Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 7: Bắt lươn


2 năm

trướctiếp

Không bất ngờ khi màn thầu ngô ngọt đã khiến mọi người trong nhà đều khen ngợi, nhất là Tiểu Vân Tiêu, ngốn nga ngốn nghiến ăn một hơi liền tận hai cái, thế mà vẫn còn muốn lấy thêm. Giang thị sợ cậu bé không tiêu nên vội vàng ngăn cản cậu bé, Tiểu Vân Tiêu còn có hơi không vui.

“Đệ đệ, tối nay chúng ta không phải còn đi bắt lươn sao, nếu đệ ăn no chướng bụng rồi thì sẽ không đi được, đến lúc đó bọn ta sẽ không đưa đệ đâu đi nha.”

“Đúng ha.” Tiểu Vân Tiêu lúc này mới dời sự chú ý, buông chén đũa xuống liền kéo Tô Thiến Ly đòi đi.

“Trước tiên không cần phải gấp gáp, chúng ta còn phải cần chuẩn bị một chút, hơn nữa bây giờ trời vẫn còn chưa tối mà.” Tô Thiến Ly rất yêu thích đệ đệ này, tuy rằng ăn chưa no nhưng cô vẫn cùng cậu bé rời khỏi bàn cơm.

“Bắt lươn hả, bắt con này về để làm gì chứ?” Giang lão gia ngẩng đầu lên, nhìn hai tỷ đệ họ.

“Ngoại tôn nữ tinh ranh của ông nói muốn bắt để ăn đấy, còn nói cái gì mà con lươn là nhân sâm trong nước, không chỉ ăn ngon mà còn có thể sử dụng để làm thuốc nữa.” Kiều thị giải thích với Giang lão gia, chẳng qua là trong giọng nói mang vẻ chết nhạo.

“Cái thứ đó có thể ăn à?” Giang lão gia nghi ngờ nhìn về phía ngoại tôn nữ, nói đến ăn ông ấy lại nhớ tới một chuyện: “Nương hài tử, tối nay cái màn thầu này là dùng bột gì làm thế, ăn cũng được lắm, không chỉ dai dai mà còn có vị ngọt ngọt nữa.”

“Ồ, cái đấy là dùng bột ngô làm ra đấy, thật sự không nghĩ tới ngô cũng có thể nghiền thành bột, ăn ngon hơn so với lúa mạch đen nhiều.” Trong giọng nói Kiều thị cũng tràn đầy ảo não, trước kia bọn họ đã lãng phí biết bao nhiêu.

“Cái gì, bột ngô á?” Giang lão gia kêu lên thành tiếng. Ông ấy nghĩ giống với Giang lão đại vậy, kích động đến mức hốc mắt đã ửng đỏ, cũng không ăn cơm liền kéo Giang lão đại đi vào phòng đựng đồ linh tinh, tự mình động thủ nghiền một nắm bột ngô. Nhìn bột ngô màu vàng nhạt kia, đứng ở bên cối đá khóc khiến cả người run rẩy. Nếu như bọn họ sớm biết những thứ này, thì mấy năm trước cũng không có nhiều người chết đói đến như vậy. Mấy năm nay, mọi người cũng không cần phải sống cực khổ như vậy nữa rồi.

“Phụ thân, nếu như người thích ăn, năm sau chúng ta trồng nhiều thêm một chút.” Cây ngô này không những không kén đất, còn không cần phải quá chăm bón, trồng nhiều một chút thì bọn họ cũng trở nên bận rộn hơn rồi.

“Đúng thế, cần phải trồng nhiều chút, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là phải thừa dịp bây giờ đang là thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, khai hoang ruộng đất nhiều một chút.” Giang lão gia đứng dậy liền đi tìm công cụ, Giang lão đại nhanh chóng ngăn cản.

“Phụ thân, bây giờ trời đã tối rồi, muốn khai hoang thì cũng phải chờ tới ngày mai, hơn nữa muốn khai hoang mà chỉ có phụ tử chúng ta vài người như này thì có khai hoang cả ngày đêm cũng không được bao nhiêu cả. Ý kiến của con là không bằng chúng ta mời người đến khai hoang đi.” Giang lão đại nhìn hai bên tóc mai trắng xóa của phụ thân mình, lại nghĩ tới hai đứa đệ đệ nhỏ phía dưới, đề nghị mời người đến khai hoang.

“Con nói cũng đúng, đến lúc đó nếu như người trong thôn hỏi đến thì vừa hay truyền lời ra ngoài.”

“Phụ thân, tại sao lại không trực tiếp đi nói chuyện với trưởng thôn vậy?” Giang lão đại không hiểu cách làm của phụ thân hắn ta lắm, đây là chuyện tốt , tại sao phụ thân của hắn ta lại không trực tiếp nói cho bọn họ, mà phải chờ người trong thôn tự mình tới hỏi chứ.

“Lão Đại à, con có nhớ việc hồi đó nhà chúng ta đi mua đất hay không.” Giang lão gia nói một chút, Giang lão đại liền hiểu ra. Năm đó nhà bọn họ không có nhiều đất như vậy, là sau khi có huynh đệ bọn họ rồi nên phụ thân hắn ta mới để dành lại một ít gia sản cho huynh đệ bọn họ. Hơn nữa cũng là vì người cả nhà đều phải ăn cơm nên nếu chỉ có hai mẫu đất kia thôi thì không đủ ăn. Vì thế liền mua lại mấy mẫu đất của các gia đình khó khăn, hơn nữa còn để đất cho bọn họ trồng trọt, nhà mình chỉ thu tiền thuê đất. Chuyện này không biết vì sao mà truyền ra ngoài rồi, người trong thôn đều đùng đùng chạy đến bán đất nhưng mà nhà bọn họ lúc này căn bản không có đủ năng lực để mua nhiều như vậy. Thế nhưng người trong thôn lại không tin.

Trưởng thôn lại dẫn đầu đi đến tìm phụ thân của hắn ta, bảo phụ thân giúp đỡ người trong thôn, nói ông ấy không thể cứ nhìn người trong thôn bán con bán cái được, hoặc là bán đất cho nhà địa chủ khác. Đất này là đất của thôn Hòe Thụ, nếu bán cho người khác thì sau thì sẽ không còn là đất trong thôn nữa rồi. Thậm chí có rất nhiều người còn lời ra tiếng vào ở sau lưng phụ thân của hắn ta, nói đủ mọi thứ trên trời.

Sau khi phụ thân nghe nói xong thì vừa tức vừa hận, những mà cũng không thể cứ trưng mắt lên nhìn người trong thôn bán con bán cái, không còn cách nào khác chỉ có thể đi vào thành tìm người bạn đồng liêu của mình hồi trước mượn tiền, như vậy mới có thể làm lắng chuyện này xuống.

“Chuyện năm đó chính là một ví dụ, một nắm gạo khi đói thì thành ơn một đấu gạo khi đã đủ thì lại thành oán, tuy rằng chúng ta đồng tình với bọn họ. Nhưng có vài việc lại không thể để cho người khác xem như đó là chuyện đương nhiên được, chúng ta không có cái nghĩa vụ đó, huống chi trong thôn còn có vài người không đáng để chúng ta phải đồng tình.” Lúc Giang lão gia còn làm sai dịch, phải bôn ba cực khổ mọi nơi, loại người nào mà ông còn chưa từng gặp chứ, lòng dạ của một vài người nào đó ông ấy thế mà lại thấy rất rõ ràng, rất sáng tỏ.

Chẳng qua là ông ấy không so đo mà thôi.

“Phụ thân, con đã rõ rồi, con sẽ tìm vài gia đình biết điều sau đó truyền đạt lời ra ngoài, cứ nói là do con trong lúc vô tình đã phát hiện ra được.”

“Ừ, con đã trưởng thành rồi, ta cũng già rồi. Những việc trong nhà sau này cũng đều phải dựa dẫm vào con rồi, cho nên sau này, những việc như thế con nên suy nghĩ nhiều vào.”

“Phụ thân, người chưa có già mà, cái nhà này còn phải cần có người chống đỡ nữa đó?” Giang lão đại thấy giọng điệu của phụ thân hắn ta không đúng lắm, nên lập tức đi đến an ủi ông ấy.

“Đại cữu, Đại cữu người đang làm gì thế, bọn con chuẩn bị xong hết rồi chỉ còn đợi người thôi đó.” Giang lão gia đang định nói thì giọng nói của Tiểu Vân Tiêu từ trước viện truyền tới. Nghe được giọng nói của cháu trai nhỏ, mây mù trong lòng Giang lão gia nhanh chóng tan biến. Cuộc sống gian khổ trước kia đã qua đi, cuộc sống sau này của gia đình sẽ càng ngày càng tốt hơn. Làm người thì phải luôn nhìn về phía trước, huống chi nhà ông ta còn có mấy đứa nhỏ nữa, lớn nhất cũng chỉ mới mười lăm, còn chưa có lấy thê tử, cuộc sống sau này vẫn còn dài lắm.

“Được thôi, chúng ta mau đi ra ngoài thôi, tối nay phụ thân sẽ đi với mấy đứa, để xem mấy con lươn tối nay sẽ bắt như thế nào.”

Giang lão đại nhìn thấy dáng vẻ lấy lại tinh thần của phụ thân hắn ta liền vui sướng trả lời một tiếng. Chủ động xách bao bột ngô đi ra ngoài, đến tiền viện nhìn thấy Nhị đệ và Tam đệ mỗi người đang cầm một cây đuốc, Tứ đệ cùng nha đầu đang xách giỏ cá, nhìn dáng vẻ thật đúng như là đã chờ hắn ta rất lâu rồi. Hắn ta đưa bột ngô giao cho tỷ tỷ bên cạnh mình, đi lên phía trước nhận lấy giỏ cá trong tay của Tô Thiến Ly.

“Nha đầu, con đừng có đi theo, Đại cữu chắc chắn sẽ bắt nhiều đem về cho con.”

“Đại cữu, con không đi thì người sao biết cách bắt như thế nào được chứ?” Những việc như bắt lươn này đều là lần đầu tiên trong tuổi thơ của Tô Thiến Ly ở cả hai kiếp, cô sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ. Huống chi cô còn muốn tự mình nghiệm chứng xem về mấy cái lý luận kia có phải là thật hay không.

“Đi thôi, ngoại tổ phụ sẽ cõng nha đầu của chúng ta đi, ngoại tổ phụ cũng muốn xem xem tối nay bắt lươn sẽ như thế nào.”

Tối hôm đó, trừ Kiều thị, Giang thị cùng với Tiểu Vân Tiêu nhỏ tuổi ra thì mọi người đều đi, thu hoạch cũng không ít. Cũng phải tới lúc này bọn họ mới biết được thì ra vào buổi tối mấy con lươn này mới chuồn ra ngoài, dùng cây đuốc soi theo, dùng túi lưới vớt lên là được rồi, con dễ dàng hơn cả bắt cá nữa.

Ngày hôm sau Kiều thị nhìn hai chậu lớn đựng lươn trước cửa phòng bếp, nhìn một đống đen thui ở đó khiến cho da đầu của bà ấy có chút tê dại, càng không biết làm sao để ra tay xử lý bọn chúng chứ đừng nói tới việc nấu thành món ăn.

“Cha bọn nhỏ ơi, mấy con lươn này phải làm thế nào đây, gì mà đen thùi lùi đã vậy còn rất trơn nữa, ta không dám ra tay.” Trên mặt Kiều thị còn có hơi trắng bệch, trời sinh gan của phụ nữ vốn đã nhỏ, huống chi Kiều thị bà ấy từ nhỏ đã sống ở trong thành, dù có tới nông thôn thì cũng chưa từng phải xuống ruộng, hoàn toàn chưa từng phải tiếp xúc với những thứ này. Bây giờ thấy nhiều như vậy, bà ấy sợ hãi thì cũng là điều bình thường.

“Cái này à, nha đầu nói là trước tiên cứ nuôi nó bằng nước sạch, để bọn nói thải sạch những đống bùn trong bụng mới có thể ăn được.” Giang lão gia nhìn thấy bà ấy sợ liền thấy có chút phiền muộn rằng sao bản thân lại quên mất việc bà ấy chưa nhìn thấy mấy thứ này chứ, vì thế liền đứng dậy dọn hai chậu lươn về phía hậu viện.

Đúng lúc đang đi ngang cửa nhìn thấy Tô Thiến Ly vừa mới thức dậy đứng ở trong sân: “Nha đầu, sao mà con dậy sớm thế, không ngủ thêm tí nữa à?”

“Ngoại tổ phụ, con không ngủ được, cho nên đã thức dậy. Ngoại tổ phụ người đang làm gì thế?”

“À, ngoại tổ mẫu của con thấy nhiều lươn quá nên thấy sợ, ta đem bọn nó dời vào hậu viện.”

“Ồ.” Tô Thiến Ly nghĩ đến Kiều thị cũng biết sợ, vậy thì mẫu thân cô càng sợ hơn, mẫu thân cô mặc dù rất đi khi về phía hậu viện nhưng mà cứ để cho chắn ăn: “Ngoại tổ phụ, nếu ngoại tổ mẫu sợ, vậy thì không bằng cứ để ở trong phòng đựng đồ đi.”

“Cũng được.” Giang lão gia rất nhanh liền hiểu sự lo lắng của ngoại tôn nữ, sảng khoái đồng ý với cô.

From TYT & Hướng Lạc Đồng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp