Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 17


2 năm

trướctiếp

Thời Dư mang theo con cá đi lên bờ, lúc đầu là muốn trực tiếp ném con cá vào trong thùng, về sau lại nghĩ rằng nếu Mèo hệ thống bị bẩn cậu vẫn phải tự mình rửa sạch, nên là quên đi.

Mèo hệ thống đang ngủ rất say, đột nhiên cảm thấy nó đang treo lơ lửng trên không. Nó thức giấc ngay lập tức, lật thân người đẹp đẽ giữa không trung và hạ cánh vững vàng trên chiếc xe ba gác cá vàng. Ngay khi nó chuẩn bị thở ra hai hơi để tỏ ra cảnh giác, nhìn thấy Thời Dư đang đứng bên cạnh, nỗ lực đổ mực ống trong chai nhựa vào thùng.

Thời Dư ném nó hai lần, thấy con mực cho dù kéo sống chết không ra được nên không dây dưa với nó nữa, ném thẳng cái chai vào thùng, tiếp tục đi ra biển bắt hải sản.

Mèo hệ thống hét lên: [Cậu cũng không để ý đến tôi một chút nào à?!]

Thời Dư bước lại và nói: [Không phải cậu đang định ngủ à?]

Hệ thống tủi thân một chút: [Cậu biết tôi đang ngủ còn ném tôi ra ngoài? Đây có phải là cách cậu đối xử với một con mèo dễ thương như tôi sao?!]

[Cậu là hệ thống, không phải là mèo.] Thời Dư lạnh lùng tàn nhẫn nói: [Hệ Hệ, trừ khi cậu thừa nhận cậu chỉ là một con mèo con vô tội yếu đuối, bằng không đừng có mà mặt dày mày dạn giả bộ mình là một con mèo.]

Mèo hệ thống đạp chân sau một cái, đi theo bước chân của Thời Dư, bước theo chân cậu bằng đôi chân của nó về phía biển: [Tôi chính là một con vật yếu đuối, vô tội... một con mèo con còn có thể ăn! Cậu ghen ghét sao?! Meo meo meo?!]

[Đúng đúng đúng, tôi ghen tị khi cậu là một con mèo. Hệ Hệ ngoan nào, ba sẽ về nhà nấu món ngon cho con ăn.]

[Được rồi, được rồi...] Mèo hệ thống gật đầu được một nửa, đột nhiên cứng đờ, nói: [Thời Dư, tôi cảnh cáo cậu cả ngày đừng lợi dụng tôi! Ngoài ra, tôi không có được gọi là Hệ Hệ!]

Thời Dư đột nhiên dừng bước, cậu duỗi chân thăm dò nước biển, sau đó bước xuống, bắt đầu tìm kiếm con mồi trong nước: [Ý của cậu là cậu không muốn cái ăn gì ngon sao? Dù sao thì cậu là một hệ thống có tôn nghiêm, không phải là một con mèo.]

[Không... Tôi nghĩ...]

[Một hệ thống có tôn nghiêm không phải là nên ăn dầu máy hay gì đó sao? Hay cậu cần thứ gì đó cao cấp hơn hay cần ăn một số gói cập nhật hoặc thứ gì đó...?]

[Tôi…]

[Được rồi, vậy chính cậu tự giải quyết đi, buổi tối tôi tự mình ăn.]

[...] Mèo hệ thống nhảy lên một khối đá ngầm, nói một cách hung tợn: [Xem như cậu lợi hại! Cậu chờ đó cho tôi!]

[Ừm?] Thời Dư nhìn nó cười như không cười.

Mèo hệ thống: [... Ba ba, ta sai rồi, ta muốn ăn đồ ăn ngon!]

Thời Dư đưa tay xoa đầu con mèo: [Ngoan.]

Mèo hệ thống ngẩng đầu, đem đầu đặt ở trong lòng bàn tay của Thời Dư cọ cọ, Thời Dư nhẹ nhàng véo lỗ tai của nó, sau đó cúi đầu tiếp tục đi chậm rãi trong nước biển, cát mịn dưới đáy biển theo bước chân của cậu bay lên, làm cho nước biển trong vắt ban đầu dâng lên, đục ngầu, đồng thời dấu vết của một số sinh vật cũng lộ ra.

Bùn cát bay loạn trong nước, một con cua dường như bị kinh động, lộ ra một chút vo của màu xanh vàng, nhanh chóng trốn vào bên trong cát mịn.

Thời Dư đi ngang qua nó và không tìm thấy dấu vết gì cả, nước lẫn lộn đến mức không thể nhìn rõ.

Mèo hệ thống đang nằm trên một khối đá ngầm tương đối khô, nhìn Thời Dư đi tới đi lui ở bên bờ biển, nhắc nhở: [Cậu không thể kiểm tra xem có hàng hóa nào ở dưới đá ngầm không?]

Dưới đá ngầm thường có đủ loại sinh vật biển ẩn náu, nhưng một khi đi xuống, quần áo của cậu nhất định ướt đẫm. Thành phố H nằm gần biển, lại thuộc vùng nhiệt đới, mùa hè đến thì ẩm ướt, ngột ngạt và nóng nực, quần áo bị ướt dính vào người thì mùi vị rất khó chịu. Bình thường thì không còn cách nào nữa, nhưng ngày hôm nay, hệ thống cho cậu thói quen chơi xì dầu* hàng ngày, Thời Dư cũng lười biếng để đi biển đánh bắt một cách nghiêm túc.

*Chơi xì dầu (一个打酱油的): cụm từ này có hai cách sử dụng: một nghĩa truyền thống, “Con nhà nòi có thể làm nước tương” nghĩa là con đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà, cha mẹ không còn trẻ nữa. Loại còn lại là một thuật ngữ trực tuyến, dùng để chỉ việc không quan tâm đến các chủ đề công khai và có nghĩa là “nó không liên quan gì đến tôi” hoặc “Tôi được đề cập trong vấn đề này, tôi không thể bình luận”, tương đương với “người qua đường”.

Cậu đang định nói gì đó thì một con sóng từ phía sau ập đến, vỗ vào đá ngầm, nước biển bắn tung tóe trực tiếp tràn qua người cậu. Cậu mấp máy môi, cảm thấy mình hẳn là một người có số mệnh khổ cực, được rồi, đừng nói cái gì cả, hãy chấp nhận số phận đi!

Thời Dư tìm kiếm dọc theo bờ biển trong khoảng nửa giờ, nhưng không thu hoạch được gì. Cậu liếc nhìn con cá mú chỉ còn nửa hơi thở trong thùng, thay một nửa thùng nước để nó có một chút dưỡng khí mới mẻ - Hôm nay ngoại trừ việc thỏa mãn những nhu cầu cơ bản thường ngày thì những cái khác đều không có.

Cậu nhìn xuống bộ quần áo đã khô một nửa của mình một chút, qua khóe mắt liếc nhìn tảng đá ngầm. Trên đá ngầm mọc lít nha lít nhít những con hà, những thứ này bình thường đều không ai đào, một mặt không có thịt gì, mặt khác là đào rất phiền phức - nhưng hương vị cũng không tệ, nguyên nhân chủ yếu khiến không ai đào mặc dù nó ngon nhưng mà cũng không ngon đến mức lãng phí thời gian đi đào cái này, bình thường là một số đứa trẻ không có việc gì làm mới đến đào.

Nhưng mà mục tiêu của Thời Dư không phải là điều này, mà là những con hà phật thủ sinh trưởng trong các khe hẹp của rạn đá ngầm u tối. Hà phật thủ còn được gọi là sò phật thủ, lớn lên trông giống như ma quỷ, đầu màu nâu xám, tay cầm thì căn cứ vào tuổi tác mà dáng dấp màu vàng canh xen lẫn với đám vỏ sò - nói ngắn gọn là một trong những cơn ác mộng của chứng ám ảnh sợ hãi. (TYT app) ( truyện trên app T𝕪T )

Thời Dư mím môi, chợt nghĩ đến hà ấm phật thủ mà mình đã đào khi còn nhỏ, lúc đó vì còn quá nhỏ nên không theo người lớn lên thuyền đánh cá, sẽ cùng những đứa trẻ con để đào dây leo ấm, thường thường đến trưa có thể đào được một hai cân. Nhưng khi còn nhỏ bọn họ cũng không ngại ít, về nhà liền cầm lấy một cái bàn chải nhỏ ngồi xổm ở bên cạnh kiên nhẫn rửa sạch, vừa có thể tùy tiện chiên xào ở nhà, có thể ở đó nửa giờ đồng hồ thưởng thức.

Nghĩ đến hương vị thơm ngon của nó và mùi vị của đạn Q, Thời Dư âm thầm nuốt nước bọt.

Nói xong liền làm, Thời Dư đeo găng tay vào và bắt đầu tìm kiếm con hà trong các kẽ hở của tảng đá ngầm. Những hà phật thủ này đều mọc ở những nơi khó đào và bám vào đá ngầm nên hầu như không thể dùng tay không để lột chúng xuống. Thời Dư cũng rất kiên nhẫn, cầm chiếc kẹp gắp than dán vào con hà trong đá ngầm cạy ra, đợi đến khi nạy ra con hà rơi xuống lại dùng kẹp gắp than kẹp ra bỏ vào thùng.

Mèo hệ thống cũng được Thời Dư gọi đến làm việc: [Đừng chỉ xem, đi xem nơi nào có hàng đi.]

[Không, tôi là hệ thống.]

[Hệ thống không cần ăn cơm, cậu cũng không ăn sao?]

[Cậu là người làm nhiệm vụ đầu tiên mà tôi gặp dám chỉ thị cho hệ thống làm việc...] Mèo hệ thống ngoài miệng hùng hổ, nhưng thân thể của nó vẫn thành thật leo lên, không ngừng thăm dò các kẽ hở của các dải đá ngầm khác nhau.

Thời Dư bước được hai bước, đột nhiên dừng lại – cậu dường như đang giẫm phải thứ gì đó dưới chân, tròn... căng phồng...

Cậu cúi xuống, chân khẽ nhúc nhích, lớp cát mịn bên cạnh bị động tác của cậu nâng lên, lộ ra chiếc mai cua màu xanh bên dưới. Trong lòng Thời Dư vui vẻ, chân không nhúc nhích, một tay đưa ra phía sau chậm rãi dùng tay ấn vào mai sau cua xanh, hai ngón tay kẹp lấy hai chân cua xanh. Khi tay móc vào chân cua, cậu biết nó đã ổn định và nhấc toàn bộ con cua lên khỏi mặt nước.

Đó là một con cua cái, càng to chừng tám lạng, điều kỳ lạ là toàn bộ phần rìa con cua có vẻ hơi trong suốt, nhất là phần bụng và các loại khớp xương khác nhau màu trắng, đều lộ ra cảm giác màu vàng nhạt dễ chịu. Thời Dư liếc nhìn, không nhịn được cầm cua xanh vẫy tay ra hiệu với mèo hệ thống, vẻ mặt vui mừng: “Cua bơ!”

Mỗi khi vào mùa sinh sản vào mùa hè nóng nực, cua trưởng thành sẽ sống ở các bãi nước cạn bên bờ khi chúng đẻ trứng. Khi thủy triều rút xuống, ánh nắng gay gắt làm tăng nhiệt độ chỗ nước cạn và kích thích mỡ cua, mỡ trong cua bị phân hủy thành dầu vàng, sau đó thấm vào khắp các bộ phận trên cơ thể cua, làm cho thân cua có màu vàng cam nên được gọi là cua bơ.

Đừng nhìn con cua trong tay Thời Dư không lớn, nhưng chỉ cần móng vuốt ở đầu chân của nó có màu vàng nhạt, có nghĩa là con cua bơ này đã là ngon nhất trong số những con cua bơ rồi! Loại cua bơ này nếu ở trong nhà hàng, không thể có được nếu không có hai ba nghìn đô la.

Ngay sau khi Mèo hệ thống phát hiện ra những rặng hà phật thủ mọc thành chùm, nó nghe thấy tiếng Thời Dư đang gọi nó, nó nghe lời liền chạy qua và leo lên bãi đá ngầm bên cạnh Thời Dư: [Để tôi xem một chút!... Thật đúng là thật!]

[Còn có giả phải không?] Thời Dư nhíu lông mày, không khỏi vẻ mặt đắc ý. Loại cua hiếm này là ở làng chài ven biển lắm lời như bọn họ, ai bắt được một con cũng chỉ biết khen một câu là thật may mắn.

Trong đầu Mèo hệ thống đã lướt qua vô số bình luận về cua bơ, nó ngấm ngầm kích động nói: [Hôm nay chúng ta suýt bị tóm cũng không sai biệt lắm, thủy triều sắp dâng lên rồi, chúng ta về nhà đi!]

Thời Dư nhìn những con hà phật thủ còn chưa đến nửa cân trong thùng: [Vẫn còn hơi ít, tôi sẽ đào thêm một chút nữa để xem có thể làm được một đĩa hay không.]

Cậu nói xong nghi hoặc nhìn bầu trời, lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, nói: [Hiện tại còn cách thời gian thủy triều dâng lên còn một khoảng thời gian nữa, hệ thống cậu có phải nhớ lầm thời gian hay không?]

[Đó có thể là do tôi nhìn nhầm...] Hệ thống có chút chột dạ: [Nhưng dù sao nhiệm vụ hôm nay cũng đã hoàn thành, chúng ta trở về đi! Hôm nay về nhà sớm nghỉ ngơi, ngày mai lại đi biển thì sao?]

[Vậy thì cũng phải giải quyết bữa cơm hôm nay đã.] Thời Dư lắc đầu nói, cậu không muốn đi chợ mua thức ăn với quần áo ẩm ướt, tốt nhất có thể ở bãi biển giải quyết nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm nay thì tốt hơn - chỉ có một con cá mú, một con mực cộng với một con cua xanh là không đủ cho cậu đâu!

Mèo hệ thống lên tiếng, lại có vẻ đứng ngồi không yên, trong lòng Thời Dư cảm động, đột nhiên nói: [Trời hơi nóng, cua bơ sẽ không chết trong chốc lát...]

Mèo hệ thống nhảy cao ba thước: [Đúng! Cua bơ không ngon khi đã chết... Ách...]

Mèo hệ thống tức giận im lặng, nhìn xuống tảng đá dưới chân mình một cách ủ rũ, Thời Dư mỉm cười, đi tới đặt Mèo hệ thống lên vai mình, đi trở về nói: [Được rồi, chúng ta quay về nhanh đi, cậu muốn ăn khi còn tươi thì nói sớm có phải xong rồi không.]

[Tôi không có... Tôi không phải…]

Mèo hệ thống được cõng trên vai, không hề chạm vào nước một chút nào, hai bàn chân giẫm lên bả vai Thời Dư, lông mao nó đều xù lên, nó cường điệu nói: [Tôi nói với cậu, không phải tôi muốn ăn, là con mèo này muốn ăn, cậu hiểu chưa?]

[Hiểu hiểu.]

Một lúc sau, Thời Dư đến bên cạnh chiếc xe ba gác cá vàng của mình, khi cậu trở về nhà, cậu cố ý đi đường vòng về hướng bến cảng, lúc này ngư dân ra khơi cũng nên quay trở lại...

“Hôm nay chú đánh bắt được gì tốt không—?!” Thời Dư dừng xe và cất giọng chào một ngư dân đang chuẩn bị nhảy xuống thuyền.

Bên kia lớn tiếng đáp lại: “Đúng vậy, cậu có muốn trai lớn không?”

“Được!” Thời Ngư lớn tiếng đáp lại: “Đồng hương, giữ lại cho tôi! Sẽ lấy!”

Lúc này, người câu cá đang canh giữ cảng lẩm bẩm nói: “Con trai gì lớn? Cho tôi xem với.”

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp