Sương Mù

Chương 27: Vương Dã: Đừng hát với trăng, hát với tớ này


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bất tri bất giác, Lâm Vụ nằm trên sô pha đến khuya, tới lúc nhớ tới mình cần phải ngủ, nhìn đồng hồ một cái, vậy mà đã một giờ rưỡi sáng rồi.

Ngày đầu tiên được nghỉ, việc thích nghi với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Vụ không bao lâu đã có xu hướng sụp đổ rồi.

Nhanh chóng đi tắt TV, leo lên giường ngủ.

Nhắm mặt lại nè, ngủ ngủ nào.

Hai giờ, còn tỉnh.

Hai giờ rưỡi, vẫn không ngủ được.

Ba giờ, Lâm Vụ rốt cuộc mở to mắt, bỏ cuộc luôn.

Khi sáng lúc dọn dẹp phòng chiếc màn cửa được mở ra, bây giờ cũng chẳng đóng lại.

Ngay lúc này, bên ngoài ánh đèn neon đầy màu sắc, còn có những vì sao sáng ngời rọi vào phòng.

Không có áp lực của những ngày đi học, xúc động đi đêm trong cơ thể lại bắt đầu sôi sục trở lại.

Lâm Vụ theo bản năng rời giường, đứng dậy, đi mở cửa sổ.

Gió lạnh vào trời đêm đông phần phật tiến vào, cái lạnh thấu xương lập tức thổi vào mặt của Lâm Vụ.

Cơ thể lẫn linh hồn của cậu thoáng chốc thanh tỉnh lại, “rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.

Dù sao thì cậu cũng chẳng phải là một con sói thật sự, hơn nữa cho dù có là một con sói thật đi chăng nữa, dưới cái rét lạnh âm hai mươi độ ở Đông Bắc thì cũng lạnh quá đi mất.

Nhưng mà khi nãy làn gió đêm lạnh lẽo kia làm cho lỗ chân lông của cậu như được mở ra, vô cùng sung sướng.

Lạnh thật đấy, nhưng cũng thích vô cùng.

Đứng ngay trước cửa sổ mới chính thức thấy được ánh trăng.

Hôm nay trăng lưỡi liềm, một nửa tỏa sáng một nửa tối tăm, ánh trăng tỏa sáng rực rỡ, phần tối tăm lại như muốn hòa làm một với bầu trời đêm.

Nhưng mà Lâm Vụ cảm giác như là mình có thể thấy được nửa ánh trăng ẩn nấp trong bóng đêm, gì mà trăng lười liềm chứ, ở trong mắt cậu, cho dù có tối tăm thì vẫn là một ánh trăng tròn.

Bất tri bất giác cậu lại ngâm nga một bài ca cổ Hồng Kông, bài ca cậu hát tên là Sói, theo giai điệu trầm lắng chậm rãi, cứ như thật sự muốn biến thành sói, bước đi cô độc trên một đồng cỏ bát ngát.

“Leng keng.”

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.

Lâm Vụ ngẩng đầu, đoạn hát thứ hai cứ như thế mà bị cắt ngang.

Vương Dã: Về nhà chưa?

Thấy rõ nội dung tin nhắn, Lâm Vụ muốn đưa Vương Dã đến chốn hoang dã thần tiên mà cậu vừa đến.

Lâm Vụ: Bạn học này, bây giờ là ba giờ sáng mười một phút rồi.

Vương Dã: Vậy là tới rồi.

Lâm Vụ: Theo logic thì không những đã đến rồi, còn đang đắm chìm vào giấc ngủ ngọt ngào nữa đấy!

Vương Dã: Giấc ngủ ngọt ngào mà còn trả lời tin nhắn tớ

Lâm Vụ: …..

Vương Dã: Ngủ không được hả?

Vương Dã: Đi bộ vòng vòng?

Vương Dã: Hay là nhìn trăng rồi hát?

Lâm Vụ: ….

Vương Dã: À, hát.

Vương Dã: Đừng hát với trăng, với tớ này.

Lâm Vụ: Cậu cũng ngủ không được?

Vương Dã: Cũng?

Lâm Vụ: Được rồi cậu thắng, tớ ngủ không được đấy. Cũng không biết sao nữa, lúc ở trường thời gian ăn ngủ nghỉ của tớ tốt lắm, bây giờ mới được nghỉ ngày đầu tiên đã hỏng rồi.

Vương Dã: Ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì khỏi ngủ, nghĩ nhiều chuyện như thế làm gì.

Lâm Vụ: Đừng có giả vờ ngầu lòi, cậu không muốn ngủ thì sao mà bắt tớ hát?

Vương Dã: Cậu hát có nhiều tác dụng lắm

Lâm Vụ:?

Vương Dã: Lúc muốn ngủ thì có thể thôi miên, lúc không muốn ngủ thì có thể nâng cao tinh thần.

Lâm Vụ: …..Tin tớ block cậu không

Vương Dã: [Ai cho cậu dũng khí vậy, Bàn Cổ à?.jpg]

Lâm Vụ phục sát đất, bạn học Vương Dã của chúng ta đã trang bị “Gói meme kiểu tóc đầy khí chất”, một đường diệt sạch quân thù, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.



Nhưng mà,

“Ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì khỏi ngủ, nghĩ nhiều chuyện như thế làm gì.”

Khóe miệng Lâm Vụ nhếch lên khi đọc tin nhắn này. Đúng thế, nghỉ học rồi, có ngủ hay không ai mà quan tâm!

Khu biệt thự bờ sông.

Dọc theo khúc sông phồn hoa nhất cả thành phố là một khu biệt thự yên tĩnh.

Vương Dã chỉ mặc áo khoác bạc ngồi ở ban công ngoài phòng ngủ ở lầu ba, cũng chẳng thấy lạnh gì.

Bóng cây che đi bờ sông, ánh trăng soi sáng vào lớp băng trên mặt nước, giống như sơn một lớp bạc lên vậy.

Rốt cuộc, WeChat đã im lặng được vài phút bắt đầu phát ca khúc của đêm nay, tên bài hát cũng chỉ có một chữ, sói.

Vương Dã trực tiếp bật loa ngoài mà nghe.

Giọng hát của Lâm Vụ dương dương tự đắc vang lên

“Tôi là một chú sói đến từ phương Bắc ~ lang thang giữa cánh đồng bát ngát ~”

Hát vẫn lệch tông như trước.

Mười mấy phút sau.

Vương Dã: Hát thêm một bài.

Bạn ca sĩ nhỏ Lâm chắc là cũng đang hát, không nói hai lời lại ra thêm một tác phẩm, một ca khúc hoàn toàn mới, nhưng tên thì giống như cũ, sói.

“Tôi sợ khi mà trăng tròn đến ~ Thần quay lại một cái chợt mất một tấc vuông ~”

Nghe cũng phấn chấn đấy, nhưng mà bạn học Vương Dã không vui lắm.

Vương Dã: Tại sao toàn là sói vậy?

Vương Dã: Con hổ đi [Vua động vật rống giận.jpg]

Lâm – máy karaoke – cầu được ước thấy: “Hai con hổ hai con hổ ~”

Vương Dã: Cậu đang ngại đêm quá ngắn hay là mạng mình dài quá?

Lâm Vụ: Ôi, thế mà không dùng biểu tượng cảm xúc luôn! [Phát hiện một đại lục mới.jpg]

Vương Dã: ….

Lâm Vụ: Được rồi được rồi, hát cho cậu một bài ca vàng đàng hoàng.

Mười lăm phút sau.

Bài ca sống động đến rồi đây.

“Hỏi rằng ai là chủ ~ Đàn ông cả đời không chịu thua ~ Đội trời đạp đất một thân ngay thẳng ~ Khí thể như hổ ~”

Vương Dã: “…..”

Một buổi tối hai người nói chuyện với nhau, bốn bài ca vàng, tám cái meme.

Lâm Vụ nói chuyện với Vương Dã cho đến khi mặt trời mọc lên từ phương Đông, ánh mắt trời soi sáng cả thành phố, ngoài cửa sổ bắt đầu ồn ào náo nhiệt lên.

Lâm Vụ cuối cùng mới ngáp một cái, dừng nói chuyện với Vương Dã, muốn đi ngủ.

Lại chẳng ngờ tới mình vừa nói chuyện xong với bển đây thì bên 333 đã có anh em thức dậy rồi.

AAA Lý Tuấn Trì: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Lâm Vụ nhấn vào nhóm chat 333, mở hình ảnh ra, chỉ thấy Lý Tuấn Trì đang lăn lộn giữa đống tuyết, làm cho cả người mình dính tuyết, sau đó chụp hình tự sướng với hàm răng trắng còn hơn tuyết.

Lâm Vụ: Đẹp trai đến mơ hồ [khen thưởng]

AAA Lý Tuấn Trì: Má nó, cậu dậy sớm thế

Lâm Vụ: …..Cậu đang khen tớ hay tự khen mình vậy?

AAA Lý Tuấn Trì: Không phải là do tớ đang hưng phấn à, thật đó, bây giờ tớ đang ở trên núi đấy!

Nhà Lý Tuấn Trì non xanh nước biếc, mùa hè có ruộng lúa, mùa đông có sông băng, mùa xuân hoa nở mùa nơi, mùa thu rừng cây rụng lá.

AAA Lý Tuấn Trì: Tớ chạy một đường như điên, thích muốn chết luôn, hồi nãy tớ còn lên đỉnh núi rống lên hai cái ha ha

AAA Lý Tuấn Trì: Sân thể dục ở trường chắc chắn không thể so được!

AAA Lý Tuấn Trì: Mà tớ sợ lúc quay về trường thì cũng sẽ bị như thế, làm sao giờ ta?

Lâm Vụ: Cậu nghĩ nhiều quá đó, này là do cậu mới nghỉ thôi còn thấy mới mẻ, chờ cậu quen đi rỗi sẽ bình thường.

AAA Lý Tuấn Trì: Tớ sợ là tớ sẽ biến thành ngựa luôn.

Lâm Vụ: Không có vụ đó đâu.

AAA Lý Tuấn Trì: Các nhà khoa học thức tỉnh dã tính còn chưa nghiên cứu ra mà cậu dám khẳng định à?

Lâm Vụ: Tớ không khẳng định về thức tỉnh dã tỉnh, nhưng tớ khẳng định được cậu.

AAA Lý Tuấn Trì:?

Lâm Vụ: [tiền lì xì]

AAA Lý Tuấn Trì nhận tiền lì xì của bạn.

AAA Lý Tuấn Trì: Gì mà có một tệ vậy?

AAA Lý Tuấn Trì: Mà sao cậu gửi lì xì cho tớ chi vậy?

Lâm Vụ: Ai mà biết cậu lấy nhanh như thế?

AAA Lý Tuấn Trì: Có lì xì mà không lấy là đầu óc có vấn đề!

Lâm Vụ: Cho nên cứ yên tâm đi, có một khoảng cách khá xa giữa cậu và loài thức tỉnh của cậu.

Lâm Vụ: Ngựa yêu cây cỏ, cậu thì yêu tiền.

AAA Lý Tuấn Trì: ……Một buổi nghe vua nói chuyện bằng mười năm đọc sách.

Lý Tuấn Trì tiếp tục chạy đi, Lâm Vụ vốn định đợi các anh em khác thức dậy rồi nói chuyện vài ba câu sau đó thì ôm chăn ngủ.

Cho đến khi cửa bị mở ra.

Có lẽ là do ảnh hưởng của hình ảnh phòng ốc hỗn độn hôm qua, cách chiếc cửa phòng ngủ mà có thể nghe thấy rõ ràng tiếng “Chào mừng về nhà” từ ổ khóa vân tay ngoài cửa chính, cậu liền mở choàng mắt, ngồi dậy trên giường.

Tiếp theo là âm thanh đóng cửa lại.

Một thiếu niên trung học mười ba, mười bốn tuổi dẫn một đám bạn bằng tuổi về, không thèm thay giày, cứ thế mà bước vào phòng, trừ đứa nhóc đi đầu thì mấy đứa sau, đứa nào đứa nấy cũng ôm một túi đồ ăn hoặc là nước uống.

Vào xong chúng nó mới phát hiện trên giường còn có người, tiếng tranh cãi vui vẻ bỗng nhiên im bặt.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Thiếu niên mặc áo hàng hiệu đứng đầu thấy Lâm Vụ ở trên giường, đầu tiên là kinh ngạc, hơn nửa ngày mới lấy hồn lại, gọi một tiếng: “Anh…”

Lâm Vụ nhìn thấy động tác quen thuộc như thế lại liên tưởng đến trường hợp ngày hôm qua thì đại khái đã hiểu ra.

Ngày nghỉ trời đông giá rét, nhóm bạn nhỏ không muốn ở bên ngoài, tìm một nơi ấm cúng để giương oai thỏa thích.

“Ba em chưa nói là anh về….” Thiếu niên, cũng là em trai cùng cha khác mẹ với Lâm Vụ, Lâm Xuyên, cũng chẳng biết làm sao.

“Không sao,” Lâm Vụ cười cười, xuống giường bắt đầu dọn chăn lại, “Hôm nay anh cũng muốn ra ngoài, các em cứ ở đây chơi đi.”

Lâm Xuyên thở phào ra, nhếch môi cười với cậu, giọng điệu hoạt bát hơn khi nãy rất nhiều: “Cảm ơn anh!”

Lâm Vụ nhanh chóng thay đổ, để lại phòng ở cho nhóm bạn nhỏ quậy.

Đóng cửa lại.

Thấy người đi rồi, mấy bạn nhỏ ở trong phòng từ đầu đến đuôi không dám lên tiếng, bây giờ mới dám hỏi Lâm Xuyên bên cạnh: “Ai vậy? Anh ruột cậu à?”

“Là con trai của ba tớ với người trước.” Lâm Xuyên hoàn toàn thất vọng, một bên tìm máy chơi game, “Switch đâu, ai cầm?”

Đám bạn nhỏ vẫn cảm thấy như mình đã chiếm chỗ của người ta, hơi chột dạ: “Này là phòng của anh ấy hay là phòng của ba cậu vậy?”

“Đương nhiên là của ba tớ rồi,” Lâm Xuyên thuần thục gắn switch lên TV, “Chỉ là tạm thời cho anh ta ở thôi.”

“Vậy thì hôm nay chúng ta vẫn có thể ở suốt đêm như trước hả?”

Lâm Xuyên: “Đúng thế.”

“Nếu như buổi tối anh ấy quay về thì sao?”

Lâm Xuyên: “Tớ sẽ nói vài lời ngon ngọt thì anh ta sẽ mềm lòng, không nhúng tay vào đâu.”

“Gì mà ghê thế, này không phải là phòng của ba cậu sao?”

Lâm Xuyên: “Đây cũng là do cho ba tớ đồng ý cho anh ta ở lại, nghĩ rằng anh ta không quay về mới để cho tớ dùng, nếu tớ quá đáng thì ba sẽ gọi cho tớ.”

“Mai mốt tụi mình có cần phải đổi chỗ không?”

“Chắc là phải” Lâm Xuyên ngồi xếp bằng, một bên nhìn màn hình game trên TV, một bên chống cằm phiền não.

Sinh viên vì sao cũng nghỉ đông vậy, làm người ta mệt quá đi.

Trùng hợp hôm nay cũng có nắng. Tuy nắng của mùa đông không làm cho người ta ấm áp hơn được bao nhiêu, nhưng chỉ cần thấy được mặt trời, sự rét lạnh trong lòng như có thể được xua tan đi vậy.

“Chào mừng quý khách.” Nhân viên cửa hàng tiện lợi đã đổi thành người khác, là một anh chàng đeo kính, nhưng trông có vẻ thân thiện và vui vẻ.

Lâm Vụ lấy vài que bánh cá, rồi để cho anh chàng mắt kính hâm nóng, sau đó cậu đem đồ ăn đến trước cửa sổ rồi ngồi xuống một mình.

Bây giờ cậu đang buồn ngủ chết đi được, cho nên là sau khi ăn bánh cá xong cậu phải nghĩ nên đi nơi nào để nghỉ dưỡng nữa.

==

Bé Sói buồn ngủ ăn bánh cá~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp