Nụ Hôn Nồng Trong Bụi Mận Gai

Chương 11: Em gái


2 năm

trướctiếp

Trước kia Quý Huyền Tinh cảm thấy rất tâm đắc đối với việc quản lý thời gian của bản thân, nếu không thì làm sao có thể sau khi nghịch ngợm, gây rối cùng một đám phú nhị đại vô công rỗi nghề thì còn có thể không bị mẹ phát hiện mà nhiều lần có thành tích đứng đầu.

Cô cảm thấy rằng bản thân nên có một tiếng nói, nhưng gần đây sự tự hào về quản lý thời gian đã cho cô rất nhiều đả kích.

Nó gần như làm đảo lộn nhận thức của cô về bản thân, khiến cô bắt đầu có chút nghi ngờ rốt cuộc là năm đó cô quản lý thời gian tốt hay là thứ lúc đó quá đơn giản và không đáng để cô nỗ lực.

Nếu không thì tại sao bây giờ việc cân bằng giữa học tập, cuộc thi và Chung Dập lại khiến cô căng thẳng như vậy?

Nhưng Quý Huyền Tinh lại nghĩ, muốn học tập thi đấu cũng không khó, loại cảm giác thất bại này vẫn là xuất phát từ sự không hợp tác của Chung Dập.

Cô không thể nắm bắt được anh, cũng không thể nói thẳng: “Chung Dập, em đến quyến rũ anh đây.”

Mặc dù đã quen với việc cô vô pháp vô thiên, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái. Cô có thể chủ động làm một số việc, nhưng không thể chủ động nói một số việc.

Tuy nhiên, Chung Dập vẫn tỏ ra thờ ơ.

Nếu bây giờ cô mặc một chiếc váy ngắn và đung đưa trước mặt Chung Dập vào mùa đông thì cô sẽ phát bệnh mất.

Thật khó chịu!

Chung Dập chắc chắn là vấn đề khó nhằn nhất mà cô từng gặp phải trong đời.

Đột nhiên điện thoại di động rung lên, có tin nhắn mới.

[ Chung Dập]: Nghỉ nửa ngày vào cuối tuần, anh đưa em đi chơi?

“Đinh” một tiếng, tựa như ánh sáng ban ngày chợt hiện ra, đề tài khó nhằn bỗng nhiên lộ ra một bước đột phá, làm cho cô trong nháy mắt có động lực và sự tự tin.

[ Quý Huyền Tinh]: Được, đi đâu?

Quý Huyền Tinh nghĩ, tùy thời mà động đi, ngoại trừ đi leo núi, làm gì có chỗ nào mà cô không thể mặc đẹp, chọc mù mắt anh.

[ Chung Dập]: Một bữa tiệc bình thường, cuối tuần anh đến đón em.

! ! ! !

Đọc tin nhắn, đôi mắt của Quý Huyền Tinh sáng lên, có lẽ ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện của thiếu nữ, tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.

Quả thực là mở ngón tay vàng cho cô a!

Một bữa tiệc được Chung Dập tham dự thì không phải là mặc tây trang, váy vóc thơm ngát và những khu biệt thự xa hoa sao?

Mặc gì đây? Hình như cô không có nhiều quần áo có thể mặc vào dịp này, cô sẽ dành thời gian để đi mua.

Đang nghĩ ngợi, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên ở phía sau vỗ nhẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều tôi muốn xin nghỉ hai tiếng.”

Cuộc thi của bọn họ diễn ra trong 20 ngày, nếu có chuyện gì xảy ra thì các thành viên trong đội phải phối hợp với nhau.

Bởi vì Quý Huyền Tinh mang theo bọn họ vững vàng đánh qua vòng thứ nhất, hai ngày trước lại không tốn sức vượt qua vòng loại thứ hai, mấy vạn người dự thi lúc này chỉ còn lại 25 đội. Tuy rằng lúc đầu cũng nói để cho Quý Huyền Tinh dẫn dắt, nhưng đến bây giờ không chỉ là bởi vì ước định, cũng bởi vì tất cả mọi người đều bội phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng.

Khi có việc, vô thức sẽ tìm cô.

Quý Huyền Tinh gật đầu, bây giờ bọn họ xếp thứ năm. Tất cả các bố cục đã được thiết lập ngay từ đầu, cách ổn định này, trong lòng cô nắm rất rõ.

Ngay cả khi bây giờ các đội khác đang mệt mỏi nửa chết nửa sống, hận không thể theo dõi máy tính 24 giờ một ngày,thì  đội của bọn họ vẫn rất nhẹ nhàng.

Mỗi ngày vẫn có thể để cho một người nghỉ ngơi nửa ngày, làm cho các đội khác ghen tị không thôi.

Cô suy nghĩ một chút, cũng nói với các thành viên trong nhóm: “Vậy chủ nhật tôi sẽ đi ra ngoài nửa ngày. Tống Chính Sơ cậu điều hành một chút, nếu có vấn đề không thể giải quyết thì liên lạc với tôi.”

Tống Chính Sơ gật gật đầu, khẽ cười nói: “Yên tâm đi.”

Nguyễn Vi Vi nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến cô muốn làm gì, trong mắt mang theo một chút nụ cười mờ ám.

Quý Huyền Tinh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt “Đúng vậy, chính là những gì cậu đang nghĩ đó, thế nào?” biểu cảm phô trương kỳ cục.

Chu Toàn Di tình cờ nhìn thấy màn này, nghi ngờ nhìn hai người, khẽ cắn môi có chút không vui: “Các cậu thân thiết từ khi nào vậy, lại có thể có bí mật không thể nói cho tớ biết.”

Quý Huyền Tinh xoa xoa đầu cô ấy cho có lệ: “Ngoan a, cậu vẫn là tiểu khả ái của tớ.”

Tống Chính Sơ: “?”

Tại sao cậu ta lại cảm thấy như cậu ta và họ không phải là người trong cùng một thế giới, họ đang nói về cái gì vậy?

-

Thời gian gấp gáp, Quý Huyền Tinh không thể ra ngoài mua sắm, liền tranh thủ thời gian rảnh rỗi tìm kiếm các sản phẩm mới trên mạng.

Vào ngày chủ nhật, cô đi thẳng đến một số cửa hàng được xem trước, mục tiêu vào cửa hàng chính xác là trực tiếp thử đồ, cuối cùng chỉ mất bốn mươi phút để hoàn thành một thân quần áo và phụ kiện.

Cô trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa. Sau đó nhặt máy uốn tóc lên, mái tóc đen dài thẳng ban đầu được cô cuộn lên một vài uốn cong nhỏ, nhu thuận thanh thuần trong nháy mắt trở nên quyến rũ và phô trương không ít.

Sau đó, cô makeup một lớp đơn giản, vì đã có một làn da đẹp nên không cần một lớp trang điểm quá rườm rà và nặng nề, chỉ bôi một lớp mỏng kem nền tự nhiên nhất. Tâm tư của cô đều ở trên mắt, đường kẻ mắt bên trong nhẹ nhàng nhếch lên, làm cho đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.

Quý Huyền Tinh thay váy, nhìn chính mình trong gương, coi như hài lòng.

Chiếc váy công chúa hở vai bầu trời đầy sao màu xanh hồ, phác thảo vòng eo mảnh khảnh của cô một cách hoàn hảo, làn váy chấm đất đung đưa theo từng cử động của cô, mặt trên được đính những viên đá lấp lánh ánh sáng.

Quý Huyền Tinh khẽ thổi mái tóc buông xuống tự nhiên, chớp mắt nhìn vào gương, không nhịn được xoay một vòng.

Giống như một nàng công chúa bị mất tích của Disney.

Quý Huyền Tinh còn chưa kịp thay giày, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cô sửa sang lại tóc, đột nhiên có chút lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu nhìn vào bản thân trong gương sau đó chạy đến cửa ra vào.

Sau khi cánh cửa mở ra, Quý Huyền Tinh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng đè nén sự khẩn trương cùng kích động trong lòng, chớp chớp mắt cười nói với anh: “Đợi một chút, em sẽ thay giày.”

Trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế, trái tim cô đã sớm xao động như nước sôi, lén quan sát biểu hiện của Chung Dập.

Trông cô có đẹp không?

Nó có đẹp không?

Trái tim đang đập nhanh điên cuồng sao?

Tình hình thế nào, biểu cảm của anh là gì?

Anh cau mày là có ý gì a?

“Không lạnh sao?”

Giọng điệu điềm đạm của Chung Dập giống như một chậu nước lạnh, hắt vào trái tim đang sôi trào của cô, trong lòng lập tức ỉu xìu.

Quý Huyền Tinh nhìn anh, sâu kín nói: Nếu câu tiếp theo của anh giống như bố em, bắt em mặc quần mùa thu thì bây giờ anh có thể đi rồi.

“...............”

Ah ah ah ah ah, ah tức giận ah!

Cô ăn mặc cẩn thận trong nửa ngày, đi lên hỏi cô có lạnh không, sao lại có thể giống với bố cô đến vậy chứ!

Cô muốn quyến rũ và nắm chắc được một người bạn trai trong lòng bàn tay, không phải là một người cha!

Quý Huyền Tinh tức giận mang giày, một chút cũng không muốn để ý tới anh.

Cô thường không mang giày cao gót, lần này cũng chỉ mua một đôi gót nhỏ năm cm. Làn váy hơi lớn, cô xách váy bằng tay, vì phải cúi xuống mang giày nên làn váy được gạt sang một bên, đôi chân thon dài trắng nõn của cô trong nháy mắt lộ ra, dưới sự phản chiếu của chiếc váy màu xanh hồ, làn da trắng sứ bỗng nhiên phát sáng, giống như một điệu nhảy di chuyển tinh thần. Mắt cá chân mảnh khảnh, đường nét mượt mà, được bao bọc bởi những dải mỏng màu bạc trên giày, tràn ngập một cảm giác kiêng khem thánh thiện; Với chuyển động nhỏ của eo, các đường cong bên hông được kéo dài tự nhiên, vòng eo mềm mại không tới một nắm tay.

Tư thế này có tác động tuyệt đối đến bất kỳ người đàn ông nào, nhưng cô không hề phát hiện ra.

Ánh mắt Chung Dập hơi trầm xuống, nhàn nhạt dời tầm mắt.

Anh cầm lấy áo khoác bên cạnh, khoác lên người Quý Huyền Tinh, che lại xương cánh bướm mảnh khảnh xinh đẹp sau lưng cô, khàn giọng nói: “Đi thôi.”

Nói xong, liền dẫn đầu bước ra khỏi cửa.

Quý Huyền Tinh nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, liếc mắt một cái, lần đầu tiên đồng ý với lời nói của Nguyễn Vi Vi —— anh thật sự bị mù.

-

Khi bọn họ đến nơi, Trịnh Minh Khải đích thân ra ngoài nghênh đón. Bữa tiệc này, chủ yếu là để kéo tài nguyên cho bạn gái nhỏ của anh ta.

Bạn gái nhỏ của anh ta học hành không được nên cứ nhàn rỗi như vậy, nhưng dù sao nhà họ Trịnh cũng không thiếu tiền của nên anh ta liền đầu tư một thẩm mỹ viện cho cô ấy.

Những người xung quanh họ, từ quý cô cho đến quý bà không ai là không thích đến thẩm mỹ viện. Hôm nay anh ta tổ chức buổi tiệc này là muốn chào hỏi, mọi người ít nhiều cũng sẽ cảm kích mà mang theo người quen đến. (App TYT)

Một hai lần đi đến thẩm mỹ viện thì sẽ khiến nó trở nên phổ biến.

Nhưng Chung Dập có thể đến là chuyện anh ta thực sự không nghĩ tới.

Hai người cùng nhau mặc tã mà lớn lên, nhưng Chung Dập là một người đàn ông khác với bọn họ. Trong khi bọn họ dốc lòng làm một phú nhị đại tiêu chuẩn, ăn uống chơi bời, gây chuyện khắp nơi thì Chung Dập người ta lại đang học tập chăm chỉ mỗi ngày.

Cũng không phải là nói anh nặng nề rập khuôn, kỳ thật chuyện xấu cũng làm không ít, nhưng nếu được chấm điểm thì anh vẫn là người đàn hoàng. Giáo viên liền mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn nghiêm túc nói: “Áp lực học tập rất lớn, thả lỏng một chút cũng không có gì, lần sau nhớ chú ý là được.”

Thật là chất tiệt!

Sau khi lên trung học, người đàn ông này đi du học ở Mỹ nên cũng không liên lạc nhiều với bọn họ. Thật vất vả mới trở về, lại đi đến Lâm Thành hai năm. Chờ đến khi trở lại Giang Thành, anh ta đã có thể cảm nhận rõ ràng trên người Chung Dập có thêm một cỗ trầm ổn cùng đảm đương mà đám người bọn họ không có.

Trở thành người càng ngày càng khiêm tốn ôn hòa, kỳ thật chính là lãnh đạm từ trong xương cốt, đối với ai cũng như vậy, nhìn không ra trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Gọi anh đi chơi cùng thì cũng luôn luôn nhàn nhạt cười nói là bận rộn. Nhưng đám người bọn họ theo bản năng vẫn sẵn sàng gần gũi với anh.

Từ nhỏ đã không quen với sức mạnh của anh, nhưng trong lòng cũng cam nguyện lấy anh làm tiêu chuẩn.

Người đàn ông này đã trở về hơn hai năm, không có tụ họp với họ nhiều lắm. Lần này lại cho anh ta mặt mũi mà đến đây, bên cạnh còn có một người bạn gái, thật đúng là hiếm gặp.

Trịnh Minh Khải không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, vừa nhìn thấy thì thật đáng kinh ngạc. Được rồi, cô gái này trông thật tuyệt, thanh thuần lại kiều mỵ,

Khuôn mặt mềm mại có thể bóp ra nước.

Lại nhớ tới lần trước trong điện thoại anh hỏi tiểu cô nương hai mươi tuổi thích cái gì, Trịnh Minh Khải trong nháy mắt hiểu rõ, trong mắt mang theo chút mập mờ chen chúc, làm cho Chung Dập biết anh đang nghĩ gì, nhàn nhạt nhìn anh một cái, sau đó giới thiệu: “Người nhà..........Em gái.”

Ban đầu muốn nói “bạn nhỏ”, nhưng nghĩ rằng cô không thích gọi như vậy, nhưng đồng thời anh ta phát hiện ra rằng anh dường như không muốn gọi như vậy, vì vậy tự nhiên nhận được một câu em gái.

Một câu “em gái” làm cho tim Quý Huyền Tinh đập điên cuồng, lại cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại nhưng ánh mắt nhịn không được liếc về phía anh.

Trịnh Minh Khải không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng là còn chưa theo đuổi được, lại thầm mắng trong lòng, Chung Dập thật đáng khinh, ngay cả tên cũng không nỡ gọi để mọi người biết.

Anh ta tự nhiên vươn tay, thập phần khách khí nói: “Tôi là Trịnh Minh Khải, em gái tự mình chơi nha, đừng khách khí.”

Quý Huyền Tinh vốn còn ở trong tiếng “em gái” vừa rồi chưa từng phục hồi tinh thần, hiện tại lại bị tiếng “em gái” này đánh thức, cô vươn tay, thập phần hào phóng tự nhiên nói: “Quý Huyền Tinh.”

Trịnh Minh Khải nào dám thật sự nắm a, chỉ lễ tiết chạm vào đầu ngón tay. Đồng thời không khỏi tán thưởng, anh Dập chính là anh Dập, ánh mắt thật tốt.

Cô bé hào phóng, cũng không sợ hãi. Trông giống như một công chúa, ngay cả khí chất cũng vậy.

Chung Dập ôn nhu nói: “Tự mình chơi?” 

“Vâng.”

Quý Huyền Tinh không từ chối, mặc dù mục đích chính là vì Chung Dập, nhưng có thể ra ngoài thở phào nhẹ nhõm chơi một chút, cô tự nhiên cũng vui vẻ.

Trịnh Minh Khải nhìn thấy, anh Dập nhà anh ta từ khi nào đã chăm sóc người khác như vậy. Sợ bản thân không chiêu đãi tốt, vội vàng gọi em gái của mình tới chơi cùng cô.

Chờ một lúc, hai người cũng đi sang một bên.

Tất cả đều là một nhóm bạn quen biết trực tiếp hoặc gián tiếp quen biết, Chung Dập tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống. Anh tựa nhẹ vào lưng ghế và đặt tay vịn lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ một chút. Hai chân thon dài đan xen với nhau, khóe mắt mang theo nụ cười vừa phải.

Nhìn như vậy, thực sự có hương vị lười biếng của công tử ca.

Trịnh Minh Khải rốt cục nhịn không được, nghiêng người hỏi: “Anh Dập, tình huống như thế nào, còn chưa theo đuổi được sao?”

Giọng nói của anh ta không phải là rất nhỏ, chỉ cần những người xung quanh chú ý liền có thể nghe thấy.

Vừa nghe đã kinh ngạc, Chung Dập là ai, những năm gần đây cũng có người quang minh chính đại theo đuổi anh , nhưng không lần nào anh động tâm. Luôn luôn mỉm cười nhàn nhạt từ chối, cũng không làm tổn thương mặt mũi của người khác.

Mỉm cười nhàn nhạt từ chối, cũng không làm tổn thương khuôn mặt của người khác.

Bây giờ thế nhưng đến lượt Chung Dập tự mình ra tay theo đuổi sao? Vậy mà còn chưa theo đuổi được?

Đây thực sự là tin tức kiểu có thể thổi bay cả cái giới này, còn thú vị hơn so với biến động cổ phiếu. Tất cả đều muốn biết chính xác là thần thánh phương nào lại có thể mê hoặc Chung Dập như vậy.

Từng người đứng dậy nhìn về phía đại sảnh, giống như chuột đất.

Chung Dập khẽ nâng mí mắt lên, nhìn bọn họ nhịn không được cười mắng: “Được rồi, cháu gái của bạn bè, nhờ tôi chăm sóc, mọi người làm gì thế?”

Đuôi mắt anh mang theo một chút ý cười, nhưng giọng điệu lại ôn hòa, nghe kỹ lại mang theo chút lạnh lùng.

Tất cả mọi người nhảy lên, biết rằng đây là một người không thể đùa, ngay lập tức không ồn ào, mở ra một chủ đề mới.

Chỉ trong một thời gian, lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Chung Dập ngồi bên trong, đùa giỡn với bọn họ, thỉnh thoảng mắng nhẹ, thần thái trong mắt tung bay, lấp lánh chói mắt.

-

Quý Huyền Tinh rất dễ thích ứng với loại tình huống này, khi còn nhỏ đã tham gia không ít lần, chỉ chốc lát sau liền cùng các vị khách ở đây chơi thành một nhóm.

Cô mang theo một loại thức uống, sau khi chạm ly với mọi người, cô mỉm cười nói: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

Người đàn ông đó cũng cười ngọt ngào, nói rằng sau khi cô trở lại tôi sẽ nói chuyện với cô, cô là một người thực sự thú vị.

Tuy nhiên, không ai phát hiện ra rằng một người đàn ông ở cách đó không xa đang nhìn về phía bên này, nhìn chằm chằm vào Quý Huyền Tinh, trong ánh mắt xa xôi tất cả đều là hung ác.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp