Công Chúa Bệnh Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 4


2 năm

trướctiếp

Thư Nhĩ rất hưởng thụ cảm giác được tất cả mọi người chú ý như bây giờ.

Các bạn học trong lớp đều nhìn cô, các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị này cô đã rất quen thuộc từ kiếp trước.

Nhưng lúc đó cô được mọi người hâm mộ thành tích, hâm mộ gia cảnh của mình. Còn bây giờ, bọn họ ngưỡng mộ là vì cô được Hoắc Triều đối xử đặc biệt.

Sinh ra ở trong gia đình nam nữ bình đẳng như nhà họ Thư, Thư Nhĩ ít có những suy nghĩ như phải dựa vào đàn ông con trai. Cô không cho rằng lòng tự trọng của một cô gái lại cần phải đến từ một ai khác cho mình.

Bất luận là ai ban cho thì cũng có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ, ghen tị, oán hận của các nữ sinh khác, lần đầu tiên cô cảm thấy loại cảm giác này cũng khá tốt, thậm chí còn hơi lâng lâng.

Cô thích nhìn mấy cô gái đó ghét bỏ thù hận cô mà lại không thể làm gì được cô. Nếu như bây giờ phía sau lưng Thư Nhĩ có cái đuôi thì nó đã vẫy vẫy vui vẻ không thấy trăng sao gì rồi.

Nhưng mà cô hiểu rất rõ mọi chuyện, cô sẽ không bởi vì nhận được sự chú ý của Hoắc Triều mà quên mất chính mình.

Hơn nữa sự chú ý này sẽ nhanh chóng biến mất khi nữ chính xuất hiện. Cho nên trong khoảng thời gian này cô phải làm màu, làm được bao nhiêu thì sẽ làm bao nhiêu!

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, cách thời gian học còn khoảng mấy phút, Thư Nhĩ cảm thấy tranh thủ chút thời gian này có thể đủ để đi căn tin.

Cô vừa mới đứng dậy, Ninh Manh đã đứng lên theo cô: "Thu Nhĩ, cậu đi đâu vậy?"

"Mình đi căn tin mua chút đồ ăn."

Ninh Manh nói: "Mình đi với."

Cảm giác của Thư Nhĩ đối với cô bạn cùng bàn này không tệ lắm. Ngày hôm qua cô mới xuyên qua đây, còn mơ mơ màng màng không biết nên làm cái gì, đa số mọi chuyện là nhờ Ninh Manh nhắc nhở cô phải làm cái gì, hỏi cô có muốn đi vệ sinh gì gì đó chung hay không. Bằng không thì vừa mới xuyên qua cô đã bị ngáo rồi.

Cho nên cô gật gật đầu: "Đi thôi." Cô muốn mua mấy món đồ ăn vặt để lát nữa ăn chung với trái cây và sữa mà Hoắc Triều đưa tới, có lẽ sẽ rất ngon.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có mấy nữ sinh xung quanh chỉ trỏ cô.

Không thể không nói, tuy rằng Nhất Trung có diện tích rất lớn, học sinh cũng rất nhiều ,nhưng mà đối với mấy tin vịt này thì truyền với tốc độ nhanh không kịp chớp mắt.

Có thể xem như là Thư Nhĩ nổi tiếng chỉ sau một đêm, đi đâu cũng có người nhìn cô nhiều đếm không xuể. Cô chỉ mới chuyển trường vào đây bốn ngày thôi mà hầu như tất cả mọi người đều biết tới cô.

Đương nhiên, đây đều là nhờ công lao của Hoắc Triều.

Là một nhân vật làm mưa làm gió ở trong Nhất Trung, Hoắc Triều làm cái gì cũng được rất nhiều người chú ý, huống chi là bỗng nhiên đối xử đặc biệt với một cô gái? Mỗi một hành động của Hoắc Triềutrong mấy ngày nay đều được ghi tạc hết trong mắt rất nhiều cô gái.

Đối với ánh mắt quan sát của mấy người này, Thư Nhĩ cảm thấy rất bình thường, Ninh Manh đi bên cạnh cô thì vẻ mặt sáng chói như được phát ra ánh sáng.

Sau khi đến căn tin cô mua bơ với bánh mì, tôm khô, khoai tây, giăm bông,... Mấy món vặt linh tinh. Đến chỗ thanh toán, không ngờ cô lại gặp được bạn học trầm lặng ít nói nhất trong lớp.

Tưởng Tây Từ.

Thật ra thì ngày đầu tiên xuyên qua đây Thư Nhĩ đã chú ý đến cậu, người ta đặt rất nhiều biệt danh cho cậu: Học bá hạng nhất, thủ khoa kỳ thi chuyển cấp của huyện B, đoạt huy chương vàng kỳ thi vật lí trung học phổ thông, học sinh nghèo vượt khó. Nhưng mà những điều đó không phải là nguyên nhân khiến Thư Nhĩ chú ý đến cậu, cô chú ý đến cậu là bởi vì ở trong sách, sau khi nữ chính - ân nhân cứu mạng thật sự của nam chính xuất hiện, rất nhiều người đã ném đá xuống giếng cho là nữ phụ cố ý giả mạo nữ chính để gần gũi với nam chính.

Trong khi đó, thực tế là nam chính đã nhận sai người.

Lúc đó nữ phụ bị châm biếm, bị ghẻ lạnh, bị cô lập. Vậy mà một học bá nghèo khó từ trước đến nay chỉ biết có học tập lại vươn đôi tay ấm áp ra với nữ phụ.

Tuy rằng cậu không thể ngăn cản được bi kịch xảy ra với nữ phụ nhưng mà cậu đã làm hết sức của mình.

Đây là một nam sinh có bề ngoài lạnh lùng khó gần nhưng nội tâm lại thiện lương hơn ai hết.

Thư Nhĩ để ý thấy giờ này rồi mà Tưởng Tây Từ còn đang ở căn tin nấu mì.

Ninh Manh nhỏ giọng nói bên tai cô giải thích, "Nhà Tưởng Tây Từ rất khó khăn, hình như mỗi ngày cậu ấy chỉ ăn có một bữa, mà một bữa lại chỉ ăn có một ly mì gói rẻ tiền."

Thư Nhĩ suy nghĩ một chút đã hiểu được, sắp đến giờ vào lớp nên căn tin không còn nhiều người lắm, có lẽ là Tưởng Tây Từ thừa dịp lúc ít người để có thể ở chỗ này nấu mì gói.

‘Mỗi năm học bá đều lấy được học bổng của trường sao lại có mức sinh hoạt nghèo đến thảm như thế?’

Ninh Manh đứng bên cạnh tiếp tục đóng vai trò như một bình luận viên giải thích: "Mẹ cậu ấy bị tại nạn xe trở thành người thực vật, mỗi năm phải tốn rất nhiều tiền thuốc men. Nhà người tài xế gây tai nạn cũng không có tiền, không thể đưa nổi tiền nên cứ kéo dài như vậy."

Trong sách không có nói đến chuyện này, dù sao thì ở trong 'Vô cùng trầm mê' cậu chỉ là nhân vật qua đường cho nên không có giới thiệu gì.

Thư Nhĩ biết những người giống như Tưởng Tây Từ có lòng tự trọng rất cao, sẽ không dễ dàng nhận giúp đỡ từ sự thông cảm của người khác.

Nếu bây giờ cô còn là cô chủ nhà họ Thư thì có lẽ cô sẽ quăng thẳng một tờ chi phiếu có sáu con số không ở đằng sau vào trên người Tưởng Tây Từ. Đầu tư cho người như Tưởng Tây Từ sẽ không bao giờ lỗ, ích lợi được đến trong tương lai sẽ lớn hơn so với số mà hiện tại bỏ ra rất nhiều.

Nhưng mà đáng tiếc là, bây giờ cô không phải cô chủ nhà họ Thư nữa!

Bây giờ cô chỉ là con gái trong một gia đình bình thường, đừng nói là chi phiếu sáu số không, ngay cả sáu ngàn cô cũng không có đâu.

Cô sắp không nuôi nổi mình rồi thì lấy cái gì đi đầu tư một người có thể sẽ có một tương lai thành công?

Nhưng mà Thư Nhĩ không có gấp gáp, tích góp từng chút từng chút một rồi sẽ có hồi báo tới cho cô thôi.

Tóm lại là cô phải tìm một thời điểm để đầu tư cho Tưởng Tây Từ, nếu sự giúp đỡ xuất phát từ sự đồng cảm thì cậu sẽ không chịu chấp nhận, vậy còn xuất phát từ nhìn thấy được lợi ích của cậu mà đầu tư thì sao? Cô tin là cậu sẽ không từ chối.

Trong lúc Thư Nhĩ đang nghĩ đến mấy chuyện này thì Tưởng Tây Từ đã cầm bát mì rời đi, có lẽ là cậu bé đáng thương đang muốn tìm chỗ không có ai để ăn mì!

Sau khi mua đồ xong, Thư Nhĩ và Ninh Manh trở về phòng, lúc cô về tới phòng học thì Tưởng Tây Từ đã ăn xong quay trở lại rồi. Trên người cậu rất có khí chất của người trí thức, mặt mũi sáng láng, cơ thể cao gầy. Mà gầy cũng đúng, mỗi ngày ăn có một chút như vậy thì có thể béo được mới là lạ.

Thư Nhĩ có tính toán trong lòng nên không chú ý tới Tưởng Tây Từ nhiều nữa.

Sau khi tập thể dục buổi sáng trở về, Thư Nhĩ và Ninh Manh còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy rất nhiều nam nữ sinh vây quanh trước cửa phòng học.

Trong lớp đã xảy ra chuyện gì sao? Sao có nhiều người vây quanh hành lang vậy, chỗ đã nhỏ rồi mà bây giờ còn vây chật cứng!

Bỗng nhiên, không biết là ai đó nhìn thấy Thu Nhĩ, vội vàng gào to lên một tiếng. "Thư Nhĩ đến rồi!"

Tiếng gào to như mở ra một câu thần chú, những người đang đứng chen chút lít nhít trên hành lang trước mặt cô bỗng nhiên đứng dạt sang hai bên mở ra một con đường nhỏ.

Nhóm người vừa mới tản ra một ít thì Thư Nhĩ đã thấy được Hoắc Triều đang đứng cách đó không xa.

Trên đầu đội mũ lưỡi trai phối hợp với áo đồng phục màu trắng và quần jean màu đen, trong tay đang cầm một cái túi to, lưng dựa vào tường, không biết là đã đợi bao lâu rồi.

Tuy rằng hình ảnh này nhìn rất đẹp mắt nhưng mà Thư Nhĩ không thể nhịn được mà phì một tiếng nở nụ cười trong lòng. Có cảm giác như là Hoắc Triều giống như là con tinh tinh trong sở thú đang bị một nhóm người hào hứng đứng vây quanh xem.

Thư Nhĩ tự cười vui vẻ trong một lát.

Sau khi nhìn thấy Thư Nhĩ đã đến rồi, thì Hoắc Triều bước mấy bước tới gần cô rồi đưa một cái túi to chứa đầy trái cây và sữa ra, định chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà làm sao Thư Nhĩ sẽ dễ dàng để anh ta rời đi như thế?

Hoắc Triều còn chưa kịp bước chân đi thì đã bị Thư Nhĩ kéo ống tay áo lại, duyên dáng nũng nịu nói: "Anh trai."

Cô lôi kéo Hoắc Triều đi tới chỗ không có ai, mấy người khác thấy hai người này như vậy, cũng ngại vây xem người ta nữa, mọi người từ từ tản ra đi về lớp hoặc đi WC.

Đa số học sinh trung học phổ thông đều có da mặt rất mỏng, dám gan dạ mặt dày như Thư Nhĩ thật đúng là không nhiều lắm.

Mặt mày Thư Nhĩ hớn hở nói: "Anh trai, anh thật sự tự mình đưa đồ ăn đến đây, em cảm thấy rất vui luôn á."

Hoắc Triều khẽ giọng ừ một tiếng.

Thư Nhĩ giơ tay chỉ chỉ cái túi to mà mình mua.

"Anh xem, em vừa mới đi căn tin để mua đồ ăn vặt, có thêm sữa với trái cây anh đưa nữa đúng là quá tuyệt vời."

‘Cho nên ngày mai anh đưa thêm nhiều đồ ăn lại đây nữa đi! Nếu là đồ ăn vặt có giá cả mắc mắc một tí thì càng tốt!’

Chuyện có thể gây phiền toái đến cho nam chính thì luôn luôn khiến cho Thư Nhĩ cảm thấy rất vui vẻ.

Hoắc Triều nhìn dáng vẻ của Thư Nhĩ từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi ra một câu đánh thẳng vào trọng tâm: "Cho nên, em ăn không đủ?"

‘Nhiều trái cây như vậy mà không đủ để cô ấy ăn? Còn tự mình mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?’

Thư Nhĩ nghe nam chính nói chuyện thế thì cảm thấy tức muốn chết, cái tên trai thẳng siêu cấp này, chẳng lẽ không biết là không nên nói với nữ sinh mấy câu như ăn rất nhiều hay gì gì đó sao? Một mình cô đương nhiên là không ăn hết nhiều như vậy, nhưng cô có thể đưa cho mấy bạn cùng lớp ăn nữa mà!

Cô còn có thể cho Tưởng Tây Từ ăn nữa nha! Tưởng Tây Từ gầy ốm như vậy, đang là tuổi ăn tuổi lớn, có ăn cái gì thì cũng không thừa!

Dùng đồ của nam chính để đi gây dựng tình cảm không phải là phương pháp tốt đến không thể tốt hơn nữa sao? Dù sao thì người cô đang gài bẫy chính là nam chính!

Thư Nhĩ chu môi, "Anh này, anh đã nói những lời khiến em không vui cho nên em phạt anh mỗi ngày phải đưa em đi học về nhà."

"..."

Hoắc Triều im lặng một lúc vẫn chưa trả lời, Thư Nhĩ không biết ngượng mà tiếp tục làm nũng nói: "Anh à, không phải là anh muốn theo đuổi em sao? Chẳng lẽ anh không muốn có thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp