Sương Mù

Chương 26: “Thật không nhìn ra bạn là loài ăn thịt đấy.”


2 năm

trướctiếp

Hôm nay rời trường, Lâm Vụ ngủ thẳng đến chín giờ sáng, sau khi thức dậy thì dọn dẹp đồ lại, cả tòa ký túc xá im ắng đến mức làm cho cậu có cảm giác như chỉ còn một mình mình.

Suốt cả một học kỳ, Lâm Vụ gần như đều ở trong trường, đầu tiên là do sương mù, sau đó sương mù tan thì lại thức tỉnh dã tính, cho dù là sau đó trường học có mở cửa trở lại thì cậu vẫn theo như khuyến cáo mà ở lại.

Ngày đông gió Bắc gào thét.

Lâm Vụ kéo hành lý ra khỏi cổng trường, tựa như đã mấy đời rồi.

Vẫn đông đúc như mình nhớ, giống như là ngày hôm qua vẫn là mùa hè, bọn họ còn đang giúp Đại Vũ thu dọn hành lý bị xe người ta đâm phải, sau một đêm thì hôm nay thành mùa đông rồi.

Trên đường cái tuyết đã bị dọn sạch, chỉ có vài người đi trên lề mới đôi khi thấy được những khối tuyết.

Không bao lâu sau đã tới trạm tàu điện ngậm.

Lâm Vụ đứng ở thang cuốn đi xuống, phát hiện ra rằng mấy tờ quảng cáo dán ở hai bên tường chỉ còn lại một nửa, một nửa còn lại biến thành các quảng cáo công ích có hình vẽ động vật, ở trên còn kèm theo bốn câu:

Thức tỉnh dã tính đã đến rồi,

Lơ là một tí thì xong luôn,

Thành phố văn minh nhờ tôi bạn,

An toàn trên hết phải ghi tâm.

Trạm kiểm soát an ninh vẫn giống như trước, chỉ cần đặt các đồ bạn đem theo qua máy là được, nhưng trừ các nhân viên công tác ở tàu điện ngầm thì còn có thêm lực lượng cảnh sát nữa.

Ở trong tàu điện ngầm cũng có dán các quảng cáo công ích. Các nhóm hành khách đều nhìn mãi thành quen, không ai thèm liếc mắt xem một cái, tất cả đều đang cúi đầu chơi điện thoại mình.

Chỉ có một mình Lâm Vụ là nhìn xung quanh.

Lúc lơ đãng, cậu thấy một bạn nhỏ tầm sáu bảy tuổi ngồi ở trước mặt mình.

Bạn nhỏ có một khuôn mặt tròn tròn, có hai cái bím tóc nhỏ đáng yêu vô cùng. Nhưng mà phản ứng của Lâm Vụ đầu tiên lại là, có phải loài vật của bé con này là cừu nhỏ không nhỉ?

Cái thành phố này trông như là chẳng có gì thay đổi, nhưng nhìn kĩ lại thì có vẻ là tất cả mọi thứ đều đã đổi thay.

Cũng giống như Lâm Vụ vậy.

Đối với tàu điện ngầm ở thành phố thì không nhất thiết sẽ có trạm ở các khu buôn bán, nhưng ở những khu buôn bán phồn thịnh thì chắc chắn sẽ có một trạm.

Khu nhà Hoa Viên ở tại vị trí như thế.

Trái phải đều có các cửa hàng lớn, đối diện là trạm tàu điện ngầm.

Khu nhà Hoa Viên là một tòa nhà làm việc kiêm chung cư, ba tầng dưới cùng là để làm việc, ở phía trên là khu nhà ở.  Toàn bộ tòa kiến trúc cao thấp không đồng đều, chẳng có một mặt phẳng nào là hợp quy tắc, nghe nói ý của kiến trúc sư là tạo nên một tòa “Núi Bảo Thạch”, sau khi xây dựng xong quả thật tạo thành một khu thương mại có tính kiến trúc, đúng là khổ cho đơn vị thi công mà.

Nhà ở ở đây có rất nhiều thành phần tri thức, có một số người muốn làm streamer nữa, tiền thuê tuy là không ổn, nhưng phòng ở mới, trang trí đẹp, phòng tuy là không lớn, dễ dàng trong việc quản lý, dưới lầu lại có khu thương mại, đối với người trẻ tuổi vừa thoải mái mà vừa tiện lợi.

Mà người mua ở nơi đây hơn phân nửa là để đầu tư.

Cha của Lâm Vụ là một trong số đó.

Nhưng ba cậu không dựa vào tiền thuê, chỉ cần tăng giá nhà đất là được, cho nên mua xong thì để cho Lâm Vụ ở, khi Lâm Vụ ở trường thì phòng ở bị bỏ trống.

Đã lâu rồi Lâm Vụ không trở lại, đi thang thẳng đến khu vườn trên cao, xuyên qua vườn hoa ngoài trời, tiến vào khu chung cư, tiếp tục đi thang đến tầng hai mươi mốt.

Năm ngoái tài chính ba cậu có vấn đề nên đã thế chấp chỗ này. Lúc Lâm Vụ ấn ngón tay lên còn suy nghĩ, nếu như dấu vân tay không nhận thì tám phần là ba cậu chưa trả tiền, phòng này coi như đổi chủ.

“Chào mừng về nhà.” Khóa vân tay chấp nhận, cửa lên tiếng kêu.

Tốt lắm.

Trong phòng thật sự tối, Lâm Vụ ấn vào công tắc trên tường.

Căn phòng sáng lên, cả phòng hỗn độn bừa bãi.

Lâm Vụ bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa là lùi ra ngoài xem biển số nhà, tưởng là mình đi nhầm.

Màn cửa che chắn thật kín, che khuất tất cả ánh sáng mặt trời bên ngoài.

Trong phòng giường lệch bàn nghiêng, trên mặt đất nơi nơi đều có các loại thực phẩm đóng gói, có một số cái chưa ăn xong mà đã bị vứt đi, snack khoai, snack tôm ở đầy một phía, trên bếp cũng đầy loại ly giấy dùng một lần, các loại đồ uống cũng bị khui ra hết.

….Mở party à?

Lâm Vụ chẳng nói gì.

Nhưng là một người một năm không ở lại mấy lần, cậu không có ý kiến gì về việc ba cậu thế chấp phòng ở, cho bạn bè mượn để làm party cũng không phải là chuyện gì lớn.

Cả một buổi chiều, Lâm Vụ chả làm gì ngoại trừ dọn dẹp phòng.

Vào lúc chạng vạng căn phòng cuối có thể trở lại tình trạng ban đầu.

Đem mấy túi rác to đi xuống lầu, đến khu vườn hoa ngoài trời vứt.

Mặt trời chiều ngã về phía Tây, bóng các tòa nhà nghiêng xuống, kéo thật dài.

Khu vườn hoa ngoài trời là không gian mở cho các hộ gia đình, những người trẻ trở về sau giờ làm việc theo tốp ba tốp năm. Một vòng xung quanh đều là các cửa hàng nhỏ, có chăm sóc sức khỏe, làm móng, cửa hàng hoa, vân vân, cửa tiệm nào cũng được trang trí xinh đẹp tinh xảo.

Bụng trống rỗng cả một ngày, Lâm Vụ bây giờ đói không chịu được.

Nên là phải ăn cơm thôi.

Đi vào một cửa hàng tiện lợi.

“Chào mừng quý khách.” Nhân viên ngẩng đầu mỉm cười, là một cô nàng có ngoại hình ngọt ngào.

Trong cửa tiệm không có khách nào khác, không khí hơi im ắng.

Lâm Vụ cũng cười cười với cô nàng: “Xin chào.”

Cơm chiều hôm nay, rồi bữa sáng ngày mai…. Lâm Vụ tính toán rồi lấy lấy lấy, lúc đưa đến bàn tính tiền thì suýt nữa không giữ lại được do quá nhiều.

Cô nàng nhân viên vội vàng nhận lấy, sau đó vui vẻ: “Thật không nhìn ra bạn là loài ăn thịt đấy.”

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào mấy cái xiên que kế bên, định là lấy thêm hai que gà terayaki nữa, nghe vậy thì sửng sốt: “Hả?”

“Bạn toàn mua thịt đấy.” Cô nàng nhân viên nhanh nhẹn quét mã thức ăn.

Cơm thịt bò xào.

Sandwich sườn lợn rán.

Bánh nhân thịt bò.

Xúc xích heo xông khói.

Thịt hộp….

Lâm Vụ sững sờ nhìn, mình toàn lấy thịt thật.

Lúc ở trong trường chẳng có cảm giác gì cả, tại vì mỗi lần ăn có thể chọn hai món ăn, đối với nam sinh thì chọn hai món cũng chả có gì là đặc biệt, bây giờ Lâm Vụ còn thậm chí chẳng nhớ nổi cậu ăn gì sau khi thức tỉnh.

Cậu có thể xác định rằng trước khi thức tỉnh dã tính mình không có mê thịt đến vậy.

Chẳng lẽ là thức tỉnh dã tính thật sự làm khẩu vị thay đổi?

Lâm Vụ còn nhớ rõ khi trước trong diễn đàn trường có “Cá sấu tiên sinh” đăng bài hỏi mình có tra không hình như có nói rằng, sau khi thức tỉnh thì bạn gái là thỏ càng ngày càng thích ăn salad….

“Xong rồi nhé.” Cô nàng nhân viên quét xong món cuối cùng.

Lâm Vụ lúc này mới phát hiện ra mình đã mở miệng hỏi trong vô thức.

“Tổng cộng là 77.5 đồng.” Cô nàng nhân viên báo số tiền, sau đó tiếp tục nói, “Chúng tôi hay có khách quen, có người khi trước thích ăn thịt que và gà rán, nhưng sau khi thức tỉnh thành động vật ăn cỏ thì lại thích salad với bánh nhân rau. Ngược lại trước kia có người ăn chay, bây giờ thức tỉnh trở thành động vật ăn thịt, đột nhiên lại thích ăn thịt…”

Lâm Vụ trả tiền, có hơi hoảng hốt mà cầm túi ra.

Tuy là đã kiểm tra được loài vật thức tỉnh, nhưng mà thức tỉnh dã tính lại giống như là lớn dần cùng bạn, cũng giống như một quyển sách vĩnh viễn không có kết thúc, lật thêm một tờ lại có thêm một nội dung mới.

Nhìn số trong thang máy không ngừng tăng lên, Lâm Vụ mới chậm chạp nhớ tới khi nãy cô nàng nhân viên có nói là “Thật không nhìn ra bạn là loài ăn thịt đấy”.

……Sao mà lại không nhìn ra? Cậu đầy khí chất của sói luôn mà!

NHÓM CHAT PHÒNG KÝ TÚC 333

Lâm Vụ: [hình ảnh][hình ảnh]

Hạ tiểu gia: Bữa tối hả?

Hạ tiểu gia: Anh trai, anh định đi ngủ đông hả, ăn xong là ngủ đông luôn à?

Lâm Vụ: Còn có phần ngày mai nữa, nhưng mà này không có quan trọng.

AAA Lý Tuấn Trì: Quan trọng là cậu mua thịt không chứ gì [ghét bỏ.jpg]

Xin hãy cho tôi một con cá Koi: Thịt ngon lắm, sao cậu lại ghét chứ?

Lâm Vụ: Thường thì khi trước tớ ăn toàn là thịt với rau, hôm nay đi cửa hàng tiện lợi mới phát hiện tớ lấy toàn thịt.

Hạ tiểu gia: Cậu mới phát hiện à?

Hạ tiểu gia: Xong luôn, một đứa hạng nhất từ trên đếm xuống cậu suốt ngày nói chuyện với đứa hạng nhất từ dưới lên trên là ba sức dễ dàng thụt lùi đó.

AAA Lý Tuấn Trì: Ba sức?

Hạ tiểu gia: Sức quan sát, sức cảm giác, sức phán đoán.

Lâm Vụ: …..

Xin hãy cho tôi một con cá Koi: Đứng nhất từ dưới đếm lên? Tuy thành tích của tớ cũng bình thường nhưng cũng chẳng phải hạng nhất từ dưới đếm lên mà?

Hạ tiểu gia: Đại Vũ tớ phục cậu luôn, chuyện gì tốt thì không nghĩ đến mình, chuyện xấu thì lại nhận vơ hết vào người.

AAA Lý Tuấn Trì: Lâm Vụ mỗi ngày nhắn tin với ai trên WeChat, nói chuyện như là hẹn hò online đấy, cậu nghĩ kĩ lại xem? @Xin hãy cho tôi một con cá Koi

Lâm Vụ: Cậu so sánh gì mà kì vậy…..

Xin hãy cho tôi một con cá Koi: À, là Vương Dã, đúng không đúng không đúng không!

AAA Lý Tuấn Trì: [chính xác.jpg]

Xin hãy cho tôi một con cái Koi: Cậu vừa nói tới hẹn hò online là tớ nghĩ ra liền!

Lâm Vụ: ….

Sao đám bạn cùng phòng này thiếu đạo đức quá vậy!

AAA Lý Tuấn Trì: Được rồi, nói chuyện chính đi. Để tớ xem, cậu thích ăn thịt nhưng cũng phải nhớ ăn rau để cân bằng dinh dưỡng đấy.

Hạ tiểu gia: Tớ đem tất cả bạn bè cô chú bác giơ hai tay hay chân tán thành. Rau diếp không thơm hả? Rau muống không xanh hả? Cải chíp không đáng yêu hả? Cậu không thể vì một miếng thịt mà bỏ qua cả rừng rậm cỏ cây được!

Lâm Vụ: ….

Lâm Vụ: Đại Vũ cậu thì thế nào?

Xin hãy cho tôi một con cá Koi: Thật ra thì, thịt ngon quá trời…. [chuồn lẹ.jpg]

Lâm Vụ quyết đoán tin tưởng Nhâm Phi Vũ.

Dù sao thì Hạ Dương và Lý Tuấn Trì cũng thuộc loại đứng ăn cỏ mà chẳng đau lưng.

Hạ Dương (Linh dương nhảy), Lý Tuấn Trì (Ngựa Ả Rập), đúng là động vật ăn cỏ.

Lâm Vụ (Sói đồng cỏ), Nhâm Phi Vũ (Cắt lớn), lại là động vật ăn thịt.

Chế độ ăn uống của phòng ký túc 333 đang vướng phải sự tác động mạnh mẽ của thức tỉnh loài vật.

Ăn xong đĩa cơm thịt bò rồi đem các món khác bỏ vào tủ lạnh, Lâm Vụ ngồi ở sô pha đọc tin tức trên điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy rời khỏi ký túc xá thì còn có cách giết thời gian khác.

Ví dụ như là, xem TV.

Tiếng hoan hô vui vẻ trong các chương trình làm cho bầu không khí quạnh quẽ của căn phòng lập tức hóa hư không, Lâm Vụ vẫn đang lướt đọc tin tức thì đầu bừng tỉnh đại ngộ, thế giới đã đổi thay, bây giờ đã có thể thoải mái giải trí vui vẻ rồi.

Hơn nữa tiếng mục hài cũng chẳng khác gì so với trí nhớ của cậu.

Khách mời nam hài hước lúc này bước lên sân khấu: “Trò này tôi phải lên, loài thức tỉnh của tôi là trâu rừng châu Phi, trò xuống nước này không ai hơn tôi được cả”

Lâm Vụ: “….”

Xin được rút lại lời, là do cậu hồ đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp