Nụ Hôn Nồng Trong Bụi Mận Gai

Chương 10: Giá trị câu dẫn


2 năm

trướctiếp

Bàn tay cầm ly trà của Chung Dập không khỏi phát giác mà run lên, ánh mắt của anh lại lần nữa không chút dấu vết phóng lên người của cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh, càng tôn lên làn da tráng nõn của mình, quần jean màu xanh nhạt ôm sát đôi chân thon dài, đôi giày boot màu nâu kéo dài phần thân dưới, bắp chân nhìn rất mảnh mai và cân xứng.

Đây là trang phục đơn giản nhất dành cho học sinh, sinh viên, nhưng mà khi nó được mặc trên người cô thì lại có vẻ sành điệu, khác hẳn với phong cách thường ngày của cô.

Chung Dập cảm thấy mới mẻ và cố ý muốn biết cô có thể  giả vờ được bao lâu, thế nhưng khi nghe cô gọi như vậy, chính anh lại có chút chịu không nổi.

Tiếng "Cậu Chung" được cô gọi có chút mềm mại êm tai, âm thanh ngọt ngào ngây ngô phát ra từ miệng của một cô gái ở độ tuổi sinh viên này, cứ như là chân của mèo con đang nhẹ nhàng gãi nhẹ trái tim anh.

Thật ngứa ngáy.

Quý Huyền Tinh quả thực tức muốn chết, anh vẫn còn cười! Anh lại còn đang cười nữa! Nhìn cô như thế này anh vui lắm sao?!

Chung Dập cảm thấy mình có chút kỳ quái, theo bản năng anh quay sang, lại bị cô gái nhỏ hung hăng trợn mắt nhìn.

Một đôi mắt đào hoa như say như không cứ như vậy mà trừng anh, không mang theo bất kỳ sự uy hiếp nào, trái lại càng giống như một ánh mắt hờn dỗi.

Chung Dập có chút không được tự nhiên mà uống một ngụm trà, đúng là điên rồi.

Thẩm Khởi Vân không nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, bắt đầu gọi người đem thức ăn lên.

Trong lúc ăn, Chung Dập bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, từ tình hình trong  nước và quốc tế cho tới giá thị trường chứng khoán, và lại từ các sản nghiệp mới nổi cho tới sự chuyển đổi thị trường.

Toàn bộ quá trình thì Quý Huyền Tinh đều ngồi nghiêm chỉnh, cô sợ cô bị hỏi tới đột ngột. Nói đùa chứ trình độ chuyên nghiệp của hai người này có thể đến trường của bọn họ làm giảng viên luôn cho rồi. Cô có cảm giác như mình không phải chỉ đơn giản tới tham gia gia bữa ăn mà là tới để nghe hội thảo kinh doanh.

Quả nhiên, ăn cơm không được bao lâu thì Trầm Khởi Vân gắp đồ ăn cho cô, đồng thời thản nhiên nói: "Huyền Tinh, con nên nghe nhiều hơn, điều này sẽ giúp ích cho con trong tương lai."

Quý Huyền Tinh nhìn cái càng cua mập mạp trước mặt, chớp mắt một cái, qua vài giây sau mới nhẹ nhàng nói: "Con đang nghe đây."

Chung Dập nhìn thấy trong chén cô có càng cua thì ánh mắt trở nên thâm trầm, ngước mắt lên thì vẻ mặt lại như bình thường, giọng điệu có chút dịu dàng: "Huyền Tinh rất thiết thực và có các kiến thức cơ bản rất tốt."

". . ."

Cô thiết thực ở trước mặt anh lúc nào, sao mà cô không biết?

Thẩm Khởi Vân hiếm khi trong mắt hiện lên ý cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Làm phiền Chung Tổng chiếu cố."

Quý Huyền Tinh một bên ăn, một bên lặng lẽ nhìn anh, nhưng vừa hay lại bị Chung Dập bắt gặp. Đuôi mắt của anh khẽ nhếch lên, thản nhiên quét mắt qua nhìn cô một cái, ánh mắt đều không di chuyển mà vẫn tiếp tục cùng Thẩm Khởi Vân nói chuyện.

"Tôi và Bách Xuyên là bạn tốt nhiều năm, cho nên Huyền Tinh cũng coi như là được tôi nhìn lớn lên." Chung Dập ôn đạm nói: "Khi cô bé ngồi ở đây, tôi cũng coi nó là một nửa người lớn rồi."

Quý Huyền Tinh bị ánh mắt của anh khẽ liếc, nhịp tim đập có chút nhanh. Anh có bản lĩnh như vậy, nhìn qua thì thần sắc nho nhã nghiêm trang chững chạc, rõ ràng là cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô thích gần chết.

Nhưng giây kế tiếp, lời của anh nói ra làm cho cô có chút khó chịu.

Cái gì mà người nửa người lớn chứ???

Liệu bọn họ còn có thể được không! Có hiệu quả! Tăng thêm tình cảm!!!!

Thẩm Khởi Vân cũng biết con gái nhà mình từ nhỏ đã chơi thân với anh, nhưng vẫn là cố ý dặn dò: "Huyền Tinh con không có việc gì thì đừng làm phiền Chung Tổng, Chung Tổng phải quản lý một công ty lớn như vậy rất bận rộn. Thực sự không thể giải quyết thêm chuyện nữa đâu, có biết chưa?"

Quý Huyền Tinh ở dưới bàn gảy gảy ngón tay, không ai có thể biết Chung Dập bận rộn như thế nào bằng cô, muốn gặp anh mỗi lần đều rất khó khăn.

Trong lòng cô có chút chua xót liếc nhìn Chung Dập một cái, lại thấy anh đang ở bên kia khách khí ôn hòa mà cười. Cười rất nhã nhặn, thật giống như vừa rồi người nhìn cô gặp chuyện không phải là anh vậy.

Người đàn ông chết tiệt!

Quý Huyền Tinh vừa rồi nhịn không được đem anh ở trong lòng mắng một lần, trên mặt lại biểu hiện rất bình tĩnh, ngoan ngoãn mà đáp lời: "Con biết rồi, sẽ không tùy tiện đem đến phiền phức cho cậu Chung đâu."

Cô gần như nghiến răng để nói ra được từ "cậu" đó. Sợ mình nhịn không được mà đem câu "Chung Dập sao mà anh diễn giỏi như vậy" mắng ra.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Thẩm Khởi Vân liền muốn đi ra sân bay.

Mọi người đi ra khỏi khách sạn, Quý Huyền Tinh lại nói thêm một lần: "Để con tiễn mẹ ra sân bay."

"Không cần đâu." Vẻ mặt bà nhàn nhạt, hoàn toàn không thể hiện sự thân mật với đứa con gái đã một năm không gặp. Trái lại đối với Chung Dập thì có chút nhiệt tình, cười nhạt nói: "Hẹn gặp lại Chung Tổng, có cơ hội thì chúng ta hợp tác."

Chung Dập khẽ vuốt cằm "Tôi hy vọng có được vinh dự này, Thẩm Tổng đi đường bình an."

Quý Huyền Tinh đứng đó nhìn xe đi xa, trong ánh mắt có chút khó tả. Từ đầu đến cuối, bà và mình đã nói tổng cộng không quá năm câu.

Gần đây nhiệt độ giảm xuống, gió thổi qua trên tấm lưng gầy của cô, theo bản năng cô bọc chặt lấy quần áo của mình.

Đột nhiên vai cô rũ xuống. Chiếc áo vest mang theo nhiệt độ cơ thể của anh bao bọc cô lại và che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh. Hơi thở xung quanh tất cả đều là mùi của anh, nhàn nhạt giống như là ánh sáng mặt trời, hoặc như là xen lẫn một chút mùi thanh mát trên núi, ấm áp và sạch sẽ làm cho cô có chút muốn khóc.( App truyện TYT )

"Tại sao em không nói với mẹ là em ăn cua bị nổi mẫn?"

Âm thanh của anh quá mức ôn nhu, giống như là đang thì thầm vậy.

Quý Huyền Tinh không hề phòng bị, trong mắt hiện lên vẻ giật mình và ngỡ ngàng hoàn toàn không che giấu gì cứ như thế mà lộ ra.

Chung Dập vẫn đang quan sát nét mặt của cô, trong nháy mắt bắt được tâm tình của cô. Nhưng đồng thời, lại bị cái vẻ mặt này làm cho nhói lên, giống như anh nghe thấy tim mình bỗng run lên một cái.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô giọng nói có chút khàn khàn: "Cô gái nhỏ, đừng quá thể hiện mình mạnh mẽ."

Lúc tay anh chạm vào lưng cô thì tim cô đột nhiên "ầm" một cái, truyền đến cảm giác tê dại, Quý Huyền Tinh không khỏi mà căng thẳng sống lưng, tâm tình khó tả ở trong lòng đấu đá lung tung với nhau.

Lúc anh chạm vào thì mặt cô có chút nóng, rồi lại bị gọi là "cô gái nhỏ" cách gọi này khiến cô có chút giận "Biết rồi, ông già!"

". . ."

Nhìn thấy người đang khoác áo vest của mình đã bỏ đi không còn bóng dáng, Chung Dập theo bản năng sờ lên cổ một cái, anh rất già sao?

-

Nguyễn Vi Vi một tay chống lên má, cúi đầu nhìn hai người đang thảo luận bên cạnh, cô ta hận không thể đem mình biến thành một cây nấm nhỏ.

Sao lại kề sát đầu vào nhau quá vậy!

Hai người bị lảng tai sao, sao mà lại sáp vào nhau như vậy.

Trong lòng cô ta chua xót, nhưng lúc đó cô ta đều đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận chuyện này, bây giờ coi như không có gì để nói.

Hơn nữa Tống Chính Sơ đối với cô ta. . .

Quên đi!

Quên đi!!!

Đừng nghĩ nữa!

Thi đấu cho tốt, cho dù không phải vì cái tên cẩu nam nhân kia thì cũng là vì chính mình có thể có được học bổng để đi Pháp thì hay biết mấy! Lỡ như ở nước ngoài còn có thể gặp được một anh chàng Pháp lãng mạn, nghĩ đến là đã thấy hay rồi nha!

Nguyễn Vi Vi nhìn máy tính trước mặt, cũng rất khó để tập trung vào. Cô ta có chút khó chịu, đột nhiên trên bàn bị người khác không nhanh không chậm mà gõ một cái.

Cô ta ngẩng đầu lên liền thấy Quý Huyền Tinh đang nhìn mình. Cô ta có chút chột dạ nhìn Quý Huyền Tinh, giọng nói có chút không được tự nhiên "Làm sao vậy?"

Quý Huyền Tinh hất cằm về phía Tống Chính Sơ đang ở xa xa, thẳng thắn hỏi "Cậu thích cậu ta."

Đây là câu khẳng định.

Khuôn mặt Nguyễn Vi Vi đỏ lên, giọng nói có chút xấu hổ vì bị đâm trúng vào tim đen: "Tôi mới không có!"

Quý Huyền Tinh khoanh tay trước ngực, sắc mặt không thay đổi nhìn cô ta. Trong mắt cô hiện rõ lên vẻ khinh bỉ: "Cậu vì cậu ta mới làm nhiều chuyện lộn xộn như vậy, cậu nghĩ cậu nói là không thích thì tôi sẽ tin sao, cậu coi tôi là đồ ngu hả?"

Cuối cùng cô ta cũng chịu thua, cam chịu mà nói: "Nếu đúng thì thế nào!"

"Không có sao cả." Trong giọng nói của Quý Huyền Tinh không mang theo tâm tình gì: "Tôi chỉ là muốn nhắc cho cậu nhớ, bây giờ chúng ta là đang thi đấu. Tôi mặc kệ cậu có chuyện gì, nhưng mà cậu nhất định phải chuyên tâm, không được kéo tôi thụt về phía sau."

Vừa nói, cô vừa đặt một tờ giấy xuống trước mặt Nguyễn Vi Vi. Con mắt Nguyễn Vi Vi giật giật, trong ánh mắt đều là sự hổ thẹn ------ phía trên tờ giấy kia là cô ta ghi sai số liệu.

"Tôi xin lỗi. . ."

"May mà lần này tôi kiểm tra lại, nếu như tôi không phát hiện ra thì sao?" Quý Huyền Tinh nhìn người vừa nói vừa sắp khóc kia, chỉ cảm thấy phiền não.

Cô không thích hợp trong việc thi đấu tập thể, còn bắt cô phải chiếu cố, chú ý đến cảm xúc của đồng đội nữa chứ. Thế nhưng lại không có biện pháp nào khác, ai kêu cái cuộc thi chết tiệt này phải có bốn người chứ.

Quý Huyền Tinh đè nặng tâm tình của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi không có thích cậu ta, nhưng mà do cậu ta không nói rõ nên tôi cũng không có cách nào cự tuyệt, cậu hiểu chưa?"

Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi đột nhiên di chuyển: "Thật vậy sao?"       

Quý Huyền Tinh phục cô ta rồi, bình thường cô ta là một cô gái mạnh mẽ mà sao bây giờ ở trước mặt cô lại trở nên yếu đuối như vậy? Ai cũng biết cô thích mềm không thích cứng. Vì vậy cô không khách khí nói: "Thật đó, tôi đã có người mình thích rồi."

"!!!" Trong mắt Nguyễn Vi Vi lóe lên tia tò mò, nỗi buồn và sự tự trách mới vừa nãy bây giờ đã biến đi đâu mất: "Chuyện xảy ra khi nào vậy? Vậy là tất cả nam sinh độc thân ở Giang Đại đều thất tình rồi?! Cậu dự định khi nào thì công bố ra ngoài, để cho bọn họ kịp thời xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu?"

". . ." Quý Huyền Tinh cảm thấy mình đã không còn nóng nảy nữa: "Vẫn chưa thoát kiếp FA, còn chưa ở chung một chỗ, không có công bố, cậu còn cái gì muốn hỏi nữa không? Hỏi xong thì mau tranh thủ làm việc đi!"

Nếu có bát quái ở trước mặt thì Nguyễn Vi Vi sẽ không còn sợ cô nữa, nếu trước đây nghe thấy giọng điệu này của Quý Huyền Tinh thì cô ta cái gì cũng không dám nói, nhưng bây giờ lại chu cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để yên cho cô:  "A, cậu vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác bị theo đuổi ha, giải thích xem nào."

Cậu lại muốn giải thích cái gì nữa vậy?

Đối mặt với vẻ mặt im lặng của Quý Huyền Tinh, Nguyễn Vi Vi há hốc miệng, một giây, hai giây. . . Cô ta bỗng nhiên thông minh ra và hiểu ra điều gì đó.

Cô ta có chút không dám tin mà hỏi: "Sẽ không phải là cậu thích người ta nhưng mà người ta không có để tâm đấy chứ?"

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí bây giờ tản ra từng tia xấu hổ lúng túng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên hô lớn: "Đùa gì thế?!"

Trong ký túc xá có khá nhiều người học cùng hệ cùng khoa, loáng thoáng biết được hai người này có chút không hợp nhau, Nguyễn Vi Vi đột nhiên cứ thế mà hô to lên, mọi người đều nhìn qua chỉ sợ hai người họ đánh nhau.

Quý Huyền Tinh thực sự cảm thấy rằng dạo gần đây tính tình của mình đã thay đổi khá nhiều, quả thực là vạn sự tùy duyên, nếu đổi lại là trước đây thì cô đã đem người này ném ra ngoài cửa sổ rồi.

Mà lúc này, cô ta vẫn còn ngồi được ở chỗ này, cùng cô ngồi chồm hổm ở chỗ này mà còn nhìn được.

Tống Chính Sơ thấy ồn ào trực tiếp chạy tới, khẩn trương chạy đến giữa hai người bọn họ do dự thăm dò hỏi: "Mọi người không sao chứ?"

Nguyễn Vi Vi lúc này nhìn cậu ta đều không thấy thuận mắt, liếc cậu ta một cái nói: "Con gái người ta nói chuyện phiếm, cậu tránh xa ra một chút."

Sau khi chờ đến lúc không có ai chú ý ở chỗ của bọn họ nữa thì Nguyễn Vi Vi mới hoảng sợ lên tiếng: "Không phải chứ, cậu xinh đẹp như vậy, không có giống đực nào có thể cự tuyệt cậu? Anh ấy bị mù sao?"

". . ."

Quý Huyền Tinh không biết rốt cuộc chính mình là vì cái gì, lại ở đây cùng cô ta thảo luận về vấn đề này, loại chuyện này cô chưa từng nói qua với người khác.

Nguyễn Vi Vi đột nhiên có cái loại bức xúc mạnh mẽ: "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tớ và cậu đều không có tình yêu, chúng ta đều là khoa khôi của trường thì đương nhiên vừa nhìn liền sẽ có cảm tình." Quả thực so với chính mình không có tình yêu thì để cho Quý Huyền Tinh cũng bị như vậy thì khiến cô ta có chút không được thoải mái, nói: "Tớ nghiêm túc đó, chỉ cần mắt anh ta không mù, thì không thể nào chống lại được sắc đẹp của cậu."

Quý Huyền Tinh vô thức hỏi "Cái gì?"

"Giá trị câu dẫn. . .à, không, là hấp dẫn." Nguyễn Vi Vi  đột ngột thay đổi từ và mắt không tự chủ được mà bất giác nhìn cô: "Hay là cậu cứ chọn đại một cái váy nào đó mặc trước mặt anh ta là được rồi, cậu hãy tin tớ đi."

Nói đùa chứ Quý Huyền Tinh chỉ mặc quần bình thường thôi thì đám con trai đã nhìn đến mức không chớp mắt rồi. Làn da trắng nõn không tì vết, đôi chân thon dài và săn chắc, vòng eo thon thả, cô cứ bước đi như vậy vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đây đơn giản là khung cảnh độc nhất vô nhị trong khuôn viên trường vào mùa hè.

Không ai có thể rời mắt khỏi cô, kể cả nam và nữ đều như vậy.

Ánh mắt Quý Huyền Tinh có chút ngưng lại, qua một lát sau, đuôi mắt của cô bất giác nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia xảo quyệt, giống như là tiên nữ muốn làm chuyện xấu.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp