Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 145: Đan Vân xuất hiện


2 năm

trướctiếp

Triệu Lộ đã có ý định phải giết bằng được Tiêu Trần. Cảm giác được ánh mắt của Triệu Lộ có biến hóa, Thương Huyền cũng ngay lập tức đi lên chắn trước người Tiêu Trần, y cảm nhận được, giờ khắc này Triệu Lộ thật sự có khả năng sẽ ra tay chém giết Tiêu Trần. Mà bây giờ, vấn đề Triệu Lộ cần phải cân nhắc cũng chỉ có một, đó chính là dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Tiêu Trần rốt cuộc thì có đáng giá hay không ?

Gã biết rõ hậu quả khi giết chết Tiêu Trần là gì, hơn nữa lại còn ra tay trước mặt bao nhiêu người. Không có gì để nghi ngờ, chỉ cần Triệu Lộ động thủ giết chết Tiêu Trần, vậy thì chắc chắn là gã cũng không sống nổi, cho nên bây giờ Triệu Lộ vẫn còn đang cân nhắc vấn đề này, rốt cuộc là có nên đồng quy vu tận với Tiêu trần hay không ?

Ánh mắt Triệu Lộ lạnh lẽo hờ hững nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, không thèm để ý đến Thương Huyền đang chắn trước mặt hắn. Lấy thực lực hiện tại của Thương Huyền, cơ bản là không thể ngăn cản được gã.

Bầu không khí trở nên hơi khẩn trương, một khi Triệu Lộ quyết định, Tiêu Trần phải chết là chuyện không có gì để nghi ngờ, bởi vì bây giờ hoàn toàn không có thời gian đi bẩm báo với chúa tể Cửu Tiêu chúa tể , mà Thương Huyền thì không ngăn cản được Triệu Lộ.

Ngay vào lúc Triệu Lộ cân nhắc lần cuối, đột nhiên có một đạo thần niệm truyền âm vang lên trong đầu gã, chủ nhân âm thanh này tất nhiên là Phong chủ Ngục Viêm phong – Chiêm Thiên Lôi.

“Giết chết kẻ này, người nhà của ngươi bổn tọa sẽ thay ngươi chăm sóc cẩn thận.”

Triệu Lộ còn chút do dự chưa quyết, nhưng Chiêm Thiên Lôi đã hạ lệnh tru sát, hơn nữa ý tứ trong lời nói còn rất rõ ràng, một khi Triệu Lộ ra tay, vậy thì chuyện gã phải chết là không nghi ngờ gì, chẳng qua, người nhà cùng cháu trai hắn sẽ được Chiêm Thiên Lôi hết lòng chiếu cố.

Một câu nói đơn giản lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, mạnh mẽ ép buộc Triệu Lộ phải đưa ra lựa chọn, gã đã không còn đường lui. Trong lúc nhất thời, Triệu Lộ cũng không che giấu sát ý trong lòng nữa.

Cảm nhận được sát ý không ngừng toát ra từ trên người Triệu Lộ, thần sắc trong mắt Thương Huyền cũng càng thêm ngưng trọng, y nhìn về phía Triệu Lộ, đã đoán được gã muốn làm gì, lạnh giọng quát:

“Triệu Lộ, ngươi muốn làm gì ? Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy …”

Nghe được lời này của Thương Huyền, trên mặt Triệu lộ hiện lên nét cười điên cuồng, nói:

“Đương nhiên là ta biết, nhưng mà thế thì đã sao? Lấy mạng của ta đổi mạng của một kiêu vương, rất đáng.”

Đã quyết định, lời vừa nói xong Triệu Lộ không do dự nữa, thẳng thắn lựa chọn ra tay. Nhưng đúng lúc này, không ai thấy được từ phía chân trời có một người mặc đạo bào có hoa văn hình mây, tay cầm một bầu rượu, đi đường thì chân nam đá chân chiêu đang vội vàng chạy đến chỗ này.

Bước chân người này nhìn như không nhanh mấy, nhưng trên thực tế thì tốc độ lại cực kỳ nhanh, giống như là đã vượt qua không gian, chỉ mấy bước đã xuất hiện ở trên Thiên Kiếm phong.

Vừa uống một ngụm rượu lớn, vừa cong ngón tay búng ra, một tia bạch quang hiện lên, đánh trúng Triệu Lộ đang xuất chiêu.

Công kích bị người khác ngăn cản, không những thế, tia bạch quang kia còn xuyên thủng vai trái của Triệu Lộ, nháy mắt đã khiến gã bị thương nặng.

Tia bạch quang đột nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi, dồn dập ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

“Đan Vân Đạo Tôn ..” Nhìn kẻ say xỉn đang đứng trên không trung, Tiêu Trần nhẹ giọng nói.

Người bất ngờ xuất hiện chính là Đan Vân Đạo Tôn, không ngờ là hắn ta lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng chính nhờ sự xuất hiện của hắn ta, có vẻ như là đã thật sự cứu mình một mạng rồi, nếu không vừa rồi đối mặt với thế tấn công của Triệu Lộ, không chỉ có mình gặp nguy hiểm, sợ là sẽ còn liên luỵ đến cả Thương Huyền. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đan Vân Đạo Tôn hiện thân, rõ ràng là để làm cho Tiêu Trần thở hắt ra một hơi dài. Nhưng xem ra thì Triệu Lộ lại không nghĩ như vậy. Ánh mắt gã vô cùng kiêng kỵ nhìn về phía Đan Vân Đạo Tôn, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ một chiêu đã có thể làm cho Triệu Lộ bị trọng thương, chắc chắn sẽ không phải là loại người vô danh. Chẳng qua là trong chốc lát, Triệu Lộ cũng chưa nhận ra được thân phận của Đan Vân Đạo Tôn.

Không tiếp tục ra tay nữa, Đan Vân Đạo Tôn cũng không thèm để ý đến đám người bên dưới đang chăm chú nhìn mình, tự uống một ngụm rượu ngon xong, lại nhìn về khoảng trống chẳng có một ai ở phía trước, hờ hững nói:

“Đường đường là Phong chủ một phong lại trốn ở chỗ này nhìn trộm, chậc chậc chậc, thật đúng là mất mặt ghê gớm.”

Lời nói của Đan Vân Đạo Tôn vừa mới dứt, bóng dáng của Phong chủ tân nhiệm Ngục Viêm phong – Chiêm Thiên Lôi cũng từ từ hiện ra. Cho đến tận lúc này, mọi người mới phát hiện thì ra Chiêm Thiên Lôi vẫn luôn ấn núp ở chỗ này, tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra lúc trước.

Ở trước mặt Đan Vân Đạo Tôn, Chiêm Thiên Lôi đương nhiên là sẽ không có cách nào ẩn dấu được nữa, bất đắc dĩ bị buộc phải hiện thân. Vẻ mặt Chiêm Thiên Lôi hiện lên một nụ cười lạnh, hắn ta thi lễ với Đan Vân Đạo Tôn, sau đó thản nhiên nói:

“Thì ra là Đan Vân Đạo Tôn của Thiên Đan cốc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng đây là việc riêng của Cửu Tiêu cung chúng ta, Đạo Tôn ra tay đả thương trưởng lão chủ toạ của Thiên Kiếm phong, có phải là đã khinh người quá đáng rồi không?”

“Ợ, Phong chủ Thiên Kiếm phong đâu?” Nghe thấy lời nói của Chiêm Thiên Lôi, Đan Vân Đạo Tôn ợ lên một hơi rượu, sau đó nhìn xuống phía dưới hỏi.

Không để ý đến Chiêm Thiên Lôi. Nghe Đan Vân Đạo Tôn nói, Thương Huyền bay vụt lên, đi đến trước mặt Đan Vân Đạo Tôn, cung kính hành lễ nói: “Vãn bối Thương Huyền, hiện tại đang là Phong chủ Thiên Kiếm phong.”

Mặc dù chưa từng gặp Đan Vân Đạo Tôn, nhưng chỉ dựa vào hai chữ Đạo Tôn, Thương Huyền đã biết kẻ say anh tuấn trước mặt này là người mình không đắc tội nổi. Thậm chí chỉ nhìn thái độ của Chiêm Thiên Lôi thì biết, ngay cả hắn ta cũng không đắc tội nổi vị đang đứng trước mắt.

Dù sao, Chiêm Thiên Lôi cũng chỉ vừa mới đột phá Đạo Tôn Cảnh, mà Đan Vân Đạo Tôn lại thành danh đã nhiều năm. Mặc dù thế nhân gần như chưa từng thấy Đan Vân Đạo Tôn ra tay lần nào, có vẻ vị này cũng không có chiến tích gì, nhưng một cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp có uy tín lâu năm, muốn hành một cường giả vừa mới đặt chân vào Đạo Tôn thì cũng vô cùng đơn giản.

Đừng nghĩ rằng đến Đạo Tôn Cảnh còn có chiến đấu vượt cấp gì đó. Thiên phú khác biệt, phải biết rằng, phàm là người đột phá Đạo Tôn Cảnh, bất kỳ ai cũng thể được liệt vào hàng thiên kiêu. Nếu không phải thiên kiêu, đời này tuyệt đối đừng mong có thể đột phá được Đạo Tôn Cảnh.

Cho nên mới nói, đến cấp độ như Đạo Tôn Cảnh, chênh lệch tu vi chính là chênh lệch thực lực. Chính vì vậy, Đan Vân Đạo Tôn hoàn toàn có thể đơn phương hành hạ Chiêm Thiên Lôi.

Nhìn Thương Huyền vẫn luôn cung kính đứng trước mặt mình, Đan Vân Đạo Tôn ôm lấy bờ vai y, hai người giống như huynh đệ tốt nhiều năm không gặp.

“Ợ, Phong chủ đại nhân, ta thương lượng với ngươi một chuyện nhé. Tiểu tử Tiêu Trần này ta nhìn rất thuận mắt, muốn nhận làm đệ tử. Với lại, ta tính đến Thiên Kiếm phong của các ngươi làm trưởng lão danh dự chơi. Thế nào? Chắc là Phong chủ đại nhân không cự tuyệt đâu nhỉ?”

Cũng không phí lời vòng vèo, Đan Vân Đạo Tôn nói thẳng ra mục đích của mình.

Từ Thiên Đan cốc cách xa vạn dặm chạy đến đây, tất cả cũng chỉ vì Tiêu Trần, mà sở dĩ ông ta chủ động đề nghị làm một trưởng lão danh dự, chuyện này thật ra cũng là Đan Vân Đạo Tôn đang trợ giúp Thiên Kiếm phong.

Có thể thấy một cách rất rõ ràng, hiện tại tình trạng của Thiên Kiếm phong không ổn, dựa vào ba người Thương Huyền căn bản là không trấn áp được đám người bên trong Thiên Kiếm phong. Nếu như Đan Vân Đạo Tôn trở thành trưởng lão danh dự của Thiên Kiếm phong, có một cường giả siêu cấp như vậy toạ trấn, vậy thì có thể giải quyết được rất nhiều chuyện của Thiên Kiếm phong. Thật ra cũng không cần Đan Vân Đạo Tôn phải làm chuyện gì, chỉ cần có Đạo Tôn ở đó, bản thân ông ta đã là một sự uy hiếp không ai có thể coi nhẹ.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp