Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 125: Thiên hỏa


2 năm

trướctiếp

Tuy hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược, thế nhưng hai viên đan dược Dược Trường Thanh lấy ra lại là hai viên Thánh Nguyên Đan có lực hấp dẫn cực kỳ lớn. Phải biết rằng, tuy Thánh Nguyên Đan chỉ là đan dược Thiên cấp nhưng ở trong đó có một vị Dược chủ là Thường Thanh Đằng gần như đã tuyệt tích ở Thiên Thần lục địa. Cho nên ở Thiên Thần lục địa, có thể nói Thánh Nguyên Đan là đan dược đã biến mất không còn tăm hơi, không ai có thể luyện chế.

Ánh mắt của Tiêu Trần nóng rực nhìn về phía hai viên Thánh Nguyên Đan trên tay Dược Trường Thanh. Nếu hắn có thể có được hai viên Thánh Nguyên Đan này thì phụ thân và mẫu thân của hắn ít nhất có thể gia tăng thêm một trăm năm tuổi thọ.

Thấy Tiêu Trần động tâm, trên mặt Dược Trường Thanh lập tức hiện nụ cười khẩy. Trong lòng hắn ta mừng thầm, chỉ là biểu hiện bên ngoài của hắn ta vẫn không có gì thay đổi. Hắn ta cất giọng nói: “Thắng bại như thế nào đành phải nhờ Đạo Tôn đại nhân tới nhận xét nhỉ?”

Hắn ta biết Tiêu Trần sẽ không để người của Dược gia đứng ra làm trọng tài, cho nên Dược Trường Thanh đề nghị để Đan Vân Đạo Tôn tới làm chủ.

Nghe Dược Trường Thanh nói như vậy, ánh mắt của Tiêu Trần cùng với lão tổ Dược gia đều đồng thời nhìn về phía Đan Vân Đạo Tôn.

Đối diện với cái nhìn chăm chú của mọi người, Đan Vân Đạo Tôn ợ một hơi nồng nặc mùi rượu, tỏ ý không sao cả và nói: “Tuỳ ý.”

Hiển nhiên là Đan Vân Đạo Tôn cũng không quá hứng thú với chuyện này, nhưng cũng có thể xem như ông ta đồng ý rồi.

Nghe Đan Vân Đạo Tôn nói thế Tiêu Trần khẽ gật đầu cũng đồng ý trận cá cược này với Dược Trường Thanh.

Thấy Tiêu Trần gật đầu nhận lời thách đấu, Thương Long đứng một bên có chút sốt ruột nói: “Tiêu Trần, không nên liều lĩnh. Ngươi chưa bao giờ tiếp xúc qua luyện đan, sao có thể là đối thủ của Dược Trường Thanh được chứ?”

Dược Trường Thanh chính là con trai trưởng của Dược gia, hơn nữa lại là thiên kiêu duy nhất của Dược gia. Từ nhỏ hắn ta đã tiếp xúc với đan dược, lại còn được lão tổ Dược gia đích thân dạy dỗ. Thủ pháp luyện dược của hắn ta xếp trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa tuy không phải đứng đầu nhưng tuyệt đối là ở mức thượng thừa.

Còn Tiêu Trần chưa bao giờ tiếp xúc qua với đan dược, nếu so đấu luyện dược cùng Dược Trường Thanh thì không phải cầm chắc bại trận hay sao?

Thương Long cực lực khuyên can Tiêu Trần không nên kích động. Nghe Thương Long nói, Tiêu Trần chỉ khẽ nở nụ cười: “Nhị sư bá yên tâm, cho dù ta có thua cũng không có gì là không tốt cả.”

Hiển nhiên, Tiêu Trần biết thi tài trên phương diện đan dược thì bản thân mình rất khó có cơ hội chiến thắng. Sở dĩ hắn đồng ý so đấu với Dược Trường Thanh hoàn toàn là do trận đánh cược này hắn căn bản không cần phải nỗ lực quá nhiều. Ngược lại chỉ cần hắn may mắn thắng cuộc, như vậy hắn sẽ có được hai viên Thánh Nguyên Đan, tay không mà bắt được sói thì chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Về phần vấn đề thể diện kia, Tiêu Trần căn bản là không cần cân nhắc đến. Hơn nữa coi như hắn có thua đi chăng nữa, chẳng lẽ lại thật sự sẽ mất mặt sao? Hiển nhiên là không, bởi vì ai cũng biết bản thân hắn chưa từng tiếp xúc với việc luyện đan, thua là rất bình thường. Ngược lại cách làm của Dược Trường Thanh lúc này đã làm rất nhiều người ở đây khinh thường, cho nên trận đánh cược này, thắng thua đối Tiêu Trần đều không tạo thành bất cứ tổn hại nào. Đã như thế hắn tại sao lại không đồng ý cơ chứ?

Đương nhiên, Tiêu Trần cũng không phải không có một chút chuẩn bị nào.

Tổng cộng chia làm ba trận khảo hạch, Tiêu Trần muốn chiến thắng thì chỉ có thể dùng hết toàn lực ở vòng thứ nhất thi khảo hạch linh hỏa và vòng thứ hai khảo hạch linh hồn lực, còn khảo hạch luyện đan ở vòng thứ ba thì Tiêu Trần không hề có một chút hy vọng nào, bởi vì hắn căn bản không biết một chút gì về phương diện này.

Khảo hạch linh hồn lực thật ra không yêu cầu chuẩn bị cái gì vì đây là vấn đề thuộc về thiên phú, còn về phần linh hỏa thì Tiêu Trần cũng chỉ có thể cố gắng làm hết sức.

Trong lòng Tiêu Trần đã có quyết định. Hắn nhảy lên, thân hình thoáng chốc đã rơi xuống trung tâm quảng trường. Thấy thế, Dược Trường Thanh khinh miệt liếc xéo Tiêu Trần một cái, trên mặt hắn ta nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ: “Tiêu Trần, hôm nay nhất định ta sẽ khiến ngươi mất hết thể diện.”

Tiêu Trần đã ứng chiến nên kế tiếp lão tổ Dược gia cũng cao giọng tuyên bố khảo nghiệm linh hỏa bắt đầu. Ngay lập tức mọi người sôi nổi thi triển ra linh hỏa mà bản thân mình nắm giữ.

Làm mọi người chú ý nhất đương nhiên là Dược Trường Thanh. Chỉ thấy trên tay hắn ta hiện lên một đoàn linh hỏa nhỏ cỡ một nắm tay, hơn nữa dưới sự điều khiển của hắn ta, đoàn linh hỏa này giống như sản sinh ra linh tính, biến hóa vô cùng.

“Không hổ là thiên kiêu của Dược gia. Khả năng khống chế linh hỏa của Dược Trường Thanh cực kỳ cao thâm.”

Đông đảo cường giả thế hệ trước nhìn linh hỏa được khống chế trong tay Dược Trường Thanh đều nhịn không được mở miệng tán thưởng.

Quả thật khả năng khống chế linh hỏa của Dược Trường Thanh đã hoàn toàn có thể so sánh với đông đảo luyện đan đại sư thế hệ trước.

Mọi người âm thầm mở miệng tán thưởng nhưng mà đúng lúc này linh hỏa trên tay Dược Trường Thanh từ từ chia ra, cuối cùng quy mô ngọn lửa biến thành từng sợi chỉ mỏng.

“Cái này... là luyện hỏa thành tơ.”

"Mới chừng này tuổi mà đã có thể luyện hỏa thành tơ sao?”

Luyện hỏa thành tơ, Dược Trường Thanh thi triển ra luyện hỏa thành tơ làm cho mọi người ở quảng trường nhao nhao ngạc nhiên cảm thán thành tiếng. Ngay cả Đan Vân Đạo Tôn đang ở trên đài cao cũng không khỏi nhìn hắn ta nhiều thêm một chút.

Mới hai mươi tuổi mà đã có thể thi triển được luyện hỏa thành tơ, không thể không nói thiên phú luyện dược của Dược Trường Thanh quả thực không tồi, coi như đặt ở trong Thiên Đan cốc cũng có thể coi như một thiên tài.

Trong mấy trăm người đang tiến hành khảo hạch, Dược Trường Thanh là người duy nhất có thể làm được luyện hỏa thành tơ. Dược Trường Thanh cảm nhận được mọi người xung quanh đang kinh ngạc cảm thán và hâm mộ thì khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Trần một cái.

Còn trong lúc đó, Tiêu Trần vẫn đang loay hoay để xem làm cách nào có thể thiêu đốt linh lực hóa thành linh hỏa.

Hắn chưa từng tiếp xúc qua con đường đan dược này, cho nên cho tới bây giờ Tiêu Trần cũng không có biết làm thế nào để hiện hóa ra linh hỏa.

Nhìn động tác của Tiêu Trần vô cùng vụng về, mọi người ở đây đều thầm thở dài ngao ngán, nhưng không có ai khinh thường Tiêu Trần, vì dù sao Tiêu Trần cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đan dược, biểu hiện như vậy cũng chẳng có gì đáng trách.

Về cơ bản, mọi người đã nhận định trận chiến này Tiêu Trần chắc chắn sẽ thua. Biểu hiện của Dược Trường Thanh không thẹn với danh tiếng thiên kiêu của hắn ta, ở trên phương diện luyện đan dược, Dược Trường Thanh đúng là có thực lực nghiền áp Tiêu Trần.

Nhưng mà tất cả mọi người đều không biết, trải qua hơn mười lần thử nghiệm Tiêu Trần đã dần dần nắm được một ít bí quyết. Hắn hết sức tập trung, đem linh lực của bản thân hội tụ vào lòng bàn tay, tâm niệm khống chế linh lực bắt đầu thiêu đốt, rất nhanh sau đó trên lòng bàn tay Tiêu Trần xuất hiện một tia lửa màu trắng cực kỳ yếu ớt.

“Chuyện này… thật không ngờ nhanh như vậy đã tạo ra linh hỏa.” Nhìn ngọn lửa màu trắng nhỏ bé trong tay Tiêu Trần, mọi người vốn còn đang lắc đầu thở dài cũng phải ngỡ ngàng thốt lên. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Một người chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một trăm hơi thở đã làm hiện ra linh hỏa. Nói như vậy, Tiêu Trần ở phương diện thiên phú đan dược cũng không hề yếu rồi. Nếu không thì đã không thể làm được điều này.

Biểu hiện của Tiêu Trần có chút vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, thế nhưng nếu so sánh với Dược Trường Thanh thì vẫn còn kém quá xa.

Mọi người đều lắc đầu, vẫn là phải bại trận rồi. Nhưng đúng lúc này Đan Vân Đạo Tôn ở trên đài cao hờ hững nhìn thoáng qua linh hỏa màu trắng trên tay Tiêu Trần. Linh hỏa rất nhỏ và yếu ớt, hơn nữa chắc chắn Tiêu Trần cũng chưa nắm giữ cách khống chế linh hỏa như thế nào.

Nhưng cũng chỉ một cái liếc mắt lơ đãng như vậy làm Đan Vân Đạo Tôn vốn chẳng hề để ý, trong nháy mắt biểu cảm cũng đã thay đổi.

Trên mặt Đan Vân Đạo Tôn lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó đi lên một bước, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, vẻ mặt không nén được kích động nói.

“Thiên hỏa, ngươi vậy mà lại sở hữu thiên hỏa.”

Ánh mắt Đan Vân Đạo Tôn gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa màu trắng trong tay Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần đột nhiên bị dọa như vậy, hắn vốn chưa biết cách khống chế linh hỏa thuần thục, nên trong nháy mắt linh hỏa trong tay lụi tắt. Thấy vậy, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gượng gạo cười khổ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp