Cô Bạn Gái Tiếp Viên Hàng Không Của Tôi

Chương 1: Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy


2 năm

trướctiếp

Bầu trời buổi tối mùa hè chiếu rọi ra nhiều màu sắc, từ bầu trời xanh thẳm ở trên cao cho đến tận đường chân trời, sắc trời dần dần trở nên tối tăm, thời tiết cũng không còn nóng nực nữa, gió biển thổi từ biển vào làm cho thành phố về đêm trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn nhiều.

Tối nay là buổi xem mắt đầu tiên trong cuộc đời tôi.

Chẳng qua loại lý do xem mắt này là do tôi tự mình đặt tên, từ câu nói của mẹ tôi: “Con gái của bạn mẹ vừa mới về đây làm việc nhưng con vẫn chưa từng gặp nên hôm nay vừa vặn có thể gặp thử...” tôi đã biết câu tiếp theo của mẹ rồi. Nhưng mà lúc nhỏ tôi đã từng gặp người bạn này của mẹ hai lần nhưng lại chưa từng gặp chồng và con gái của bà ấy.

Khưu Phi đã từng nói với tôi rằng xem mắt giống như đãi vàng, nếu như tốt số thì sẽ gặp được một người rất đẹp, nếu như không tốt số thì sẽ gặp phải một người vô cùng xấu.

Không biết hôm nay tôi sẽ tốt số hay là không đây.

Một nhà ba người chúng tôi tới phòng riêng ở trong nhà hàng hải sản trước rồi gọi một vài món ngon, mẹ tôi bấm điện thoại hỏi: “Alo, vẫn chưa đến sao? Chúng tôi đã đến rồi. Mọi người đến rồi sao? Được, được.”

Không lâu sau cửa phòng riêng bị đẩy ra, người bước vào đầu tiên là dì Tiết mà tôi đã từng gặp hai lần, bà ấy vừa nhìn thấy mẹ tôi thì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ chào hỏi giống như trước kia, người ở phía sau chính là con gái và chồng của bà ấy.

Wow!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái của bà ấy thì trong lòng khẽ hồi hộp, sau đó tim đập liên hồi.

Câu đầu tiên là đẹp, câu thứ hai vẫn là đẹp.

Cô ấy khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo, nước da trắng như mỡ ngỗng, thân hình cao ráo, mái tóc dài buông xõa, cả người toát lên vẻ thanh tao lịch sự và dịu dàng ít nói.

Khi tôi đang nhìn cô ấy một cách say mê thì cô ấy cũng đã phát hiện ra tôi rồi khẽ nhíu lông mày, ngay khi ánh mắt hai chúng tôi chạm vào nhau thì tôi vội vàng quay mặt đi.

Mẹ tôi đang đang trò chuyện vui vẻ với dì Tiết, tôi liếc nhìn bố ở bên cạnh thì ông ấy gật đầu với tôi một cách rất hài lòng, đây là kiểu giao tiếp duy nhất không cần đến ngôn ngữ giữa đàn ông.

“Giới thiệu với bà đây là Trần Trác con trai của tôi.” Mẹ kéo tôi tới trước mặt của dì Tiết.

“Ôi chao! Đã lớn như thế này rồi sao, lần trước gặp cháu vẫn còn là một đứa bé vậy mà bây giờ đã trở thành một anh chàng đẹp trai rồi! Cháu còn nhớ dì Tiết không?”

“Tất nhiên là nhớ chứ, ha ha.” Thực ra thì tôi không nhớ gì cả.

“Đây là Từ Thiến con gái của dì.” Dì Tiết dắt con gái tới nói với tôi.

“Xin, xin chào.” Tôi đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

“Xin chào.” Từ Thiến rất lịch sự cười nói với tôi.

Cô ấy cười thực sự rất đẹp mặc dù nhìn có vẻ giống như ngoài cười nhưng trong không cười.

Hai gia đình chúng tôi ngồi quây quần bên bàn ăn, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu chuẩn bị bê món ăn lên. Trước khi món ăn được bê lên người lớn của hai nhà bắt đầu nói chuyện với nhau, mẹ tôi và dì Tiết vui vẻ nói về công việc thường ngày, hai ông bố châm thuốc cho nhau rồi nói về các vấn đề kinh tế, thời sự trong và ngoài nước mà đàn ông hay quan tâm nhất.

Cô ấy ngồi đối diện với tôi, khác là tôi vẫn luôn cố tình hay vô ý nhìn trộm cô ấy nhưng cô ấy lại chỉ chơi điện thoại, chơi game hay nhắn tin đều không quan trọng.

Quan trọng là bây giờ một mình tôi cảm thấy rất nhàm chán không biết nên làm gì. Chơi điện thoại giống cô ấy sao? Tôi tắt điện thoại rồi bởi vì tôi rất sợ ông chủ hoặc giám đốc bất thình lình gọi điện thoại yêu cầu tôi tăng ca, họ thường xuyên làm những việc như vậy. Mà loại tăng ca này thường không có hiệu quả kinh tế, hiệu quả duy nhất đối với ông chủ là ông ấy nhìn thấy có người tăng ca sẽ làm cho ông ấy cảm thấy công ty ông ấy rất tốt.

Thế là tôi cầm điều khiển lên xem tivi, trong khoảng thời gian này không có chương trình nào hay, bấm tới bấm lui vẫn là nghe bố mẹ nói chuyện thú vị hơn.

Chín nhân viên phục vụ bước vào đặt từng món ăn lên trên bàn. Mọi người bắt đầu dừng trò chuyện cầm đũa lên, Từ Thiến cũng cất điện thoại rồi cầm đũa lên, ánh mắt lướt nhìn các món ăn ở trên bàn. Không cần nói cũng có thể thấy cô ấy đang tìm món ăn mà mình thích, hóa ra cô ấy cũng rất kén ăn.

“Hiện tại Từ Thiến đang làm việc ở đâu?” Mẹ tôi đột nhiên hỏi.

“Mới bắt đầu làm tiếp viên cho một hãng hàng không.” Dì Tiết trả lời.

Tiếp viên hàng không? Tôi hơi sững sờ, chiếc đũa đang gắp rau treo lơ lửng ở trên không trung, tôi nhìn Từ Thiến với vẻ hơi ngạc nhiên. Cô ấy chỉ lịch sự gật đầu và mỉm cười với tôi rồi lại tiếp tục gặp những món mà mình thích vào trong chén.

“Oa, nghề tiếp viên hàng không cũng không tệ.” Mẹ tôi lấy lòng nói với dì Tiết.

Dì Tiết xua tay nói: “Làm gì có, vừa mệt vừa khổ cũng tốn không ít tuổi thanh xuân. Thu nhập có cao hơn nữa cũng vô dụng. Tốt nhất là tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn khi còn trẻ. Hiện tại tôi đang buồn phiền về chuyện này đây.”

“Không đâu, Từ Thiến xinh đẹp như vậy sao có thể lo lắng chuyện không có đàn ông theo đuổi chứ.” Mẹ tôi nói.

“Con bé sao?” Dì Tiết nhìn Từ Thiến rồi lắc đầu nói: “Con bé này chọn đàn ông giống như chọn đồ ăn vậy. Hiện tại tôi cũng hết cách với nó.”

“Không phải Từ Thiến vẫn còn nhỏ sao, mới hai mươi mốt tuổi thôi phải không? Cứ từ từ, thời gian vẫn còn dài nhất định có thể gặp được người đàn ông mà con bé vừa ý.” Mẹ tôi cười nói.

“Chao ôi, đừng nói về vấn đề này nữa, nhắc đến lại đau đầu. Đúng rồi, hiện tại Tiểu Trác đang làm gì?” Dì Tiết hỏi.

“Trả lời dì.” Mẹ tôi ra hiệu với tôi.

Lúc nãy vẫn luôn nghe họ nói về chuyện của Từ Thiến, cô làm nghề tiếp viên hàng không lại có yêu cầu cao về đàn ông...càng nghe tôi càng thấy thiếu tự tin, càng nghe tôi càng cảm thấy bản thân không có hy vọng.

“Ách...Cháu làm việc ở công ty mạng.” Tôi nói.

“Làm phương diện nào của mạng.” Chú Từ hỏi với vẻ rất hứng thú.

“Chính là làm...Văn học mạng.” Đây là do tôi bịa ra, thực ra cho đến bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc ông chủ muốn làm gì, tôi đột nhiên nhắc đến văn học mạng là bởi vì nhớ tới kế hoạch thành lập trang web văn học mạng ngày hôm nay.

“Ồ? Loại văn học mạng này gần đây rất nổi tiếng, có rất nhiều người đều dựa vào đây để phát tài. Quy mô của công ty cháu hẳn là rất lớn có phải không?” Chú Từ tiếp tục hỏi.

“Chuyện này, Công ty cháu không lớn lắm, chỉ mới thành lập mà thôi.”

Tôi cảm thấy bản thân không thể nói tiếp được nữa. Công ty đã được thành lập gần một năm rồi nhưng lại không phát triển được nghiệp vụ nào cả, mỗi ngày đều lãng phí tiền mà ông chủ cũng không cảm thấy hoảng sợ.

“Ồ...” Dường như chú Từ không tìm được chủ đề để hỏi tiếp nữa.

“Vậy cháu làm chức vụ gì ở trong đó?” Dì Tiết hỏi.

“Trưởng bộ phận kế hoạch.”

Đây chỉ là chức vụ ở trên danh thiếp của tôi mà thôi. Thích tạo cho nhân viên chức vụ nghe có vẻ khí thế là sở thích của ông chủ tôi.

“Oa thật là giỏi!” Dì Tiết trợn to hai mắt cảm thán. Bà ấy tạm thời bối rối trước cái hư danh của tôi, đúng vậy, chỉ là tạm thời mà thôi.

“Làm gì có.” Tôi ngại ngùng nói. Tôi lén nhìn Từ Thiến, cô ấy vẫn đang tiếp tục ăn, thỉnh thoảng còn xem tivi.

“Cháu là người đứng đầu sao?” Dì Tiết hỏi.

“Dạ không, trên cháu vẫn còn một giám đốc.”

“Vậy bộ phận của cháu có bao nhiêu người?” Trên khuôn mặt của dì Tiết hiện lên vẻ hơi thất vọng.

“Hai người ạ.” Tôi không cần phải giải thích nhiều nữa.

“Ồ...Lương một tháng của cháu bao nhiêu?” Dì Tiết càng thất vọng hơn nhưng vẫn không từ bỏ mà tiếp tục hỏi.

“Chưa tới hai nghìn nhân dân tệ...” Sắc mặt của tôi cũng trở nên rất khó coi.

“Ồ...Vậy sao, không sao cứ tiếp tục cố gắng, cháu vẫn còn trẻ mà! Chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn. Cố lên!” Dì Tiết khách sáo nói nhưng sao tôi lại nghe có vẻ giống như: “Thật ngại quá cậu không xứng với con gái tôi.”

Mẹ tôi ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy rất ngượng ngùng, có lẽ bà cũng không ngờ người bạn lâu năm của mình cũng sẽ bợ đỡ như vậy.

“Mẹ!” Rốt cuộc Từ Thiến cũng lên tiếng “Sao mẹ có thể nói như vậy chứ, người ta làm công việc có lương thấp thì sao chứ? Dù nói thế nào thì đó cũng là con trai bạn học của mẹ.”

Lời nói của cô ấy làm cho tất cả mọi người ở trong phòng bao gồm cả tôi đều cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt dì Tiết trở nên ngượng ngùng không biết phải nói gì vội vàng miễn cưỡng cười nói với mẹ tôi: “Bà đừng nghe lời cáu gắt của con gái tôi, bình thường con bé cũng hay như vậy.”

Từ Thiến tiếp tục nói lớn: “Cái loại xem mắt như thế này con chịu đủ rồi!”

Nói xong đi thẳng ra khỏi phòng riêng mà không quay đầu lại.

“Từ Thiến! Con...”

Dì Tiết há to miệng nhìn Từ Thiến bước ra ngoài. Hai ông bố ngồi ở bên cạnh cũng ngây ngốc nhìn, mẹ tôi ngồi ở trên ghế cũng sững sờ.

Rất lâu sau dì Tiết mới ngượng ngùng nói: “Thật là ngại quá con bé không hiểu chuyện.”

Ôi chao...

Tôi cũng đứng dậy nói: “Mẹ, công ty con có việc nên con đi trước đây. Dì Tiết, chú Từ tạm biệt.”

Nếu như còn tiếp tục ở lại đây chỉ sẽ làm cho người lớn của hai nhà càng khó chịu hơn.

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng một làn gió đêm mát rượi lướt qua làm cho cả người đột nhiên trở nên sảng khoái và tỉnh táo.

Thành phố về đêm với đủ loại ánh đèn neon rực rỡ tạo nên vẻ phồn hoa mà chói mắt, xe cộ trên đường cao tốc không ngừng lướt qua trước mắt tôi với những ánh đèn nhấp nháy lóa mắt.

Tôi xem thời gian mới có bảy giờ, vẫn còn sớm. Tôi không muốn về nhà quá sớm, bây giờ trong đầu tôi chỉ nhớ tới cảnh tượng ở trên bàn ăn bên trong phòng riêng, trong lòng luôn có một loại buồn bực khó mà trở nên yên tĩnh. Sau khi về nhà cũng chỉ càng nghĩ nhiều hơn, càng nghĩ càng chán nản.

“Alo!” Đột nhiên có người gọi tôi.

Tôi vừa quay đầu lại thì a? Từ Thiến! Sao cô ấy vẫn còn ở đây?

“Không phải cô rời đi rồi sao?” Tôi hỏi.

“Tôi rời đi rồi nhưng mà tôi đi đâu đó là quyền của tôi.” Từ Thiến hếch mũi nhìn tôi.

“Ồ, vậy tôi đi trước.” Tôi càng nhìn thấy cô ấy như vậy trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

“Đợi một chút.”

“Có chuyện gì?”

“Anh không cảm ơn tôi sao?”

“Hả? Cảm ơn cô?” Tôi khó hiểu hỏi cô ấy.

“Lúc nãy tôi đã cứu anh, anh không biết sao?” Cô ấy nhìn tôi nói một cách rất hợp lý.

“Hả? Cứu tôi?”

“Không phải sao? Tôi nghe mẹ tôi nói những lời đó mà tôi vẫn còn tiếp tục ngồi im ở đó thì anh sẽ còn tôn nghiêm sao? Người nhà của anh còn tôn nghiêm sao? Tôi biết mẹ tôi hơi quá đáng cho nên thân làm con gái tôi chỉ có thể dùng cách này để xin lỗi anh thay mẹ tôi.”

“...Cô thật là biết an nói! Tôi xin cô lần sau hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói. Chúng tôi hiểu tại sao dì Tiết lại nói như vậy, nếu như cô ngoan ngoãn ngồi im không nói gì thì mọi người ăn xong rồi sẽ rời đi, ít nhất mẹ tôi và dì Tiết vẫn còn là bạn học. Nhưng mà bây giờ thì hay rồi, lúc nãy cô nói những lời đó trước mặt họ làm cho quan hệ của họ sau này sẽ không còn tốt nữa. Cô xem cô đã làm gì? Lại còn ở đây nói lý! Hơn nữa đây còn là phép lịch sự cơ bản!”

“Này, anh...” Từ Thiến dần nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhếch lên.

“Cô còn là tiếp viên hàng không nữa chứ! Một chút phép lịch sự cũng không có...”

Bốp!

m thanh thanh thúy vang lên.

Từ Thiến vùng một cái tát tới, tôi không kịp phản ứng nên đã bị giáng một bạt tai, bên má đột nhiên có cảm giác đau rát.

“Mẹ kiếp!” Tôi nghiến răng trừng mắt nhìn Từ Thiến.

Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, cơ thể khẽ run, bên trong đôi mắt như có từng cơn sóng không ngừng dao động. Tôi đột nhiệt không biết cô ấy đang tức giận hay là đau lòng.

Vẻ mặt đau đớn cùng với nỗi nhục nhã khi bị một người phụ nữ tát làm cho đầu óc của tôi trở nên nóng bừng lập tức muốn giáng cho cô ta một bạt tai. Cũng may là tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân để bản thân trở nên bình tĩnh.

Cô ấy chỉ là một cô gái vừa mới hai mươi tuổi, cô ấy chỉ là...

Ôi?

Lúc này tôi nhìn thấy ở phía sau lưng cô ấy và phạm vi ở xung quanh tôi có rất nhiều người đang đứng. Những người đi đường ở xung quanh hai chúng tôi đều dừng lại nhìn chúng tôi với vẻ phấn khích và thảo luận với nhau với đủ loại biểu cảm.

Như vậy tôi càng không dám càn rỡ, nếu như đánh trả thì tôi sẽ là người mất mặt.

Ngay khi sự chú ý của tôi bị thu hút bởi những người đi đường ở xung quanh thì Từ Thiến đột nhiên đá về phía bắp chân của tôi.

Oa!

Tôi đau đớn khụy chân xuống, mặc dù cô ấy không đi giày cao gót nhưng như vậy cũng đã đủ đau rồi.

“Cặn bã!” Từ Thiến bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

“Cô đứng lại đó!” Tôi ngẩng đầu nhịn đau khó khăn lắm mới có thể kêu lên.

Cô ấy biến mất vào đám đông trên phố mà không hề ngoảnh lại.

Tôi muốn đuổi theo nhưng cơn đau ở bắp chân làm cho tôi loạng choạng khi đứng lên.

Lúc này người đi đường cũng từ từ tản ra, kịch đã hết nên không có gì đáng xem cả. Nhưng hầu như trên mặt của mỗi người đều kèm theo vẻ giễu cợt, việc bị một người phụ nữ tát ở ngoài đường chắc chắn không phải là chuyện tốt. Có một cặp tình nhân đi ngang qua người tôi, người phụ nữ nói: “Thật vô dụng, bị vợ đánh ở ngoài đường thật là mất mặt!”

Tôi loạng choạng đứng dậy, vừa định phản bác thì một người đàn ông đã bước đến gần tôi nói: “Không tệ, bạn gái của cậu khá đẹp chỉ có điều tính tình hơi tệ. Tương lai còn dài.”

Lại có một vài cô gái ở bên cạnh thảo luận: “Người đàn ông này chắc chắn đã làm việc gì đó tồi tệ nên mới bị đánh một bạt tai. Tôi thấy anh ta không phải loại tốt đẹp gì.”

“Đúng vậy. Đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì. Người đàn ông này càng không phải thứ tốt đẹp.”

Tôi vừa nghe thì đã cảm thấy giận dữ rất muốn đi tới lý luận nhưng mà sau khi bình tĩnh suy nghĩ vẫn là bỏ qua, dù gì cũng đã đủ mất mặt rồi.

Lại có một người đàn ông đi tới bên cạnh bỏ lại một câu: “Cãi nhau thì về nhà mà cãi, ở ngoài đường làm gì cho mất mặt, hừ!”

Mẹ kiếp!

Con mẹ nó thực sự là mất mặt! May mà ở xung quanh không có phóng viên truyền hình, cũng may là không có người lấy điện thoại ra quay. Nếu không bị đưa lên mạng hoặc tivi thì tôi làm sao còn có thể sống được nữa chứ!

Chậc! Cô nhóc Từ Thiến này đi đâu rồi chứ! Tôi muốn đánh trả lại một bạt tai!

Ôi chao, đau!

Tôi mới vừa đi được vài bước thì bắp chân cảm thấy vô cùng đau, không ngờ cô ấy lại đá mạnh như vậy.

Từ Thiến cô cứ đợi đấy, tôi chắc chắn phải trả mối thù này!

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp