Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 115: Cửu Thiên Kiếm Chỉ


2 năm

trướctiếp

“Đại ca, tam đệ, hai người không thể ở lại đây sao?” Đến lúc sắp phải chia tay nhau, dù biết là không thể nhưng Long Thanh không kìm lòng được mà hỏi.

Nghe Long Thanh hỏi vậy, Trần Lăng mỉm cười nói: “Nhị muội, muội ở lại Yêu Thú đế quốc này là để có được môi trường và điều kiện tu luyện tốt nhất, chứ không như ta và tam đệ, ở lại đây cũng chẳng để làm gì. Muội hãy cố gắng tu luyện nhé, tin ta, chẳng bao lâu sau ba huynh muội chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.”

Như đã nói từ trước, Trần Lăng và Tiêu Trần sẽ không ở lại Yêu Thú đế quốc vì phương pháp tu luyện của nhân loại và yêu thú vốn không giống nhau. Dù là tam đại Thú Hoàng cũng không thể giúp được gì nhiều cho hai người bọn hắn.

Nghe Trần Lăng nói vậy, Long Thanh khẽ gật đầu. Sau đó, Tiêu Trần vừa vẫy tay với Long Thanh vừa nói: “Nhị tỷ, bọn ta đi nhé. Nếu sau này có đến Trung Thổ thần vực, tỷ nhớ đến Cửu Tiêu cung tìm đệ nha…”

Tạm biệt Long Thanh xong, hai người ra khỏi Vạn Thú sơn mạch và chính thức đặt chân đến mảnh đất Trung Thổ thần vực.

Trong đầu hắn cũng đã lên kế hoạch sẵn, tiếp sau đó Tiêu Trần sẽ đi thẳng đến Cửu Tiêu cung, bởi suy cho cùng Tần Thủy Nhu cũng đang ở đó chờ hắn.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn tới Trung Thổ thần vực. Ở thị trấn nhỏ nằm ngoài Vạn Thú sơn mạch này, bọn hắn nhìn thấy rượu ngon và các món ăn của nhân loại đã lâu rồi không xuất hiện. Tiêu Trần và Trần Lăng ngẫu nhiên đi vào một cái tửu lầu bên đường rồi gọi mấy món thức ăn, thêm một bình rượu và bắt đầu dùng bữa.

“Đại ca, hay huynh đến Cửu Tiêu cung với ta đi…” Tiêu Trần uống xong một ngụm rượu rồi mở miệng nói. Lúc trước, Trần Lăng chưa nói hắn sẽ đi đâu nên lúc này Tiêu Trần chủ động mời hắn đi cùng mình.

Nghe thấy lời mời của Tiêu Trần, Trần Lăng mỉm cười nói: “Tam đệ, ta không đến đó đâu. Lúc trước Cửu Tiêu cung cũng chẳng để lại ấn tượng gì tốt đối với ta, đệ biết đấy…”

Trần Lăng nói không đi Cửu Tiêu cung cũng gần như có nghĩa hắn không định gia nhập bất kỳ thế lực nào cả.

Bản thân Trần Lăng chính là Thượng Cổ đại năng chuyển kiếp, vì vậy hắn không cần bất kì người nào đến hướng dẫn, chỉ dạy cho mình. Đối với hắn, tu luyện là một việc vô cùng đơn giản. Hơn nữa, mọi loại võ kỹ cao siêu đều nằm trong trí nhớ của hắn, vì thế Trần Lăng hoàn toàn không cần phải gia nhập những thế lực lớn đó để tu luyện.

Sau khi nói không muốn đến Cửu Tiêu cung với Tiêu Trần, Trần Lăng im lặng trong giây lát rồi nói tiếp:

“Tam đệ, có thể nói tương lai của ta đã được định sẵn, nhờ vào những kí ức được để lại từ kiếp trước, ta chỉ cần hoàn thành từng bước tu luyện là được. Nhưng đệ không giống như ta, hiện tại đệ tựa như một trang giấy trắng và khả năng trong tương lai của đệ là vô hạn. Hơn nữa, với thiên phú của tam đệ, ta chắc chắn đệ sẽ trở thành người mạnh nhất cả đời này ta gặp được. Mặc dù năm đó ta đã gặp qua vô vàn thiên kiêu nhưng cũng hiếm ai có thể so sánh được với đệ.”

“Ban đầu ta còn phân vân có nên dắt đệ đi theo ta hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, ta đã từ bỏ ý định đó. Cả đời này ta chỉ thích dùng đao, còn với kiếm ta cũng chưa dùng được mấy lần. Tuy là nếu đi theo ta, việc tu luyện của đệ có thể sẽ có được một vài lợi thế nào đó, nhưng những phương diện khác sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

“Vì tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn thì chẳng thỏa đáng tí nào. Vậy nên ta quyết định thà để một mình đệ tự đi trên con đường của chính mình còn hơn là cứ giữ đệ ở cạnh ta, bởi mỗi người đều có chuyến hành trình của riêng mình, không ai giống ai. Tuy hiện tại đệ chỉ vừa mới bước vào con đường võ đạo, việc tự mình bước đi, tự mình tìm tòi, học hỏi và lĩnh hội được bầu trời kiến thức rộng lớn, mênh mông của võ đạo sẽ tốt cho đệ hơn. Vả lại ta cũng tin chắc rằng cũng chỉ có như thế thì sau khi bản thân trải qua quá trình tự tôi luyện và rèn giũa, tương lai đệ mới có thể nở rộ và tìm được ánh hào quang thực sự thuộc về đệ…”

Trần Lăng vốn đã nghĩ đến việc để Tiêu Trần ở cạnh hắn ta và sẽ để chính mình chỉ bảo Tiêu Trần tu luyện, nhưng hiện giờ ý tưởng này đã bị Trần Lăng bác bỏ.

Tuy rằng với cảnh giới tu vi mà kiếp trước Trần Lăng đạt được, việc hướng dẫn, chỉ dạy cho Tiêu Trần tu luyện quả thực là vô cùng đơn giản, nhưng làm như thế có thực sự tốt cho Tiêu Trần ư?

Sau khoảng thời gian ở chung với nhau, Trần Lăng đã cảm nhận được toàn bộ thiên phú của Tiêu Trần, mà cũng chính vì hiểu được khả năng và sức mạnh trời cho của Tiêu Trần, hắn ta lại nhận thấy bản thân hắn ta không thể nào dạy cho Tiêu Trần được.

Việc cột chặt Tiêu Trần vào cạnh hắn ta không những không thể đem lại những thứ tốt đẹp cho Tiêu Trần, mà thậm chí còn có thể kìm hãm sự phát triển sau này của hắn. Trong mắt Trần Lăng, Tiêu Trần là một viên ngọc thô sáng, tuy đầy tiềm năng nhưng đang được ẩn giấu và chưa được mài giũa. Chỉ có trải qua nhiều lần gọt giũa, nếm trải bao đắng cay khổ cực và vượt muôn vàn thử thách, viên ngọc thô Tiêu Trần mới thực sự vang danh thiên hạ và ngạo nghễ với thế gian.

Tuy rằng trước nay không nói ra, nhưng trong lòng Trần Lăng luôn nói với hắn rằng trong ba huynh muội, thành tựu mà ngày sau Tiêu Trần đạt được có khi sẽ vượt xa hắn và Long Thanh. Bởi nếu nhìn từ một góc độ khác, tương lai của hắn và Long Thanh vốn đã được định sẵn, hắn là Thượng Cổ đại năng chuyển kiếp, Long Thanh thuộc Long tộc. Dù cho thành tựu sau này hai người đạt được cao đến đâu thì cũng sẽ có giới hạn của nó.

Nhưng Tiêu Trần thì khác, vì khả năng của hắn trong tương lai là vô hạn nên Trần Lăng sẵn lòng tách ra và cũng hy vọng Tiêu Trần có thể tự đứng vững trên đôi chân của chính mình. Đương nhiên, cùng lúc ấy, hắn và Long Thanh sẽ luôn đứng sau ủng hộ Tiêu Trần, bởi bọn hắn cũng là đại ca và nhị tỷ của Tiêu Trần.

Hắn không muốn theo Tiêu Trần đến Cửu Tiêu cung, đồng thời cũng không muốn để Tiêu Trần đi theo hắn. Nghe Trần Lăng nói vậy, Tiêu Trần hiểu ý rồi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Ăn cơm xong trời cũng đã sụp tối, Trần Lăng đề nghị hai người ở lại thị trấn này một đêm, Tiêu Trần cũng không từ chối.

Suốt đêm cả hai đều không nói năng gì. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Trần muốn tranh thủ chạy tới Cửu Tiêu cung, mà Trần Lăng hiển nhiên cũng đã có kế hoạch cho riêng mình, vì vậy hai người sẽ chia xa tại đây.

Ở bên ngoài thị trấn nhỏ, hai huynh đệ mỗi người dắt một con long mã, đang cáo biệt nhau. Lúc sắp chia tay, Trần Lăng đột nhiên mở miệng nói: “Tam đệ, cho tới tận bây giờ ta chẳng có gì tốt tặng cho đệ, hơn nữa ta cũng không hiểu biết quá nhiều về kiếm đạo nên những thứ có thể cho đệ không nhiều lắm. Ta đây chỉ có một môn kiếm pháp võ kỹ tặng cho đệ, hãy thả lỏng tinh thần, không cần phải gồng mình lên đâu.”

Trước khi đi, Trần Lăng sẽ truyền lại một môn kiếm pháp võ kỹ duy nhất mà trí nhớ của hắn có được cho Tiêu Trần.

Sau khi tâm trí của hai người hòa vào làm một, một luồng thông tin cực lớn mau chóng nhập thẳng vào trong đầu Tiêu Trần. Cho đến khi hơn mười tin tức được truyền qua, hai người mới dừng lại. Sau đó, trên mặt Tiêu Trần hiện lên một nét kì dị.

Võ kỹ mà Trần Lăng vừa truyền cho hắn có tên là Cửu Thiên Kiếm Chỉ, ngay cả bản thân Trần Lăng cũng không biết cảnh giới cụ thể của nó là gì. Chỉ biết hắn có được võ kỹ này là nhờ tiền kiếp đã tình cờ lấy được tại một di tích cổ xưa.

Tuy nhiên theo những gì được ghi lại, Cửu Thiên Kiếm Chỉ có tổng cộng chín chiêu thức, thức thứ nhất tương đương với võ kỹ thông thường, thức thứ hai tương đương với Huyền võ kỹ, thức thứ ba có khả năng tương đương với Địa võ kỹ, thức thứ tư có thể đạt tới Thiên võ kỹ vô cùng kinh khủng và đáng sợ kia.

Đây tuyệt đối là một bộ võ kỹ nghịch thiên, chỉ cần luyện đến thức thứ tư đã đạt tới võ kỹ Thiên cấp, vậy nếu luyện đến thức thứ năm thì sao? Thức thứ sáu? Và cả thức thứ chín là thức cuối cùng thì sao? Nếu luyện được đến đó thì sức mạnh sẽ ghê gớm và kinh khủng đến mức nào?

Với Tiêu Trần, đây chắc chắn là một kho báu to lớn và vô cùng quý giá. Trần Lăng không hề bận tâm chút nào. Trong suy nghĩ của hắn, cho dù có là bảo vật nghịch thiên thì đều không thể so sánh với tình cảm giữa ba huynh muội bọn hắn.

Biết Cửu Thiên Kiếm Chỉ sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Tiêu Trần, hắn chỉ mỉm cười. Trần Lăng lên ngựa, cười thật lớn rồi nói: “Ta đi đây tam đệ, đệ phải chăm chỉ tu luyện cho tốt nhé, lần sau gặp lại đừng để ta và nhị tỷ bỏ xa đệ quá nhiều đấy…”

Nói xong, hai chân hắn kẹp lấy bụng ngựa, rất nhanh đã phóng vụt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp