Đại Thúc Lạnh Lùng Cưng Vợ Vô Đối (Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Bộ Trưởng)

Chương 23: Làn váy miễn cưỡng chỉ có thể che đến bắp đùi


2 năm

trướctiếp

Cô ấy mặc chiếc váy trắng nhiễm máu, giống như thiên sứ gãy cánh.

Lúc ấy, tôi siết chặt nắm tay, đáy lòng đã thề.

Cô gái này, tôi phải bảo vệ cô ấy cả đời.

—— Đường Mặc Trầm





Chiếc xe Bentley màu đen chạy vào trong Đường Cung, dừng lại trước cửa tòa nhà lớn.

Đường Mặc Trầm bước ra khỏi cửa xe, tiếp nhận chiếc máy tính bảng mà Ôn bí thư đưa qua, cất bước đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang ngồi trên sô pha.

Cô gái co người nằm nghiêng, lười biếng như một con mèo.

Quyển sách trong tay trái đã rơi xuống thảm, ngón tay phải vẫn đang cầm bút, chiếc váy màu xanh da trời, giống như sóng biển, bao phủ thân hình mảnh khảnh trắng nõn của cô, làn váy miễn cưỡng chỉ có thể che đến bắp đùi.

Đường Mặc Trầm bước đôi chân dài ra đi qua, nện bước vẫn như bình thường, nhưng bước chân đã nhẹ hơn.

Khom lưng nhặt quyển sách mà cô làm rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ của cô, không khỏi thất thần.

Mái tóc dài đen bóng như tơ lụa xõa tung trên vai, khuôn mặt nhỏ của cô giữa những sợi tóc ngủ rất bình an, hàng mi rất dài rũ xuống để lại bóng nhàn nhạt, gò má nõn nà dưới ánh đèn mềm như thạch, có vài sợi tóc rũ xuống trên cánh mũi của cô, tùy theo hô hấp của cô còn khẽ đong đưa một chút.

Bộ dáng kia có vài phần đáng yêu, lại càng thêm mê người.

Cô gái nhỏ trong trí nhớ kia, hình như tại thời điểm mà anh không biết, đã âm thầm lớn lên.

Tiếng bước chân khẽ vang lên, bác Chu khoác áo từ trong phòng công nhân đi ra.

Đường Mặc Trầm nhanh chóng nâng tay phải lên, kéo thảm trang trí trên sô pha qua, che lại bả vai cùng hai chân lộ ở bên ngoài của Bùi Vân Khinh —— anh cũng không hy vọng người đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng này của cô.

“Sao lại để cô ấy ngủ ở chỗ này?”

Âm thanh của đàn ông ép đến rất thấp, trong giọng nói lại lộ rõ vẻ không vui.

Tuy rằng đã vào giữa tháng sau, nhưng buổi tối trên núi vẫn rất lạnh, cô ngủ như vậy, lỡ cảm lạnh làm sao bây giờ?

Bác Chu đứng bên cạnh sô pha, nhỏ giọng mở miệng: “Tôi đã hối thúc tiểu thư mấy lần, cô ấy chỉ nói phải chờ ngài trở về, mừng sinh nhật cùng nhau.”

Mừng sinh nhật?

Lông mày của Đường Mặc Trầm khẽ dựng lên, nghiêng mắt nhìn về phía phòng ăn, xuyên qua cửa lớn phòng ăn, có thể nhìn thấy chai rượu vang đỏ cùng với bánh kem đặt ở một góc trên bàn cơm.

Nói như vậy, cô vẫn chưa ăn cơm?

Ánh mắt thu hồi, Đường Mặc Trầm duỗi tay đỡ vai cô, cẩn thận nâng cánh tay cô đặt lên trên vai của bản thân, cánh tay trái vươn đến dưới phần eo của cô…

Bác Chu nhìn ra anh muốn ôm Bùi Vân Khinh lên lầu, lo lắng bước lên một bước.

“Thiếu gia, trên người có ngài có thương tích, để tôi đến đây đi!”

Đường Mặc Trầm nghiêng mắt liếc nhìn bác một cái, ánh mắt sắc bén giống như một con vua muôn thú bị người khác xâm phạm lãnh địa.

Chỉ một cái liếc mắt khiến cho sống lưng bác Chu phát lạnh, trong lòng hoảng sợ đến nhảy dựng, vội vàng khom lưng lùi về sau.

Duỗi cánh tay phải đã bị thương nâng đôi chân đang cong của Bùi Vân Khinh lên, Đường Mặc Trầm chậm rãi đứng lên, ôm cô rời khỏi sô pha, bước lên cầu thang. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bị anh đánh thức, Bùi Vân Khinh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, buồn ngủ lập tức tỉnh hơn phân nửa.

Đường Mặc Trầm?

Anh đã trở lại, hơn nữa… đang ôm cô lên lầu.

Trên tay anh vẫn còn có thương tích, sao có thể dùng sức được?!

Phản ứng đầu tiên của Bùi Vân Khinh là bàn thân nên nhảy xuống, nhưng cái ôm của người đàn ông vừa rộng lớn lại vừa ấm áp, khiến cô nhịn không được luyến tiếc.

Nếu không phải cô ngủ say, anh không biết phải mất bao lâu, mới bằng lòng ôm cô.

Cánh tay đặt trên vai anh âm thầm buộc chặt, Bùi Vân Khinh không để lại dấu vết nhích đến gần anh, chôn mặt vào phần cổ của anh, làn da của người đàn ông ấm áp lại bóng loáng, trên người còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Thật hy vọng cầu thang này vĩnh viễn leo không hết, như vậy có thể ăn vạ trong lòng ngực anh cả đời!

Theo động tác lên lầu của anh, gương mặt cô nhẹ nhàng cọ qua cổ anh từng chút một, vài sợi tóc dài lạnh lẽo bướng bỉnh chui vào từ cổ áo của anh, giống như bàn tay nhỏ lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của anh, quạt gió đốt lửa khắp nơi.

Trong lòng dâng lên chút nóng bỏng, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng hít một ngụm khí, bước chân nhanh hơn đi vào phòng ngủ của cô.

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp