Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 107: Huyền Nguyên Cảnh đại thành


2 năm

trướctiếp

Tôn Thú Vương bá đạo trực tiếp ra tay, hành động này đương nhiên chọc giận Trần Phương. Thân là cường giả Đạo Vương Cảnh, ở trên khắp Thiên Thần lục địa Trần Phương cũng là cường giả thành danh đã lâu, đừng nhìn dung mạo mới chỉ có ba mươi tuổi của bà ta mà lầm, tuổi tác thực sự chắc chắn đã lên đến vài trăm rồi.

Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho đã lập tức ra tay, Trần Phương đương nhiên sẽ không chấp nhận. Bà nhẹ nhàng dùng một chưởng đẩy Thương Huyền ra xa hơn mười dặm, sau đó Trần Phương tiến lên đại chiến với tôn Thú Vương này.

Ở khu vực hai bên đại chiến, không gian lập tức bị phong tỏa, đây là thủ đoạn chỉ có người đạt tới Đạo Vương Cảnh mới có thể lĩnh ngộ. Khí tức phóng ra ngoài tạo thành một vòng tròn, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ. Nếu tu vi không đạt tới Đạo Vương Cảnh, một khi cơ thể bị hãm trong phạm vi này, dường như có thể nói rằng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Phạm vi được hình thành, hai đại vương giả chiến đấu quyết liệt với nhau, dư âm khủng bố của trận chiến đều được phong tỏa bên trong vòng tròn. Nếu không, chỉ cần thoát ra ngoài dù chỉ một chút, chỉ sợ tất cả mọi thứ xung quanh đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong khoảnh khắc.

Trong chớp mắt đã giao thủ hơn trăm chiêu, trận chiến đấu giữa các vương giả hoàn toàn có thể dùng từ chấn động để hình dung.

"Hừ, huyết mạch thần thông, Nham Lân......" Dần dần đánh ra chân hỏa, trước tiên tôn Thú Vương này thi triển huyết mạch thần thông của mình, một mảng da trong nháy mắt hóa đá, giống như khoác lên một tầng nham thạch lân giáp.

Thấy tôn Thú Vương này thi triển huyết mạch thần thông, Trần Phương cũng lạnh giọng hô lớn: "Thánh Liên Ấn." Bà lập tức vỗ một tay xuống, ấn ký hoa sen lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng xông tới trấn áp tôn Thú Vương.

Thánh Liên Ấn, chiêu thức này đã vượt qua sự tồn tại của võ kỹ Thiên cấp, uy lực cực kỳ to lớn. Mà lúc này lại do một cường giả Đạo Vương Cảnh thi triển ra, uy lực càng khó có thể hình dung.

Trận chiến kịch liệt vẫn chưa phân thắng bại, suốt một canh giờ trôi qua, hai bên đều không làm gì được đối phương. Có điều đúng lúc này, Thú Vương thứ hai chạy tới. Khi nhìn thấy Thú Vương khác xuất hiện, sắc mặt Trần Phương có chút cứng đờ.

Bà ta không sợ một chọi một, nhưng một chọi hai, vậy thì có chút khó khăn. Hai tôn Thú Vương liên thủ cũng không phải là chuyện đùa.

Vẫn may tôn Thú Vương thứ hai không lựa chọn trực tiếp ra tay, mà chỉ ngăn cản hai người giao đấu, sau đó tên này nhìn về phía Trần Phương nói: "Trần Phương, chúng ta đã không gặp nhau một trăm năm rồi."

Ngăn cản xong, tôn Thú Vương vừa chạy tới là một nam tử trẻ tuổi, mái tóc màu đen, thân hình có chút gầy gò, dáng dấp tao nhã lịch sự, không giống một đầu yêu thú chút nào, mà thoạt nhìn giống với một người có học thức hơn.

Vừa mở miệng đã lập tức gọi ra tên Trần Phương, đương nhiên đôi bên là người có quen biết. Nghe tôn Thú Vương này cất lời, sắc mặt Trần Phương cũng dần dần dịu lại, bà cất giọng nói: "Linh Tê, hôm nay ta muốn cứu một người, người này rất quan trọng với Cửu Tiêu cung chúng ta, ngay cả chúa tể đại nhân cũng có cái nhìn khác về hắn. Hãy nể mặt ta, để cho hai người bọn ta xuống vách núi tìm kiếm, chúng ta sẽ không làm hỏng ước định." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thanh niên Thú Vương tên là Linh Tê, nghe Trần Phương nói những lời này, Linh Tê trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu trả lời: "Được rồi, nhưng mà hai người các ngươi chỉ có thể tìm kiếm ở đáy vách núi, hiện giờ đám ấu thú của Yêu Thú đế quốc ta đang thí luyện."

Có lẽ là bởi vì quen biết nhau nên Linh Tê đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể để cho hai người tìm kiếm ở đáy vách núi, không được xâm nhập vào Vạn Thú sơn mạch, đây là sự nhượng bộ cuối cùng.

Nghe những lời này của Linh Tê, Trần Phương gật đầu, bà ta biết đây đã là ranh giới cuối cùng của Linh Tê.

Được Thú Vương đồng ý, chuyện tiếp theo đương nhiên đơn giản hơn rồi. Cũng không cần Trần Phương tự mình động thủ phá vỡ cấm chế, dưới sự dẫn dắt của Linh Tê cùng với một vị Thú Vương khác, bốn người cùng xâm nhập vào đáy vách núi, triển khai tìm kiếm.

Tìm kiếm suốt một ngày một đêm, mỗi một tấc đất trên toàn bộ vách núi đều đã bị Thương Huyền tìm qua một lượt, có điều vẫn như cũ không tìm được tung tích của Tiêu Trần, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy.

"Trần Phương, thời gian sắp hết rồi, đến nay vẫn chưa tìm được, có lẽ là đã bị yêu thú khác ăn mất, đừng làm khó cho ta, các ngươi nên rời đi." Một ngày một đêm cũng không tìm được Tiêu Trần, lúc này Linh Tê cũng hạ lệnh trục khách.

Hai người đã lục soát không bỏ sót một chỗ nào, đối với việc này, trong lòng Trần Phương cũng gần như tin rằng Tiêu Trần hẳn là bị yêu thú ăn rồi. Nếu không thì chẳng thể ngay cả thi thể cũng không còn như thế được.

Biết Linh Tê đã nể mặt mình, nếu lại được đằng chân lân đằng đầu, rất có thể sẽ gây sự chú ý với càng nhiều cường giả của Yêu Thú đế quốc, đến lúc đó sự tình lại trở nên phiền toái.

Nhìn về phía Thương Huyền, Trần Phương khẽ thở dài một hơi, nói: "Đi thôi, trở về trước rồi nói sau..."

Tuy trong lòng hết sức không cam tâm, nhưng Thương Huyền chỉ có thể gật đầu đồng ý. Cuối cùng, bốn người cùng nhau trở về phía trên vách núi. Lúc chia tay, Trần Phương hành lễ với Linh Tê rồi nói: "Đa tạ, có thời gian thì đến Thánh Nữ phong tìm ta, dù sao những lão bằng hữu như chúng ta cũng đã lâu không gặp..."

"Đúng vậy, năm đó mọi người cùng nhau rèn luyện, ít nhất cũng phải trăm năm không gặp rồi. Đợi xong việc ở đây, ta sẽ tới Thánh Nữ phong tìm ngươi, đến lúc đó tiện thể viếng thăm những lão bằng hữu năm đó một chút." Linh Tê trả lời.

"Một lời đã định, ta chờ ngươi." Trần Phương nói.

Dứt lời, Trần Phương liền dẫn theo Thương Huyền rời đi, còn Linh Tê cũng cùng một tôn Thú Vương khác biến mất tại chỗ.

Không tìm được tung tích của Tiêu Trần, suốt đoạn đường đi, tâm trạng của Thương Huyền vô cùng thất vọng. Ông ta không muốn tin Tiêu Trần đã chết, nhưng sự thật bày ra đó...

Tiêu Trần không biết Thương Huyền và Trần Phương đến tìm mình. Lúc này, sau khi trải qua một ngày một đêm bế quan, tu vi của hắn rốt cục cũng đột phá đến Huyền Nguyên Cảnh đại thành.

Có thể nói, lần này giống như nước chảy thành sông mà đột phá, cho nên không có một chút khó khăn nào. Sau khi đột phá tu vi, Tiêu Trần bước ra khỏi sơn động. Cùng lúc đó, Trần Lăng đột phá Huyền Nguyên Cảnh đại thành nhanh hơn Tiêu Trần một bước, lúc này đang nằm trên một thân cây nhàn nhã phơi nắng.

"Không tồi nha, nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta..." Thấy Tiêu Trần đột phá xuất quan, Trần Lăng cười nói.

Nghe được lời này, Tiêu Trần tức giận trả lời: "Còn không phải vẫn chậm hơn ngươi..."

"Cái tên này, ta có trí nhớ kiếp trước, tu luyện đương nhiên nhanh hơn nhiều so với người khác. Ta đột phá không cần cảm ngộ tâm tình, mà chỉ cần tích lũy linh lực. Chỉ cần tích lũy đủ linh lực, ta sẽ có thể đột phá một mạch thẳng đến cảnh giới đỉnh phong kiếp trước của ta, vì vậy đương nhiên ta sẽ tu luyện rất nhanh. Nhưng ngươi thì khác, ngươi cần lĩnh ngộ, cần cải thiện tâm tình, mà cho dù là vậy, ngươi cũng chỉ tụt lại phía sau ta một canh giờ. Ta làm người hai kiếp lại chỉ có thể dẫn trước ngươi một canh giờ, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói sao?" Trần Lăng lắc đầu cười nói.

Là Thượng Cổ đại năng chuyển thế, tốc độ tu luyện của Trần Lăng nhanh là chuyện rất đỗi bình thường, nếu chậm mới là kỳ quái. Nhưng Tiêu Trần thì khác, hắn kiên cường dựa vào thiên phú của mình đuổi theo sát Trần Lăng.

Nói một câu không khoa trương, cho dù là ở kiếp trước, Trần Lăng cũng chưa từng gặp qua người có thiên phú như Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần, vốn dĩ chỉ khiêm tốn sinh ra ở vùng đất nhỏ bé như Thiên Thần lục địa, không dám tưởng tượng, nếu Tiêu Trần sinh ra ở một nơi nào đó tốt hơn một chút, hắn sẽ còn như thế nào nữa.

"Ôi, cái tên này chính là một con quái vật. Mặc kệ hắn sinh ra ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ trở thành người tỏa sáng nhất. Thiên Thần lục địa như thế, mà nơi từng là cố hương của ta cũng như vậy." Trong lòng Trần Lăng cảm khái nói.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp