Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 106: Trưởng lão chủ tọa


2 năm

trướctiếp

Tuy không đánh chết Tiểu Cuồng Sư, nhưng sau khi trận chiến kết thúc, Tiểu Thanh lại hung hăng cường bạo khiến Tiểu Cuồng Sư mất bình tĩnh lại. Làm cho Tiểu Cuồng Sư không thể không lựa chọn đầu hàng.

Có lẽ là vì trong trận chiến, Tiểu Cuồng Sư đã đả thương Tiêu Trần nên Tiểu Thanh ra tay không chút lưu tình. Cuối cùng, Tiểu Cuồng Sư thương tích đầy mình lựa chọn đầu hàng, sau đó rơi vào hôn mê. Nhìn dáng vẻ của Tiểu Cuồng Sư thì chắc cũng phải dưỡng thương mất vài ngày.

Ngay cả Tiểu Cuồng Sư cũng đầu hàng, những ấu thú đi theo nó tự nhiên cũng phục tùng. Kể từ đó, tất cả ấu thú bên trong sơn cốc, ngoại trừ những con đã chết, số còn lại đều khuất phục trước Tiểu Thanh.

Trong sơn cốc đã không còn mối đe dọa nào, chỉ còn ít ngày nữa là thời gian thí luyện kết thúc, mà Tiêu Trần cũng dự định sẽ đột phá cảnh giới tu vi của mình trong mấy ngày này.

Tu vi của hắn vốn là Huyền Nguyên Cảnh tiểu thành. Hơn nữa, ngày nào Tiêu Trần cũng tu luyện, cộng thêm hai mươi ngày tới, mỗi ngày hắn đều luyện hóa tinh huyết yêu thú, thực lực đương nhiên cũng tăng lên. Tu vi đã đạt tới Huyền Nguyên Cảnh tiểu thành cực hạn, cách đại thành chỉ còn một ranh giới mỏng manh mà thôi.

Tiêu Trần dự định trước khi rời khỏi sơn cốc sẽ đề thăng tu vi lên đến Huyền Nguyên Cảnh đại thành. Về phần tài nguyên tu luyện, tất nhiên là không cần lo lắng. Chưa nói đến trong nạp giới của bản thân cũng có rất nhiều đan dược, chỉ riêng những ấu thú xung quanh này, dựa vào tinh huyết của bọn hắn cũng đủ để cho hắn bứt phá được Huyền Nguyên Cảnh đại thành.

Võ giả nhân loại có thể luyện hóa từ tinh huyết của yêu thú, mà trong tinh huyết của yêu thú cũng ẩn chứa linh lực lớn mạnh của trời đất, cái này giống như lợi ích của việc yêu thú ăn thịt người, thì việc loài người luyện hóa tinh huyết của yêu thú cũng có lợi y hệt như vậy.

Căn bản cũng không cần lo lắng về việc không đủ tinh huyết của yêu thú, thậm chí cũng không cần Tiêu Trần tự mình động thủ đi lấy, chỉ cần hắn mở miệng nói với Tiểu Thanh một tiếng, tự khắc sẽ có ấu thú tự nguyện lấy tinh huyết đưa cho hắn.

Tiêu Trần dự tính đột phá, Trần Lăng cũng định như thế. Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, hắn tu luyện cũng không kém gì Tiêu Trần. Không đúng, phải nói là Tiêu Trần không kém gì Trần Lăng.

Dù sao cũng là Thượng Cổ đại năng trọng sinh, tốc độ tu luyện của Trần Lăng đương nhiên phi thường, sao những người khác có thể so sánh được? Vậy mà Tiêu Trần vẫn có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của hắn, chỉ riêng điểm này, dù là Trần Lăng cũng không khỏi khâm phục tài năng thiên bẩm của Tiêu Trần.

Hai người đồng thời khai quật hai sơn động để bế quan, mà bên ngoài sơn động, Tiểu Thanh dẫn theo một đám ấu thú trấn thủ ở chỗ này.

Trong sơn cốc, Tiêu Trần sống vô cùng thoải mái. Đối với người khác thì Vạn Thú sơn mạch vô cùng nguy hiểm, nhưng nhờ có sự tồn tại của Tiểu Thanh, nơi này nghiễm nhiên biến thành thiên đường.

Tiêu Trần bắt đầu bế quan. Cũng trong ngày này, trước khi hai người rơi xuống vách núi, Thương Huyền đã chạy một mạch về Cửu Tiêu cung gọi viện binh, cuối cùng dẫn theo một gã trưởng lão Đạo Vương Cảnh chạy tới.

Hơn nữa, tên trưởng lão mà Thương Huyền mời được đến này còn không phải là trưởng lão bình thường, mà là một tên trưởng lão chủ tọa của Thánh Nữ phong.

Mọi người đều biết trong Cửu Tiêu cung chia làm chín đỉnh núi hay còn gọi là cửu phong, mà trưởng lão của mỗi một đỉnh lại được phân thành trưởng lão bình thường và trưởng lão chủ tọa.

Tu vi thấp nhất của những trưởng lão bình thường đều phải đạt tới Đạo Hóa Cảnh mới có tư cách để trở thành trưởng lão, mà trưởng lão chủ tọa lại càng kinh khủng hơn, tu vi nhất định phải đạt tới Đạo Vương Cảnh, Đạo Vương Cảnh còn cao hơn cả Đạo Hóa Cảnh.

Cho nên ngẫm lại lời Cửu Tiêu chúa tể nói trước đây, ba người Thương Huyền làm Phong chủ của Thiên Kiếm phong, tu vi nhất định phải mau chóng tăng lên Đạo Hóa Cảnh, những lời này không phải là không có lý. Những trưởng lão bình thường ở các phong khác đều là Đạo Hóa Cảnh, còn Phong chủ của Thiên Kiếm phong vẫn chưa đạt đến Đạo Hóa Cảnh, như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao. Mà Đạo Hóa Cảnh cũng có thể nói là yêu cầu thấp nhất đối với ba người Thương Huyền.

Có điều, may mắn là thiên phú của ba người Thương Huyền cũng không thấp, nếu không cũng sẽ không được Thương Phong thu nhận làm đệ tử. Hiện giờ, dưới tài nguyên khổng lồ của Cửu Tiêu cung chống đỡ, rất có khả năng bọn hắn sẽ đột phá Đạo Hóa Cảnh, thậm chí là Đạo Vương Cảnh, đặc biệt còn có thể vượt qua Đạo Vương Cảnh cũng không chừng.

Đương nhiên, những chuyện này cũng là để sau hãy nói. Lúc này, Thương Huyền mang theo trưởng lão chủ tọa của Thánh Nữ phong bước tới, đó chính là một nữ nhân trung niên xinh đẹp. Ông khách khí hành lễ với bà ta và nói: "Trần Phương trưởng lão, làm phiền ngươi..."

Tuy rằng hiện giờ Thương Huyền chính là một trong ba vị Phong chủ của Thiên Kiếm phong, thân phận cũng cao hơn so với Trần Phương. Thế nhưng, Trần Phương lại là cường giả Đạo Vương Cảnh, lúc cần khách khí thì không thể thiếu. Vả lại, hiện giờ chính ông còn phải dựa vào bà ta để phá vỡ cấm chế dưới vách núi và đi vào tìm Tiêu Trần. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nghe Thương Huyền nói vậy, Trần Phương khẽ gật đầu, nhưng ngay khi bà ta đang chuẩn bị động thủ, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một nam tử trung niên.

Nam tử có mái tóc màu vàng, thân hình cực kỳ cường tráng, dáng vẻ thô kệch. Đồng thời, trên người gã tỏa ra khí tức đầy thú tính không giống với loài người, dễ nhận thấy kẻ tới không phải con người, mà là một tôn Thú Vương.

Tôn Thú Vương này chính là một trong ba vị Thú Vương trấn thủ ở cửa vào sơn cốc, sau khi cảm nhận được có cường giả nhân loại Đạo Vương Cảnh tiến vào Vạn Thú sơn mạch, gã là người đầu tiên chạy tới. Lúc này tôn Thú Vương chặn ở trước mặt hai người Trần Phương, lạnh lùng quát:

"Người Cửu Tiêu cung? Đến đây có chuyện gì?"

Dựa vào trang phục trên người của Thương Huyền và Trần Phương, ngay từ đầu tôn Thú Vương này đã nhận ra thân phận của hai người bọn họ.

Yêu Thú đế quốc trong Vạn Thú sơn mạch cùng với thất đại thế lực bá chủ của Thiên Thần lục địa đương nhiên là có qua lại với nhau, hơn nữa hai bên còn có một số tiếng nói chung. Nếu không, làm sao yêu thú trong Yêu Thú đế quốc có thể ngoan ngoãn ở trong Vạn Thú sơn mạch không ra ngoài được chứ? Rõ ràng đó là chuyện không thể.

Giữa hai bên cũng không xa lạ gì, nghe tôn Thú Vương này hỏi, Trần Phương nhíu mày nói: "Cửu Tiêu cung ta có một đệ tử vô tình rơi xuống vách núi, lần này bổn vương đặc biệt đến cứu viện, cứu người xong chúng ta tự khắc sẽ rời đi."

Trước đó thật sự không ngờ Thú Vương của Yêu Thú đế quốc lại phát hiện hành tung của mình nhanh như vậy, hiện giờ còn chưa động thủ mà một tôn Thú Vương đã xông tới, trong lòng Trần Phương vẫn có chút không cam tâm. Dù sao nếu đối phương không đồng ý, Trần Phương cũng không thể cưỡng chế động thủ, như vậy chính là phá hỏng ước định của hai tộc, đến lúc đó rất có thể sẽ ầm ĩ lên rồi.

Nghe những lời này của Trần Phương, Thương Huyền ở bên cạnh cũng mở miệng nói: "Trước đó, đồ nhi của lão phu rơi xuống vách núi này, chúng ta đến đây chỉ vì cứu người..."

"Các ngươi cứu người thì có liên quan gì đến ta, đừng quên Thú Hoàng bệ hạ với chúa tể nhân loại các ngươi đã ước định, xung quanh Vạn Thú sơn mạch có thể để nhân loại các ngươi đi vào, nhưng khu vực trung tâm thì nhân loại các ngươi không được phép đặt chân tới. Bằng không, sống hay chết cũng không thể nói trước được đâu. Cút đi..." Gã trực tiếp ngắt lời, vốn không chừa cho Thương Huyền chút mặt mũi nào.

Để nhân loại ra tay phá vỡ cấm chế trong thung lũng, điều này tuyệt đối là không thể, lúc bình thường có lẽ cũng có thể nhân nhượng, nhưng hiện tại chính là lúc ấu thú thí luyện, làm sao tôn Thú Vương này có thể đáp ứng yêu cầu của hai người Thương Huyền?

Thấy Thú Vương thẳng thừng cự tuyệt, Trần Phương nhìn sang Thương Huyền, ý là để cho ông ta quyết định. Nhưng ngay lúc hai người nhìn nhau, tôn Thú Vương lại lập tức động thủ. Theo gã thấy, gã đã để cho hai nhân loại này đi, nhưng rõ ràng hai người lại không chịu rời đi, như vậy thì đành phải động thủ.

Tôn Thú Vương động thủ trước tiên, trong nháy mắt khí tức khủng bố bao phủ hết khu vực này. Trần Phương thấy thế, sắc mặt cũng trầm xuống rồi nói: "Khinh người quá đáng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp