Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 1: Người thực vật tỉnh lại


2 năm

trướctiếp

Đêm tối tĩnh lặng.

Dư Du Nhiên đang ngủ say, bỗng nhiên cảm giác có ai đó chạm vào mình.

"Thả tôi ra... Thả tôi ra... Đi ra..." Cô giãy dụa phản kháng.

Nhưng người đàn ông dường như hoàn toàn không để ý đến sự vùng vẫy của cô, kéo hai tay quơ loạn của cô cố định trên đỉnh đầu.

Dư Du Nhiên không có chỗ trốn, từng nụ hôn của người đàn ông rơi xuống với tần suất dày đặc.

Dư Du Nhiên vô cùng sợ hãi.

"Không muốn... Không muốn... Xin anh..."

Dư Du Nhiên mở to hai mắt, lập tức ngồi bật dậy trên giường thở hổn hển, vầng trán đổ đầy mồ hôi.

Sự sợ hãi lúc nãy vẫn còn đó.

Cô nằm mơ!

Sao trong mơ lại thấy người đàn ông Phó Trọng Đình kia?

Cô vội vàng ấn nút bật đèn ở đầu giường, người đàn ông kia vẫn nằm bất động ở đó, thật sự vừa rồi chỉ là nằm mơ!

May mà chỉ là mơ.

Chẳng lẽ thật sự giống như người ta nói, cô đơn quá lâu rồi nên âm dương mất cân bằng? Thế mà lại mơ thấy Phó Trọng Đình làm chuyện kia với cô.

Dư Du Nhiên nhìn Phó Trọng Đình đang yên lặng nằm bên cạnh mình lần nữa, trong lòng cô lại cảm thấy phiền muộn.

Ba năm trước đây, cô bị ép gả cho người đàn ông đang nằm bên cạnh này, Phó Trọng Đình.

Anh ta đã từng là trụ cột của nhà họ Phó, là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, là người có thể hô mưa gọi gió, một truyền kỳ tại Cẩm Thành.

Nhưng đáng tiếc, có lẽ vì trời cao đố kỵ anh tài, Phó Trọng Đình vì một tai nạn xe cộ mà trở thành người thực vật, nằm đây cũng đã ba năm rồi.

Mỗi ngày đều ngủ cạnh một người thực vật như thế này, ban đầu Dư Du Nhiên cũng hoảng sợ, nhưng dần dần mọi chuyện đều thành thói quen.

Dưới ánh đèn, gương mặt Phó Trọng Đình càng có vẻ yêu nghiệt đầy sức hút.

"Hừ! Yêu nghiệt như thế cũng có tác dụng gì chứ? Còn không phải chỉ là một hóa thạch sống."

Dư Du Nhiên chửi bậy một câu, sau đó đi tắm.

Sau khi tắm xong, vì giấc mơ vừa rồi nên cô không hề buồn ngủ, cô muốn đi ra ngoài hóng gió.

Ba năm nay, đối với cô mà nói mỗi ngày đều dài như một năm.

Khi vừa được gả tới, mỗi ngày cô đều khóc lóc muốn trở về nhà.

Nhưng mỗi lần trở về đều bị mẹ là Vương Thúy Phương trách mắng.

Sau đó, cô cũng dần quen, tâm như chết lặng, cũng không còn phản kháng nữa.

Cuộc sống bây giờ có ăn có uống, nhà họ Phó lại là nhà quyền quý. Ngoại trừ việc mỗi ngày phải đối mặt với người thực vật này, cô cảm thấy không có chỗ nào không tốt.

Bên ngoài từng luồng gió lạnh thổi tới, Dư Du Nhiên dự định đi vào.

Nhưng cô không nghĩ đến bị mẹ chồng Trần Tuệ nhìn thấy.

"Dư Du Nhiên, đêm hôm khuya khoắt cô ra ngoài làm gì? Nếu cô dám vụng trộm với người đàn ông khác, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô." Trần Tuệ mắng xối xả.

"Hừ! Vụng trộm với đàn ông, tôi cầu còn không được." Dư Du Nhiên chế giễu nói.

Sau khi Trần Tuệ nghe xong thì lập tức nổi cơn tam bành.

Bà ta muốn đi lên tát Dư Du Nhiên một cái.

Nhưng lại bị Dư Du Nhiên nắm cổ tay.

"Trần Tuệ, bà nên nhớ cho rõ ràng: tôi không nợ nần gì bà cả, ngược lại, cả thanh xuân của tôi đang bị con trai bà làm lãng phí đó, tôi mới là người bị hại!"

Dư Du Nhiên nói xong liền thả tay ra.

Cô sẽ không để cho người khác bắt nạt thêm một lần nào nữa.

Lúc vừa mới vào nhà họ Phó, Trần Tuệ đã đánh cô không ít lần.

Dần dần cô cũng bắt đầu phản kháng, thấy cô không dễ bắt nạt, Trần Tuệ mới có thể nhượng bộ vài phần.

"Dư Du Nhiên, ý của cô là cô ghét bỏ Trọng Đình nhà chúng tôi sao? Cô là cái thá gì? Ba năm rồi mà cô còn chẳng đẻ được quả trứng, cô còn muốn thế nào nữa?"

"Ha ha... Đẻ trứng? Bà cảm thấy đứa con trai nằm một chỗ kia của bà có thể làm được chuyện đó sao?"

"Cô..." Sắc mặt Trần Tuệ trở nên xanh mét.

"Có bệnh thì phải chữa!"

Dư Du Nhiên buông một câu giễu cợt, sau đó trở về phòng.

Người thực vật có thể sinh con thì mới kì lạ đó!

Ba năm nay, Trần Tuệ đã nhiều lần bảo Dư Du Nhiên sinh con.

Theo Dư Du Nhiên thấy đây chính là trò cười!

Dư Du Nhiên vén chăn lên, nhìn gương mặt anh tuấn của Phó Trọng Đình.

"Người thực vật có thể sinh con, không phải gặp quỷ sao? Muốn cháu trai đến điên rồi!" Dư Du Nhiên lại thấp giọng chửi bậy một câu.

Sau khi uống một hớp nước, Dư Du Nhiên vỗ gương mặt vô cùng đẹp trai của Phó Trọng Đình: "Chậc chậc, có gương mặt đẹp trai mà thế này thật phí phạm, cuối cùng cũng chỉ là người thực vật mà thôi! Dùng được cái rắm ấy!"

Sau đó tắt đèn đi ngủ.

Một hồi lâu sau, có một bàn tay đang từ từ đưa về phía cô...

Dư Du Nhiên lập tức cảm thấy là lạ, chẳng lẽ cô lại nằm mơ sao?

Cô mở to đôi mắt, nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp trai của Phó Trọng Đình ở phía trên.

Thật... Thật sự gặp quỷ sao?

Dựa vào ánh trăng ngoài kia, cô có thể đoán chắc rằng người này chính là Phó Trọng Đình!

Sao Phó Trọng Đình lại tỉnh dậy thế này?

Chắc chắn là có ma!

Dư Du Nhiên lập tức muốn kêu cứu mạng.

Nhưng Phó Trọng Đình đã che miệng cô lại trước.

"Sao thế? Cảm thấy gặp quỷ sao?" Giọng nói dễ nghe của Phó Trọng Đình vang lên.

Ba năm, đây là lần đầu tiên Dư Du Nhiên nghe thấy giọng nói của Phó Trọng Đình.

Thì ra... Thì ra dễ nghe như thế... Có sức hút như thế...

Thậm chí còn tràn đầy sức hấp dẫn của đàn ông.

Tách!

Phó Trọng Đình đưa tay bật đèn ở đầu giường lên.

Rốt cuộc Dư Du Nhiên có thể thấy được gương mặt yêu nghiệt trời sinh này của Phó Trọng Đình.

"Phó... Phó Trọng Đình, anh... Anh tỉnh rồi?" Dư Du Nhiên lắp bắp nói.

Không thể tưởng tượng được!

Một người thực vật đã hôn mê ba năm, đột nhiên nửa đêm tỉnh dậy đè mình!

"Không phải cô nói tôi không được sao? Nếu như tôi cứ hôn mê thì sao chứng minh với cô được?"

Dư Du Nhiên: "..."

Đừng nói với cô anh ta vì bị cô kích động nên mới tỉnh lại.

"Phó... Phó Trọng Đình, anh... anh muốn làm gì..."

Cô nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa.

"Tôi muốn làm gì cô không biết sao? Tôi chứng minh cho cô xem nhé?"

Giọng nói của Phó Trọng Đình khe khẽ rất mờ ám, nghe vào có cảm giác mê hoặc lòng người.

Nhưng Dư Du Nhiên giờ đây chỉ có cảm giác lo lắng và sợ hãi.

Mặc dù đã kết hôn ba năm, mỗi ngày đều ngủ chung giường chung gối.

Nhưng giữa bọn họ chưa từng chân chính tiếp xúc qua!

Bây giờ cô lại bị Phó Trọng Đình đè xuống, đối với cô mà nói anh ta chỉ là một người đàn ông xa lạ.

"Phó... Phó Trọng Đình, anh tránh ra."

"Sợ à? Ba năm nay cô phòng không gối chiếc, chẳng lẽ tôi không nên đền bù cho cô một chút à?"

Xoạt.

Dư Du Nhiên chỉ nghe tiếng quần áo bị xé rách.

Dư Du Nhiên không lay chuyển được anh ta, cô vô cùng tức giận, muốn vung tay lên tát.

Phó Trọng Đình liền nhanh tay nắm hai tay cô cố định ở đỉnh đầu.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp