Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 13: Cô là cái thá gì


2 năm

trướctiếp

Sau khi anh trở về, biết Dư Du Nhiên đã đi, còn mang theo năm trăm ngàn tệ, anh không tin, liền cho người điều tra nơi ở của Dư Du Nhiên.

Không ngờ lại thấy Phó Trọng Hiên đi từ nhà Dư Du Nhiên ra. Người phụ nữ đáng ghê tởm này!

"Phó Trọng Đình!!!" Dư Du Nhiên hô lên.

Anh đã trở về, nhìn dáng vẻ thì anh đã biết chân tướng rồi.

"Phó Trọng Đình, giờ cô ấy đã không còn là người phụ nữ của anh nữa rồi." Phó Trọng Hiên nói.

Bốp!!!

Phó Trọng Đình đấm một cú vào mặt Phó Trọng Hiên. Sau đó, hai anh em liền bắt đầu đánh nhau thật sự.

"Đừng đánh nữa! Nếu các anh muốn đánh thì ra ngoài mà đánh!" Dư Du Nhiên lớn tiếng quát lên.

Thân thể Phó Trọng Hiên gầy yếu hơn, không phải là đối thủ của Phó Trọng Đình. Trên mặt anh ta đã có vết bầm, ngược lại, Phó Trọng Đình lại không sao.

Phó Trọng Hiên chỉ vào Phó Trọng Đình, nói: "Tôi cảnh cáo anh, sau này đừng tiếp cận cô ấy nữa."

"Phó Trọng Hiên, anh đi đi. Chuyện của tôi, tôi tự biết xử lý." Dư Du Nhiên nói với Phó Trọng Hiên.

Phó Trọng Hiên liếc nhìn Phó Trọng Đình một cái rồi mới rời đi.

"Vì sao?" Phó Trọng Đình hỏi.

"Vì sao cái gì?"

"Vì sao lại muốn rời đi? Không đợi tôi về, còn cầm đi năm trăm ngàn tệ. Lẽ nào trong tim em, tôi chỉ đáng giá năm trăm ngàn thôi sao?" Phó Trọng Đình thở hồng hộc nói.

Trong mắt anh có rất nhiều sự chịu đựng nhẫn nhịn, giống như sắp bùng nổ vậy.

"Chính là những gì anh đã thấy đó, tôi thích tiền, tôi yêu tiền!"

"Con mẹ nó em yêu tiền thì có thể hỏi tôi mà! Tôi có rất nhiều tiền!!!" Phó Trọng Đình lớn tiếng.

"Phó Trọng Đình, mẹ nó anh gào rống cái gì? Anh có tiền là anh giỏi lắm sao? Mẹ nó, tôi cứ không hỏi anh đấy, làm sao?"

"Dư Du Nhiên, em muốn chết à?!!"

Phó Trọng Đình nói xong, phẫn nộ mà túm lấy Dư Du Nhiên, đẩy cô vào trong phòng.

Sau khi đi vào, đá một cái liền đóng cửa lớn lại.

"Phó Trọng Đình, anh thả tôi ra. Ở đây là nhà tôi, anh muốn làm gì? Anh thế này là cưỡng chế xông vào nhà dân, tôi phải báo cảnh sát!"

Phó Trọng Đình lập tức ném Dư Du Nhiên lên sô pha, sau đó lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt cô.

"Báo đi! Cho em điện thoại đó, không phải em muốn báo cảnh sát sao?"

Dư Du Nhiên cũng tức bốc lên đầu rồi, cô lập tức muốn giật lấy điện thoại.

"Đến lúc đó, cảnh sát tới rồi, tôi sẽ nói em quyến rũ tôi, để xem cảnh sát tin em hay tin tôi."

"Phó Trọng Đình, anh làm vậy là chơi xấu!"

"Dư Du Nhiên, tôi từng nói, tôi còn chưa chơi chán em, em không được phép rời khỏi tôi!"

"Dựa vào đâu chứ? Tôi cũng không phải là đồ chơi của anh!"

Phó Trọng Đình đỏ mắt, nhìn chằm chằm Dư Du Nhiên một lúc thật lâu rồi cũng không nói gì.

Sau đó, anh như một con dã thú nổi giận, thoáng chốc đã xé rách quần áo của Dư Du Nhiên ra.

"Phó Trọng Đình, buông tôi ra... Đồ khốn nạn!"

"Dư Du Nhiên, em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi!"

Xong chuyện, Dư Du Nhiên nằm trên sô pha, không nói câu nào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phó Trọng Đình thắt dây lưng xong liền ném một mớ tiền lên người Dư Du Nhiên.

"Không phải em thích tiền sao? Cầm đi! Chỗ này có đủ hay không hả?"

Trong mắt Dư Du Nhiên có nhục nhã, cũng có phẫn nộ.

"Sao thế? Vẫn cảm thấy chưa đủ à? Tôi còn!"

Phó Trọng Đình nói xong lại lấy một mớ tiền nữa, ném về phía đầu Dư Du Nhiên.

Lúc này, Dư Du Nhiên mới nhếch miệng cười: "Vậy thì cảm ơn đại gia Phó nhiều nhé. Thế này còn kiếm nhiều hơn mấy cô ở hộp đêm đấy."

"Dư Du Nhiên, quả nhiên cô không có tự trọng!"

"Không phải đại gia Phó anh đã sớm nhìn rõ loại phụ nữ như tôi rồi sao?" Dư Du Nhiên nói xong, tùy tiện túm một mớ tiền đặt ở chóp mũi mà ngửi ngửi.

"Thấp hèn!" Phó Trọng Đình bỏ lại một câu lạnh lùng rồi nghênh ngang rời đi.

Sau khi Phó Trọng Đình đi, Dư Du Nhiên mới ném tiền xuống.

Sau đó, cô hoạt động chân một chút.

Mẹ nó, thực sự đau quá, nóng rát.

Tên khốn kiếp Phó Trọng Đình này, hành hạ cô thật thê thảm.

...

Mấy ngày sau, ở tập đoàn Phó Thị.

"Trọng Đình!" Đường Mộ Tuyết gọi.

"Mộ Tuyết?"

"Trọng Đình, chúng ta từ lúc em trở về, anh vẫn luôn trốn em đấy à?" Đường Mộ Tuyết hỏi.

"Anh hơi bận, thật ngại quá."

"Trọng Đình, em phát hiện anh có hơi thay đổi rồi."

"Mộ Tuyết, anh còn có việc, anh đi trước đây."

"Trọng Đình! Có phải anh đang trách em không? Trách em đã không ở bên khi anh cần em nhất."

"Anh không có."

"Em có nỗi khổ mà. Em bị bệnh, là ba mẹ em đưa em ra nước ngoài để chữa bệnh cho em. Thực ra em đã muốn quay về thăm anh từ sớm rồi, chỉ là sau đó ba mẹ em lại cứ luôn ngăn cản em, cho nên em mới..."

"Không cần nói gì nữa. Mộ Tuyết, anh còn phải họp, thật sự rất bận. Có thời gian rảnh sẽ tới tìm em." Giọng Phó Trọng Đình lạnh nhạt nói.

Trên mặt không có một chút biểu cảm gì, gần như là lãnh đạm.

Trong lòng Đường Mộ Tuyết có chút khó chịu.

Phó Trọng Đình trước kia không đối xử với cô như thế này. Sao bây giờ lại giống như đã biến thành một người khác, đối xử với cô lạnh lùng như vậy?

"Trọng Đình, vậy ý anh là không trách em à?" Đường Mộ Tuyết lại hỏi.

"Anh không trách em. Mộ Tuyết, là tự em nghĩ nhiều rồi."

Nghe xong, lúc này Đường Mộ Tuyết mới vui lên không ít, trên mặt cũng có vẻ tươi cười.

Cô ta đi lên phía trước, sau đó thoáng chốc đã ôm lấy Phó Trọng Đình, dán mặt lên ngực anh.

"Trọng Đình, em biết mà, trong lòng anh có em. Chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm này so với bất kỳ ai khác cũng tốt hơn."

Lúc này, Dư Du Nhiên đi tới tập đoàn Phó Thị, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Phó Trọng Đình lại ôm ấp với Đường Mộ Tuyết.

Giữa bọn họ mới là tình cũ cháy lại, mới là thanh mai trúc mã!

Quả nhiên là có tình cảm!

Ha ha ha! Dư Du Nhiên cô là cái thá gì chứ?

Dư Du Nhiên dựa lưng vào tường, cố nén sự khó chịu trong lòng.

"Được rồi, Mộ Tuyết, anh thật sự phải họp rồi, không thể đến muộn được. Anh đi trước đây." Phó Trọng Đình kín đáo đẩy Đường Mộ Tuyết ra.

"Vậy... vậy được rồi." Đường Mộ Tuyết hơi có chút mất mát.

Nhưng cô ta sẽ không từ bỏ. Cô ta tin chắc rằng trong tim Phó Trọng Đình có cô ta.

Trong lòng Du Dư Nhiên khó chịu vô cùng, ngón tay gắt gao nắm chặt.

"Du Nhiên, đồ của cậu mình đã lấy ra cho cậu rồi này." Ngô Tâm Di đi tới nói.

Trước đó, Dư Du Nhiên đã rời khỏi tập đoàn Phó Thị nhưng chưa lấy đồ của mình đi.

Cô cũng sợ mình đi vào tập đoàn Phó Thị sẽ gây ra chuyện gì đó, cho nên mới để Ngô Tâm Di đem ra cho cô.

Ai biết, vậy mà lại nhìn thấy Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết.

"Cảm ơn cậu, Tâm Di." Vẻ mặt Dư Du Nhiên cảm kích nói.

"Du Nhiên, cậu làm sao vậy? Sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy?" Ngô Tâm Di quan tâm hỏi.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp