Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 4: Trói rồi bỏ vào lồng heo thả trôi sông


2 năm

trướctiếp

"Tôi và Phó Trọng Hiên trong sạch!"

"Trong sạch? Cô nhìn xem đó là cái gì!" Trần Tuệ hét lên.

Sau đó chỉ vào cổ Dư Du Nhiên.

Dư Du Nhiên lập tức dùng tay sờ lên, cảm nhận được đây là một vết cắn.

Mẹ kiếp, là vừa nãy bị Phó Trọng Đình cắn!

Cô nhất thời hoảng loạn nên không hề chú ý.

Ngược lại để Trần Tuệ ở trước mặt đây nhìn thấy, thảo nào bà ta tức giận như thế.

Chắc chắn là bà ta tưởng rằng đây là vết tích do Phó Trọng Hiên để lại....

Trăm ngàn lần không nghĩ đến, đây thực ra là kiệt tác của chính con trai bà.

"Đồ vô liêm sỉ, nếu cô đã làm ra trò như vậy với Phó Trọng Hiên, xem ra tôi không thể không dạy dỗ cô một trận, loại phụ nữ như cô thì nên trói vào lồng heo thả trôi sông!"

Trần Tuệ hậm hực nói.

Bà ta nghĩ rằng cô đã chụp mũ xanh cho con trai bà ta, tất nhiên là vô cùng tức giận.

"Tôi đã nói, tôi không làm ra chuyện gì có lỗi với Phó Trọng Đình, không phải bà có chuyện muốn nói với tôi sao? Rốt cuộc là chuyện gì!" Dư Du Nhiên phiền chán nói.

Sắc mặt của Trần Tuệ vô cùng khó coi, bà ta căn bản là không có cách nào phản bác, ai kêu con trai bà thành một người thực vật cơ chứ.

"Cô có biết bà cụ định để cho Phó Trọng Hiên làm chủ tịch tập đoàn Phó thị không!” Trần Tuệ một bụng oán hận không cam lòng nói.

Dư Du Nhiên trong lòng sáng tỏ, cuối cùng cũng hiểu thì ra là vì chuyện này.

Con trai của vợ bé sắp làm chủ tịch, trong khi con trai của bà ta vẫn còn đang hôn mê một chỗ, chưa biết bao giờ tỉnh lại, đương nhiên là bà ta rất sốt ruột.

Thế mà, cô lại không mảy may lo lắng gì cả.

"Dư Du Nhiên, sao cô không hề có chút gấp gáp gì vậy? Chẳng phải cô đang rất nôn nóng muốn Phó Trọng Hiên ngồi vào vị trí tổng giám đốc hay sao!"

"Lo lắng cũng không có ích gì, bà yên tâm, anh ta không ngồi lên được vị trí đó đâu."

Trần Tuệ nhìn bộ dạng vô cùng tự tin của Dư Du Nhiên, sau đó hỏi: "Ý của cô là sao?"

"Ý ở ngay trong lời, là như vậy đó."

Trần Tuệ ngứa mắt với thái độ vân đạm phong khinh* của Dư Du Nhiên đối với bà ta, trừng mắt tức tối nhìn lại cô.

(*Vân đạm phong khinh: gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Trong ngữ cảnh truyện nhằm biểu đạt thái độ điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)

"Tất cả là tại cô, Dư Du Nhiên, cô là một con đàn bà lẳng lơ! Nếu không, Trọng Đình nhà chúng tôi cũng sẽ không ra nông nỗi này!" Trần Tuệ nghiến răng nói.

"Liên quan gì đến tôi? Còn không phải tại mệnh của bà xui xẻo khi có một đứa con trai như vậy sao!" Dư Du Nhiên xem thường phản bác.

"Cô....." Trần Tuệ tức giận đến nỗi không nói nên lời.

"Không cần thẹn quá hoá giận, bọn họ không đắc thắng được bao lâu đâu, bà yên tâm, ngày mai bọn họ sẽ phải khóc không ra nước mắt thôi."

Trần Tuệ có hơi khó hiểu trước những lời của Dư Du Nhiên.

Lẽ nào Dư Du Nhiên có mưu kế gì sao?

Bất kể cô ta có mưu kế gì, Trần Tuệ cũng không chẳng trông mong gì ở chỗ cô ta.

Sau khi trở về phòng, Dư Du Nhiên đem cửa khóa trái lại.

Nhưng cô nhìn lên chiếc giường, căn bản là không có người.

Phó Trọng Đình đã đi đâu rồi?

"Phó Trọng Đình...Phó Trọng Đình...Cậu cả Phó..." Dư Du Nhiên khe khẽ gọi.

Người sống sờ sờ thế này lẽ nào lại đột nhiên biến mất sao?

Cô thấy cửa phòng tắm bị đóng lại, chuẩn bị đi xem thử.

"Phó...."

Dư Du Nhiên chưa kịp kêu hết tên, cửa phòng tắm đã bật mở.

Cô nhìn thấy Phó Trọng Đình cứ như thế đứng trước mặt cô, người vẫn còn đang cởi trần.

Dư Du Nhiên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Thân hình tên này cũng quá chuẩn đi mà.

Sau khi nằm trên giường ba năm trời, chẳng những không bị teo rút đi mà cơ bắp vẫn phát triển cường tráng như vậy.

Trên dưới toàn thân chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng ngang eo, vừa vặn che lấp bộ phận quan trọng.

Quả là một sự quyến rũ khó cưỡng mà!

"Trông đẹp không?" Giọng nói êm tai của Phó Trọng Đình vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.

"Đẹp cái rắm!" Dư Du Nhiên thể hiện động tác nôn mửa.

"Không đẹp mà cô cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể của thiếu gia tôi đây làm gì hả? Còn đỏ mặt cái gì chứ?"

Dư Du Nhiên: "....." Có sao?

Cô sờ lên mặt mình, quả thực là có chút nóng...

Lúc này, Phó Trọng Đình siết chặt cổ tay cô.

Dư Du Nhiên giật mình hoảng hốt.

"Phó....Phó Trọng Đình, anh....anh muốn làm gì đấy?"

"Giúp cô đích thân cảm nhận một chút như thế nào gọi là ngắm cho đã ghiền!"

Phó Trọng Đình nói xong, lấy tay của Dư Du Nhiên đặt lên bờ ngực mình…



Sau một trận mây mưa, má của Dư Du Nhiên đỏ ửng, Phó Trọng Đình nhìn thấy không khỏi muốn cắn một phát.

Anh có chút thất thần.

Không kìm được mà hôn lên môi cô.

Dư Du Nhiên giật mình, đây là lần đầu tiên Phó Trọng Đình hôn cô.

"Sau này cô không cần đánh phấn má nữa, có tôi là đủ rồi." Phó Trọng Đình thì thào bên tai cô.

Dư Du Nhiên sững sờ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra.

Tên khốn xấu xa này!

"Xem ra lúc nãy tôi đi tắm là uổng công rồi." Phó Trọng Đình nói xong, quay người đi vào phòng tắm một lần nữa.

Còn Dư Du Nhiên ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, những ngón tay luồn vào đầu tóc vần vò.

Hiện tại cô rất phiền não.

Rõ ràng là bản thân không có cảm tình với Phó Trọng Đình, rõ ràng là rất ghét anh ta mà.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp