Cô Bạn Gái Tiếp Viên Hàng Không Của Tôi

Chương 5: Canh cá tâm linh


2 năm

trướctiếp

Tôi nhìn ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú thành phố trong mưa.

Thành phố buổi tối, vẫn hào nhoáng trong sự mông lung của màn mưa, đèn xe trên đường cái và ánh đèn thành phố càng trở nên êm dịu hơn trong nước mưa.

Lý Lệ Toa cắn đũa, say sưa ngon lành mà nhìn nồi lẩu.

“Chín rồi, bắt đầu ăn thôi.” Trong nồi lẩu bắt đầu cuồn cuộn sôi trào, sương trắng thơm nồng tung bay giữa chúng tôi. Trên nước canh màu trắng lật qua lật lại thịt cá tươi non, Lý Lệ Toa không kịp chờ đợi kẹp một khối bên trên, thổi thổi rồi lập tức dùng miệng cắn, phát ra âm thanh rất hưởng thụ.

Phục vụ viên cầm rượu đi vào phòng bao, Lý Lệ Toa hỏi tôi: “Uống không?”

“Tôi phải lái xe, tự cô uống đi.”

Lý Lệ Toa tự rót rượu cho mình, tôi vùi đầu húp canh cá. Trong phòng bao chỉ có hai người chúng tôi, rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh nước nóng nhấp nhô trong nồi, còn có nước mưa đập vào trên cửa vang tiếng lách cách. Phòng bao này rất nhỏ, Lý Lệ Toa thích ngồi phòng bao, cô ta không thích tiếng ồn bên ngoài, tôi thích chính là cửa sổ sát đất trong phòng bao này, ngồi bên cạnh bàn, bên cạnh chính là cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ, giống như cả thành phố đều phóng đại ngay trước mắt.

Lý Lệ Toa uống một ngụm rượu, khẽ thở ra một hơi rồi nói với tôi: “Ngày mai tìm thời gian nói xin lỗi với tiếp viên hàng không kia đi. Chỉ cần có lòng, cô ấy chắc chắn có thể tiếp nhận lời xin lỗi của anh.”

“Tại sao cô nói chuyện này? Từ xế chiều cô đã nói tới bây giờ, không mệt hả?” Tôi rất muốn xin lỗi, nhưng không có cách. Tới bây giờ tôi cũng không có điện thoại của Từ Thiến. Tôi nghĩ lấy tính cách cô ấy, cho dù tôi đứng trước mặt chân thành xin lỗi, cô ấy cũng sẽ không tiếp nhận, có lẽ cô ấy sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất trong đời đến báo thù tôi.

Nếu như Từ Thiến về nhà kiện cáo thì tính sao giờ? Đến lúc đó màn hài kịch này sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa gia trưởng hai nhà. Vừa nghĩ tới đó thì lập tức đau đầu.

Không biết điện thoại của mẹ già lúc nào sẽ gọi tới.

Haizz.

Đều là tại tôi.

Nghĩ tới Từ Thiến, còn nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt kia của cô ấy. Không biết tại sao, đáy lòng cảm thấy rất khó chịu. Tôi vì khoái chí nhất thời mà đã làm tổn thương một cô gái, tổn thương rất sâu.

“Bây giờ anh có bạn gái chưa?” Lý Lệ Toa hỏi.

“Chưa.” Tôi lắc đầu.

“Sao anh không theo đuổi một cô đi.”

“Đang tìm, còn chưa tìm được người thích hợp.”

“Là anh quá kén chọn. Anh thích con gái nhà lành hay thích nóng bỏng, hay kiểu ngây thơ đây?”

“Cô nhiều chuyện quá. Cái gì cũng hỏi, mau ăn cá của cô đi.” Tôi không kiên nhẫn nói.

“Hẹp hòi. Đúng rồi, trước kia anh có bạn gái không? Ví dụ như thời đại học.” Lý Lệ Toa hỏi.

Thời đại học… Bạn gái…

Rất nhiều hình ảnh trong chốc lát hiện lên trước mắt tôi.

Tôi ngừng lại một chút, thịt cá trên tay treo giữa không trung. Rất nhanh, tôi tiếp tục nhét thịt cá vào trong miệng, múc một chén canh trong canh cá màu trắng, há miệng húp.

Lý Lệ Toa chạm vào sâu trong lòng tôi, thứ không thể đụng vào nhất.

“Anh sao vậy?” Lý Lệ Toa phát hiện tôi khác thường, lập tức hỏi.

“Không có gì…”

Tôi bỏ đũa xuống, lấy ra một gói thuốc lá. Tôi rất ít hút thuốc, không có thói quen đam mê hút thuốc. Chỉ có lúc bực bội trong lòng mới có thể hút thuốc.

Lúc thuốc lá bên miệng được bật lửa nhóm lên.

Đột nhiên trong tai văng vẳng một câu nói quen thuộc mà xa lạ: “Anh lại hút thuốc! Nhanh vứt cho em!”

Cô ấy vểnh miệng nhỏ, thở phì phò cướp đi tàn thuốc từ trong miệng tôi, ném tàn thuốc lá xuống mặt đất. Ngồi xuống bên cạnh tôi, cơ thể mềm mại dựa vào tôi, cười nói: “Anh hút thuốc, bị em bắt gặp, nên phạt sao đây? Anh nói xem.”

Cô ấy ở ngay trước mặt tôi, tiếng cười nhàn nhạt kia dịu dàng quanh quẩn.

Là em sao? Thật sự là em.

Tôi trợn to đôi mắt, vội vàng lấy thuốc lá từ trên miệng xuống. Tôi xém chút kêu thành tiếng, xém chút đứng lên ôm cô ấy.

Nhưng cô ấy lại không còn nữa.

Trong phòng bao chỉ có tôi và Lý Lệ Toa, còn có đêm mưa lạnh lẽo ngoài cửa sổ.

“Anh không sao chứ?” Lý Lệ Toa hỏi.

“Không… Không sao.” Tôi nặng nề mà dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc.

“Tại sao còn chưa hút đã dập rồi, anh đang cai thuốc sao?”

“Đại khái vậy.” Tôi cầm lấy cái thìa, tiếp tục múc canh.

Lý Lệ Toa dường như nhìn thấu tâm sự của tôi, cô ta không nói gì, lấy thuốc lá của mình nhóm lên. Hít một hơi, nhẹ nhàng phun ra làn khói.

“Thời đại học của tôi cũng có ý nghĩa.” Lý Lệ Toa nói: “Bây giờ nhớ lại, thật sự hoài niệm.”

Lý Lệ Toa nhìn thật sâu ngoài cửa sổ, xuyên qua không gian và thời gian tựa như đang chiếu lên trước mắt cô ta.

Tôi rất tò mò nhìn cô ta, bốn năm trôi qua của Lý Lệ Toa có bao nhiêu đêm ở lại qua đêm ký túc xá trường học, cuộc sống đại học của cô ta sẽ như thế, chắc chắn rất đặc biệt.

Nhìn thấy nét mặt của tôi, Lý Lệ Toa có lẽ hiểu ý, cô ta nhếch miệng cười một tiếng.

“Học kỳ hai năm nhất đại học của tôi có một đêm về ký túc xá, một nam sinh cam giữ dưới ký túc xá chờ tôi. Anh ta cất giấu một bao đồ lớn sau lưng, anh đoán xem đó là gì?” Lý Lệ Toa rất thần bí nhìn tôi.

“Hoa, một bó hoa hồng đỏ lớn.” Tôi nói.

“Sai. Là một túi đồ ăn vặt lớn.”

“Ôi trời, thật sáng tạo.” Tôi cười một tiếng.

“Đúng đó, lúc ấy anh ta còn bày tỏ với tôi. Tôi cũng không biết lúc ấy nghĩ thế nào. Tôi không nhận, tôi nói với anh ta rằng mang về tự ăn đi. Bây giờ nhớ lại, thật hối hận. Đây là lần duy nhất có nam sinh đưa đồ ăn vặt bày tỏ với tôi. Nghe nói sau khi nam sinh kia trở về thật sự ăn hết tất cả đồ ăn vặt. Những đồ ăn vặt kia nhiều lắm, ừm, ít nhất cỡ túi lớn như vậy.”

Lý Lệ Toa đưa hai cánh tay ra mô tả kích cỡ của túi đồ ăn vặt kia.

Tôi nói: “Chàng trai kia thảm ghê đấy, cô cũng ác quá.”

“Khi đó còn nhỏ, rất nhiều suy nghĩ khác với hiện tại.” Lý Lệ Toa nói.

“À, mới qua mấy năm thôi. Vậy mà cứ như qua mười mấy năm ấy.”

Lý Lệ Toa nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng cho tôi cảm giác cô ta trưởng thành hơn tôi nhiều. Có lẽ mấy năm nay nhìn thấu rất nhiều chuyện cũng như rất nhiều người.

Lý Lệ Toa tự giễu cười khẽ: “Mấy năm nay việc trải qua quá nhiều, cứ như qua mười mấy năm ấy.”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt phiền muộn kia của cô ta.

“Còn có một lần, là lúc tôi học năm thứ hai, bạn trai Hàn Yên Yên cùng ký túc xá đưa tới cho cô ấy một cái đĩa CD, nói lời ngon tiếng ngọt vừa ghi xong, đúng lúc hôm đó là lễ tình nhân, sau khi cô gái nhận được rất cảm động. Kết quả bị chúng tôi biết, thế là người cả ký túc xá đều ồn ào muốn cùng nhau xem, kết quả thì…”

Lý Lệ Toa bật cười: “Ha ha! Là A Phiến! Thì ra bạn trai cô ấy cầm nhầm đĩa. Ha ha…”

Lý Lệ Toa che miệng cười, cười rất vui vẻ.

Thì ra cuộc sống đại học của cô ta giống như chúng tôi, nhiều khi chỉ là nữ sinh đại học bình thường.

“Haizz…” Lý Lệ Toa cười đủ rồi, ngẩng đầu thở dài.

Cô ta nhìn chăm chú trần nhà thật lâu, đang suy nghĩ gì đó.

Tôi hỏi: “Nếu như nam sinh tặng đồ ăn vặt kia lại đến tìm cô, cầm một túi đồ ăn vặt lớn tìm cô, cầu hôn cô. Cô sẽ thế nào?”

“Tôi vẫn sẽ không đồng ý với anh ta.” Lý Lệ Toa không hề nghĩ ngợi.

Một số khoảnh khắc, suy nghĩ và hiện thực vẫn không giống nhau.

Tôi rất muốn hỏi cô ta, vì sao cô chọn làm bà hai, làm tình nhân của kẻ khác.

Nhưng tôi không nói được. Cô ta cũng không trả lời, đây là lựa chọn của cô ta nên sẽ có lý do thuyết phục của cô ta.

Lý Lệ Toa đột nhiên nói: “Bởi vì tôi không muốn hại anh ta.”

Nghe được câu này, tôi không phản bác được, tôi không thể nào hiểu được Lý Lệ Toa, cũng không nhìn thấu.

Cô ta đổ đầy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, cô ta khẽ than một tiếng.

“Húp chút canh đi.” Tôi múc một chén canh cho cô ta.

Canh cá trong suốt, nhấp nhô trong nồi.

Ngoài cửa sổ, mưa dần nhỏ đi.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp