một tiếng: [Mẹ, mẹ nói đúng! Con người xuống chơi với con!]

Nó nhanh chóng bơi đi lên, lật úp xuống dưới Thời Dư, để lộ cái bụng trắng như tuyết, kéo theo thân hình chìm xuống của Thời Dư, đồng thời giải phóng áp suất không khí trong cơ thể, để bụng nó trồi lên mặt nước.

[Con người anh thật đáng yêu!] Con cá voi sát thủ nhỏ kêu ô ô ô vài tiếng.

Thời Dư thực sự đã bất tỉnh trong giây lát, cậu tỉnh dậy gần như ngay khi xuống biển, ngay sau đó cậu lại được nhấc lên khỏi mặt nước, nằm trên chiếc bụng mềm mại của con cá voi sát thủ, cậu nhất thời phản ứng không kịp, ngồi dậy nhìn.

Con cá voi sát thủ nhỏ chú ý đến động tác của cậu, vui sướng động đậy chiếc bụng đang hướng lên trời của nó cong lên.

Thời Dư: “...”

Mèo hệ thống lao đến bên mạn thuyền: [Thời Dư, cậu không sao chứ?!]

Ngay khi Thời Dư khẽ nhúc nhích, cậu cảm thấy xương cốt nào đó trên cơ thể mình nhói đau, cậu che khu vực đó, nói: [Không tốt lắm... Kiểm tra xem tôi có phải bị gãy xương không.]

[…] Hệ thống kiểm tra dữ liệu một hồi và nói: [Chà… một chiếc xương sườn bị gãy, và hai chiếc còn lại bị nứt nhẹ.]

[…]

Con cá voi sát thủ nhỏ vẫn đang vặn vẹo, mẹ nó không thể chịu đựng được nữa, bơi lên, lặng lẽ để lộ phần đầu xung quanh con cá voi sát thủ nhỏ: [Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là thứ này được tôi sinh ra, rất xin lỗi vì đã tạo thành phiền phức cho cậu.]

Bên tai Thời Dư: “Ô ô… Ô ô ô!”

Dì của nó cũng nổi lên: [Chị ơi, chị đừng giải thích, chỉ là chị không làm được mà thôi!]

[Ngày hôm trước đi săn ai để bầy cá kia chạy đi vậy? – Cậu thật tuyệt vời!]

[Này, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn!]

Bên tai Thời Dư:

“ Ô ô ô! Ô ——!”

“ Ô ô ô ô ô!”

“Ô ô!”

Bọn chúng đang nói chuyện à? Đáng tiếc là Thời Dư nghe không hiểu.

Mèo hệ thống lo lắng nhảy lên ở bên kia: [Cậu có thể lên không? Cậu có còn sức không? Ông trời của tôi, cậu còn có thể để con cá voi sát thủ mang cậu ra sao?]

Thời Dư di chuyển, ngay lập tức bị cơn đau dữ dội ngăn lại: [Không thể, tôi không phải là chuyên gia nghiên cứu cá voi sát thủ! Tôi làm cách sao để giao tiếp với nó? !]

[Có thứ gì đó trong hệ thống có thể cứu vãn tình huống này không?]

Con mèo hệ thống đang vội vàng muốn chết: [Có! Nhưng thuốc chữa bệnh rất đắt, hiện tại cậu phải đi vay token mới có thể đổi được, tôi không khuyên cậu đi vay, lãi suất mẹ nó quá cao! Cậu tranh thủ thời gian nghĩ ra cách đi!]

“Ô ô ——!” Cuộc nói chuyện của cá voi sát thủ vẫn tiếp tục, Thời Dư thực sự không có cách nào, đi theo cũng học được hai tiếng: “Ô ô ——!”

Mà trong những con cá voi sát thủ:

Mẹ nó: [Đồ ngốc!]

Đó là dì: [Chị mới là ngốc! Đàn con được sinh ra cũng là đồ ngốc!]

[Em mới là! Đồ ngốc!]

[Đồ ngốc!]

Cá voi sát thủ nhỏ: [Con không phải là đồ ngốc!]

Dì của nó: [Nói phải là phải, nếu không nhận ra thì không tốt lắm đâu cháu trai!]

Ngay lúc này, Thời Dư: [Nói phải là phải, nếu không nhận ra thì không tốt lắm đâu cháu trai!]

Cá voi sát thủ nhỏ: [...? ? ?]

Cá voi sát thủ nhỏ: [Mẹ ơi! Anh ấy mắng con!!! Ô ô ô ô!!!!]

Mẹ nó khinh thường lắc lắc cái đuôi: [Sự thật.]

Dì của nó cũng biểu thị: [Không sai!]

Con cá voi sát thủ nhỏ tủi thân khóc, thậm chí ngay cả bụng cũng không lật úp, vừa lật người chuẩn bị đi về phía hạ lưu, Thời Dư liền rơi xuống nước, cậu vẫn có chút phòng bị. Mặc dù rất đau, nhưng mà đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể giãy dụa, bơi vào mạn thuyền.

Cá voi sát thủ nhỏ: [Con người thật quá đáng! Anh thực sự đã gọi tôi là đồ ngốc! Tôi không còn thích anh nữa!]

[Anh đi! Trả lại tôi con cá của tôi ô ô ô!]

[Tôi không muốn tặng quà cho anh!]

Con cá voi sát thủ nhỏ tiến tới và đưa Thời Dư đội trên đầu đưa vào mạn thuyền.

Thời Dư:... Được cứu rồi.

Cậu trèo lên mạn thuyền một cách khó khăn, cố gắng lật người về phía thuyền, nhưng đã cố gắng nhiều lần mà không thành công, con cá voi sát thủ nhỏ tưởng cậu đang trì hoãn, bơi xuống phía dưới Thời Dư, cứng rắn đẩy cậu ra khỏi mặt biển.

Thời Dư lộn vòng xuống thuyền ngay lập tức, cậu rên rỉ một tiếng: “Cảm ơn...”

Cá voi sát thủ nhỏ: [Anh ấy đã nói chuyện!]

[Anh ấy thật đáng ghét!]

[Nhưng giọng nói thực sự rất hay!]

[Ô ô ô ô!]

[Mẹ ơi, con lại thích anh ấy!]


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp