Công Chúa Bệnh Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 3


2 năm

trướctiếp

Hứa Trần ngạc nhiên cũng không phải là không có lí do.

Giá trị chiếc xe đạp này của Hoắc Triều đủ để mua một chiếc ô tô hạng sang cỡ nhỏ. Mọi người đều nói xe là vợ nhỏ của đàn ông, Hoắc Triều quý trọng xe đến mức nào, là anh em tốt của anh, Hứa Trần là người biết rõ nhất, nhưng bây giờ anh thật sự để Thư Nhĩ lên xe lại còn muốn đưa cô về nhà!

Thật sự là mặt trời mọc đằng tây rồi.

Thư Nhĩ vui vẻ ngồi lên yên sau xe của nam chính, vươn hai cánh tay trắng trắng nhỏ nhắn không chút lông tơ của mình ra, ôm chặt lấy eo của anh ta.

Lúc này cô thậm chí còn có tâm trạng cẩn thận cảm nhận xúc cảm dưới bàn tay.

Hoắc Triều là kiểu người vai rộng eo hẹp, mặc quần áo vào thì cảm giác người có chút thịt, lúc cởi quần áo ra thì trông có vẻ gầy hơn, bình thường anh mặc áo khoác che đi dáng người nên không cảm nhận được, nhưng nếu ôm vào lòng thì có thể cảm nhận rõ ràng. Vòng eo của anh rất săn chắc và mạnh mẽ, xem ra anh còn có vài múi cơ bụng.

Hứa Trần đứng một bên xem náo nhiệt cũng không hề thấy ngượng, sau khi ngồi lên xe đạp, anh ta khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn chằm chằm bên cạnh.

Chậc chậc chậc chậc, mới có một chút thời gian, mà em gái này đã động tay luôn rồi.

Nếu như để các cô gái khác biết được, đoán chừng sẽ bị chết nghẹn trong sự ghen tị của chính bản thân mình mất?

Sau khi Hoắc Triều cảm nhận được đôi tay nhỏ bé đó đang đặt trên eo mình, anh cong môi.

Cô gái nhỏ rất can đảm.

Giọng anh trầm xuống: “Buông ra.”

Đây là lần đầu tiên có một cô gái ngồi ở ghế sau xe của anh mà lại dám ôm anh, lại còn ôm chặt anh trong tư thế như vậy.

Nếu đổi lại là bình thường, anh đã mất bình tĩnh từ lâu rồi.

Nhưng bởi vì người kia lại là ân nhân cứu mạng anh khi còn bé nên anh đã cố gắng kìm nén tính tình rất nhiều.

Anh vẫn chưa quên lời hứa lúc ban đầu, cái mạng này anh quả thật xứng đáng để anh đền đáp lại nhiều hơn.

Vì vậy, đối mặt với cô anh sẵn sàng hạ thấp giới hạn của mình.

Nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ tới trả ơn còn cần phải đền đáp bằng việc lên giường? Hoặc là thân xác?

Thư Nhĩ chun mũi giả vờ như không nghe rõ, cánh tay hơi siết chặt, miệng nhỏ ngơ ngác hỏi: “Sao thế? Anh à, anh đang nói cái gì vậy? Gió to quá, em không nghe rõ.”

Nói ra làn gió mùa hè này cũng rất giúp đỡ cô, Thư Nhĩ vừa nói xong, thì một cơn gió ấm áp thổi qua, thổi bay cả mái tóc dài của Thu Nhĩ.

Lúc này làn gió đã không còn cái nóng của mùa hè, chỉ đem theo cái nhiệt độ sảng khoái khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Thổi qua đôi gò má một cách ấm áp.

Nhưng với một cơn gió nhẹ như vậy, lại khiến người ta không thể nghe thấy âm thanh?

Hoắc Triều có chút bất ngờ.

Ngay cả thời điểm hai năm trước là lúc anh điên cuồng nhất, cũng chưa từng có cô gái nào dám chủ động với anh như vậy.

“Buông lỏng ra chút.”

Buông ra và buông lỏng hoàn toàn là hai khái niệm.

Buông ra là bạn không thể chạm vào nó, còn buông lỏng là bạn đừng có dùng nhiều lực xiết chặt như vậy.

Lần này Thư Nhĩ đã trở nên ngoan ngoãn hơn một chút: “Được rồi.”

Hứa Trần ở một bên xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ, cười đến mức đau cả bụng.

Hoắc Triều, anh ta và Triệu Chi Phong là ba anh em tốt, mối quan hệ tay ba vô cùng bền chặt, tình thân bất diệt, bạn bè trêu đùa lẫn nhau, xem náo nhiệt gì đấy cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc hôm nay Triệu Chi Phong xin nghỉ nên không đến trường, nếu Triệu Chi Phong ở đây có lẽ sẽ còn cười to hơn. Hơn nữa nếu Triệu Chi Phong ở đây thì sẽ có chuyện, cả người của cậu ta đều là trò cười, nếu ở đây hẳn là sẽ chủ động trêu chọc.

Nhưng Hứa Trần cười được một lúc, thì Hoắc Triều trực tiếp đạp xe lao về phía trước như một cơn gió, căn bản là chẳng thèm để ý đến anh ta.

Hứa Trần vội vàng bỏ tay xuống, đạp mạnh lên bàn đạp, cố gắng đuổi theo: “Kiệt, chờ tôi với!”

Ngồi ở ghế sau của xe, Thư Nhĩ cảm nhận làn gió ấm áp tạt qua, thoải mái nheo mắt lại.

Thỉnh thoảng có người đi bộ đi qua, cô còn có tâm trạng tốt thế nên buông lỏng một tay ra vẫy mạnh về phía họ.

Ánh nắng, gió nhẹ, thời gian yên tĩnh của hoàng hôn.

Mọi thứ đều tuyệt vời đến mức không thể tin được.

Miệng cô nhẹ nhàng ngâm nga vài câu hát: “Cơn gió mùa hạ ấy khiến em chẳng thể nào quên, ánh mắt kiên định anh nói yêu em, em đã nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của anh, trong lòng có chút thẹn thùng...”*

*Bài hát cơn gió mùa hè-đề cử Lan Tâm vũ.

Cô hát không hay, lại còn có chút hơi lạc nhịp, nhưng chất giọng thiếu nữ ngọt ngào pha chút trẻ con, nghe cũng không tệ.

Nhiều người trong số những người đang về nhà vào thời điểm này là học sinh của một số trường cấp ba gần đó, khi những người đó nhìn thấy Thư Nhĩ với đôi môi mỏng nhếch lên đang ngồi trên ghế sau xe của Hoắc Triều, còn Hoắc Triều đang đạp xe như tên lửa, thì trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn ghen tị, lẫn ngưỡng mộ.

Khi xe đạp dừng lại, Thư Nhĩ vẫn có chút không thoả mãn.

Tại sao đoạn đường này lại kết thúc nhanh như vậy, cô ấy hát còn chưa đủ. Nhưng vừa nãy Hoắc Triều thật sự là đạp xe quá nhanh, nhanh đến mức suýt nữa đã bay mất rồi.

Nhưng cô không sợ chút nào, thậm chí cô còn muốn cảm nhận nó lâu hơn một chút.

Sau khi dừng lại, cô xuống khỏi ghế sau xe mà không hề lưu luyến. Hoắc Triều phát hiện thấy cô không khóc, anh có chút kinh ngạc. Vừa rồi anh gần như đang đua với tốc độ này, vậy mà cô ấy không có chút cảm nhận gì sao?

Thư Nhĩ vẫy tay với Hoắc Triều và Hứa Trần, cô vừa định tiến lên vài bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền quay lại nói: “Anh à, ngày mai anh tự mang đồ cho em được không đừng để bạn học khác mang đến có được không?”

Ba ngày qua, nam chính đều nhờ bạn học mang đồ đến, thái độ thực sự là có chút qua loa lấy lệ.

Vừa nãy Hoắc Triều đạp xe rất vui vẻ, tâm trạng lúc này cũng rất tốt: “Tôi đưa hay bạn học khác đưa không giống nhau sao?”

‘Không phải đều là lấy danh nghĩa của anh sao? Có gì khác biệt?’

Thư Nhĩ cắn môi không vui: “Làm sao giống nhau được? Căn bản là không giống nhau, một chút cũng không giống, nếu là anh mang đến em còn có thể được nói chuyện với anh.”

‘Vậy sao?’

Hoắc Triều đáp lại một cách qua loa.

Nói xong, anh ra hiệu với Hứa Trần, rồi đạp xe rời đi.

Hứa Trần cũng nhiệt tình chào tạm biệt với Thư Nhĩ rồi vội vàng đạp xe đuổi theo.

Thư Nhĩ thản nhiên vẫy tay lại sau đó cô xách cặp sách đi bộ về nhà.

Nói ra thì vận may của cô cũng không tệ, cô tình cờ gặp một dì sống đối diện với nhà mình.

Dì cười nói có chút hóng hớt: “Thu Nhĩ, cái cậu thanh niên đẹp trai vừa đưa cháu về là ai vậy?”

Thiếu niên mười tám tuổi có khuôn mặt tuấn tú khiến cho người khác vừa nhìn đã khó quên, hấp dẫn như một vầng sáng thu hút ánh mắt của người khác.

Vừa nãy khi Hoắc Triều xuất hiện, người dì này đã chú ý tới ngay lập tức.

Thư Nhĩ cười một cách tự nhiên: “Dạ, anh ấy là học sinh lớp mười hai của trường cháu.”

Dì ý tứ sâu xa nói: ​​“Cậu thanh niên đó đang theo đuổi cháu sao? Nếu không, làm sao anh có thể chở cháu về nhà bằng xe đạp một cách ân cần như vậy?”

Thư Nhĩ cười thầm.

Nhìn thấy Thư Nhĩ không muốn nhiều lời, người dì cũng biết điều không hỏi nữa.

Hôm nay Thư Nhĩ đã quậy cả nửa ngày, trong lòng quả thực cũng không có bao nhiêu áy náy.

Trong sách, nam chính sau khi biết bản thân mình nhận sai người, thì nhẹ giọng nói với nguyên chủ một câu: “Thật xin lỗi, tôi đã nhận sai người”, sau đó phủi mông thoải mái rời đi.

Nhưng anh không biết rằng hành động lỗ mãng của mình sẽ hủy hoại cuộc đời người khác.

Khi mọi người đều cho rằng nam chính đối xử khác biệt với nguyên chủ, anh ta đã không ngần ngại thu lại sự đối đãi đặc biệt này, không thèm đếm xỉa đến cảm xúc của nữ phụ.

Mới chỉ một lúc Thư Nhĩ đã về đến nhà.

Cô cười rạng rỡ chào tạm biệt người dì đang ở ngay cửa đối diện, cúi đầu và lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hôm nay cô bị trễ đường khá lâu nên khi về đến nhà thì mọi người trong gia đình đều đã có mặt đông đủ.

Ban đầu, cô sống với bà nội ở huyện B từ khi còn là một đứa trẻ, cô trở về với cha mẹ mình sau khi bà cô qua đời cách đây không lâu.

Khi cô sinh ra, đúng vào thời điểm gia đình nghèo nhất, hầu như không có gì để ăn, vì vậy cha mẹ cô đã để cô ở quê.

Nhiều năm trôi qua, công việc của bố mẹ cô cũng dần dần suôn sẻ và cuộc sống cũng bắt đầu trở nên khấm khá hơn.

Quan hệ giữa nguyên chủ và người nhà vẫn bình thường, bây giờ Thư Nhĩ đến đây đương nhiên quan hệ của cô đối với người trong nhà càng bình thường hơn. Chỉ là hoàn cảnh gia đình nhìn chung khá là hòa thuận, gia cảnh tuy không giàu sang quyền quý, không so được với kiếp trước của cô nhưng cũng không lo ăn uống.

Cô rất hài lòng.

Nhà họ Thư có ba người con, tất cả đều là con gái.

Chị cả tính tình cao ngạo, vẫn luôn muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng, Thư Nhĩ cảm thấy suy nghĩ không giống nhau không thể đi cùng một con đường, ngay từ đầu cũng không định thân thiết với chị cả.

Nhưng cô cảm thấy cô em út rất dễ thương, là mọt sách chính hiệu, tính tình giản dị cũng là người nhiệt tình nhất với cô ở trong gia đình.

Sau bữa tối, Thư Nhĩ vào phòng của mình.

Cô chợt nhận ra rằng mình không có thông tin liên lạc của Hoắc Triều, thế này không được rồi, mai nhất định phải hỏi.

Cô chống cằm suy nghĩ về mọi chuyện.

Ngày mai, Hoắc Triều thật sự sẽ tự mình mang sữa và hoa quả cho cô sao?

Nếu như anh vẫn nhờ các bạn cùng lớp của mình gửi đến vậy thì phải làm sao?

Nhưng nếu như anh ta không tự mình tới cũng không sao, người không đến tìm mình vậy mình tự đến tìm người.

Nghĩ vậy, Thư Nhĩ tập trung ôn lại các kiến ​​thức một lúc. Cho dù có thành tích tốt, ở kiếp trước cô đã được nhận vào 3 trường đại học hàng đầu cả nước, nhưng đó đều là những kiến thức cô đã học qua rồi, nếu không ôn tập thường xuyên, thành tích của cô sẽ nhanh chóng tụt lùi.

Đợi lúc cô ôn tập xong đã là mười một giờ tối, lúc này cô mới chuẩn bị đi tắm và đi ngủ.

Lúc đi tắm, Thư Nhĩ đã bất ngờ phát hiện sau lưng mình còn có một vết thương, nhìn có vẻ như là một vết thương cũ từ rất lâu rồi.

Vết thương này nhìn giống như bị một vật nặng nào đó đập phải mà để lại sẹo.

Thư Nhĩ bối rối chớp mắt.

Cơ thể của nguyên thân bị thương khi nào?

Nhưng trong cuốn sách không hề có nhắc đến.

Có thể nó đã được đề cập trong cuốn sách, nhưng cô đã không đọc toàn bộ cuốn sách một cách nghiêm túc.

Thư Nhĩ đoán rằng nửa sau của cuốn sách là một cốt truyện nhàm chán và quanh co giữa nam chính và nữ chính, không đọc chắc cũng không có ảnh hưởng gì.

Cô không để tâm đến vết sẹo trên lưng của mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô mặc đồ ngủ vào rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau khi cô vừa đến lớp học một nhóm nữ sinh nhiệt tình vây quanh.

“Thu Nhĩ, hôm qua có phải là Hoắc Triều đưa cậu về nhà đúng không?”

“Chà, hai người không phải là thật sự hẹn hò bí mật đấy chứ?”

“Mình có người bạn đã nhìn thấy hai người trên đường, cậu thật là may mắn. Uuuu, chắc hẳn kiếp trước cậu đã cứu cả dải ngân hà, nên kiếp này cậu mới có thể nhận được sự đối xử đặc biệt của Hoắc Triều.”

Thư Nhĩ nghe những lời nịnh nọt này, nếu sau lưng cô có đuôi chắc hẳn nó đã được nâng lên tận trời rồi.

Thư Nhĩ cảm thấy nữ phụ trong sách thật sự là quá lương thiện.

Trong sách, lòng tốt của nam chính đối với nữ phụ thực sự có hạn, bình thường chính là tặng cho cô ấy một chút đồ ăn, lúc cô ấy khó khăn sẽ giúp cô ấy một tay. Nhưng tổng cộng anh ta cũng chẳng giúp được nữ phụ mấy lần.

Cứ như vậy nữ chính thật chẳng biết xấu hổ cho rằng nữ phụ cố tình mạo danh nữ chính để được nam chính chú ý, ở trong trường học được nhận mọi phong quang vô hạn.

Thế nào gọi là phong quang vô hạn? Chút ít ơn huệ đó không tính là bao.

Giống như cô bây giờ, bởi vì Hoắc Triều đích thân đạp xe đưa về nhà, bị một đám nữ sinh vây quanh ngưỡng mộ, đó mới thật sự gọi là phong quang vô hạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp