Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 6: Màn thầu ngô ngọt


2 năm

trướctiếp

Sau những ngày mùa thì rất nhanh sẽ vào thu, tất cả người dân trong thôn trừ những người già yếu và phụ nữ đều đã vào thành đi tìm việc làm ngắn hạn, để kiếm chút ít tiền, mua thêm chút lương thực rồi trở lại, sửa sang lại đồ dùng trong nhà. Khi Tô Nam về nhà một chuyến, hắn còn cố ý mang theo kẹo hồ lô trở về cho nữ nhi của mình, Tô Thiến Ly ăn trong miệng mà ngọt trong lòng. Thừa dịp lúc hai người ở riêng với nhau, Tô Thiến Ly đã nói một chút về ý tưởng thí nghiệm đồng ruộng với hắn, Tô Nam rất kinh ngạc, hỏi cô tại sao lại có suy nghĩ như thế này. Sau khi biết được dự tính ban đầu của cô, hắn rất là ủng hộ, hơn nữa còn tự mình đi xin đất với Giang lão gia.

Giang lão gia sau khi nghe xong thì không nói hai lời liền đồng ý, nhưng mà ông ấy yêu cầu cái thí nghiệm này phải do ông ấy thực hiện, phụ tử Tô gia chỉ cần nghĩ kế là được. Tuy Tô Thiến Ly thất bại nhưng cô cũng biết rằng nếu như cô tự mình trồng hoặc là tiểu phụ thân đi trồng thì cũng không được thực tế cho lắm. Tiểu phụ thân còn phải đi làm việc ở thư phòng nên căn bản không có thời gian như thế, hơn nữa tiểu phụ thân cũng chưa trồng trọt bao giờ. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể lùi một bước mà thỉnh cầu một việc khác, mở một vườn thuốc ở hậu viện nhà mình.

Tô Nam đã biết chuyện nữ nhi của mình đã học qua y thuật nên liền thừa dịp lúc còn ở nhà giúp nữ nhi lục lại mảnh đất ở hậu viện kia, chuẩn bị cho vườn thuốc năm sau. Tô Nam đã hoàn toàn trở thành một người cuồng nữ nhi, khiến cho Giang lão gia thấy rất là bất ngờ, cũng cùng nhau tham gia vào hàng ngũ giúp đỡ ngoại tôn nữ chuẩn bị đồ.

Tô Nam ngây ngốc ở nhà ba ngày thì liền rời đi, chẳng qua lần này rời khỏi trừ việc đi làm thì còn có một nhiệm vụ khác, đó chính là tìm sách, sách y học và sách làm nông. Sách y là để xoa dịu nữ nhi của hắn còn sách làm nông là do hắn cũng muốn giúp đỡ phần nào về cái thí nghiệm đồng ruộng đó. Giá cả lương thực bây giờ cứ tăng mãi không giảm không phải cũng là bởi vì lương thực khan hiếm hay sao?

Dân chúng cực khổ một năm trời, đừng nói là ăn no, ngày cả ăn lửng bụng còn khó khăn, thỉnh thoảng còn phải đối mặt với thiên tai hạn hán lũ lụt. Dân chúng làm sao mà không mất hết ý chí đối với việc coi nhẹ việc nông chứ, cứ kéo dài thế này thì cuộc sống của dân chúng sẽ chỉ càng ngày càng khó khăn. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính nhưng nếu như sản lượng lương thực cao hơn thì cục diện này sẽ được đánh vỡ thậm chí sẽ chuyển biến tốt hơn.

Lòng tham của Tô Thiến Ly rất nhỏ nên những gì mà cô làm hay suy nghĩ thì cũng chỉ là muốn cho người nhà sống tốt hơn một chút, cũng không biết rằng ngoại tổ phụ và tiểu phụ thân lại ủng hộ như thế. Không chỉ là bởi vì sự thương yêu đối với cô mà còn có sự thương hại đối với dân chúng trong thiên hạ, muốn cho mọi người có thể sống khá khẩm hơn một chút.

Tuy nhiên Tô Thiến Ly còn có một sự nghi ngờ, đó chính là trong nhà có nhiều ngô như thế nhưng mà ngoại tổ phụ bọn họ lại không có vẻ coi trọng cho lắm, tùy ý nhét vào xó xỉnh. Hôm nay còn thấy Đại cữu còn giã nát ngô để cho gà ăn, sự nghi ngờ trong lòng Tô Thiến Ly càng thêm nhiều hơn.

“Đại cữu, không phải ngoại tổ phụ đã nói bây giờ lương thực rất đắt sao, sao người còn đem lương thực đi cho gà ăn chứ.”

“Nha đầu, con không biết là sau khi số ngô này già rồi thì sau này sẽ trở nên rất cứng, có nấu nửa ngày trời thì cũng không thể mềm hơn được, còn rất gắt họng. Trừ những hộ gia đình thật sự rất khó khăn mới xem nó như lương thực mà ăn, còn những nhà khác đều sẽ ăn mấy loại ngô còn non, loại ngô non này vừa ngon vừa ngọt. Năm sau Đại cữu sẽ tách ra trồng để cho nha đầu con có thể ăn đủ được một khoảng thời gian.” Giang lão đại nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của của ngoại tôn nữ, liền cười giải thích.

Tô Thiến Ly sau khi nghe giải thích xong, đầu đầy vạch đen. Thì ra mấu chốt là ở chỗ này, người ở nơi đây trừ việc non ra thì còn không biết làm sao để ăn loại ngô này. Khó trách việc trông nom sản lượng lương thực cao như vậy mà dân chúng lại ăn không đủ ba bữa, quang năm suốt tháng cứ phải để bụng đói như vậy.

“Đại cữu, người giúp con một việc đi, con sẽ mời người đi ăn đồ ngon.” Cho dù là ở nơi nào thì cây ngô cũng được xem như là một trong những lương thực chính, tuy là không thể so được với bột mì nhưng mà ít ra cũng ngon hơn nhiều so với mấy cái thứ linh ta linh tinh kia.

Cô nhớ rằng mẹ mình nghe nói bố thích ăn ngũ cốc hoa màu nên bà ấy thường dùng bột ngô để làm điểm tâm cùng với bánh trứng bột ngô để ăn. Nghe riết quen tai nên cô cũng biết cách làm, chỉ là mùi vị sẽ không có ngon như của mẹ mà thôi.

“Được thôi, để Đại cữu cho mấy con gà ăn xong thì sẽ đi giúp con.”

“ y da, Đại cữu người đừng có lãng phí lương thực nữa. Món ngon mà con làm là cần dùng ngô đã xây nhuyễn ra để làm đó.” Tô Thiến Ly thấy đôi bàn tay của Giang lão đại tay to hơn tay mình gấp năm lần đang cầm nắm ngô để rải trên đất, đau lòng đến nỗi muốn ôm chặt hắn ta.

Nghĩ đến đó cô cũng thấy chua xót trong lòng, trước kia ăn cơm còn kén cá chọn canh, bây giờ mấy cây ngô cũng đã khiến cô đau lòng hết cỡ, thật sự là thời thế dễ đổi.

“Ừ.” Giang lão đại ngừng tay một lát, nghĩ tới sự khác biệt của ngoại tôn nữ liền lập tức nắm chặt đống ngô trong tay, thấy dưới đất còn sót lại hắn ta còn muốn nhặt lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thiến Ly càng trở nên đen hơn.

“Đại cữu, rớt rồi thì để cho gà ăn đi, trong nhà của Đại cữu có cối đá không?”

“Có, nhưng mà cối đá đều dùng để nghiền bột mì, mấy hạt ngô này cứng như thế có thể nghiền nát được không?” Giang lão đại có chút ngờ vực hỏi.

“Nếu như chúng ta nghiền một lần không được thế thì cứ nghiền thêm vài lần nữa.” Câu hỏi này Tô Thiến Ly thật sự cũng không quá chắc chắn. Dù sao thì trước đây, số ngô đó đều là dùng máy để nghiền, cối đá nguyên thủy nhất ở nơi đây có nghiền được hay không thì cô cũng không biết.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, các người đi chơi cái gì thế, đệ cũng muốn đi nữa.” Tiểu Vân Tiêu đúng lúc vừa trở về từ bên ngoài, thấy hai người xách túi liền nhanh chóng vọt tới.

“Tiểu đệ, sao cả người đệ toàn bùn thế, rơi xuống ruộng rồi à? Có bị thương chỗ nào hay không hả?” Tô Thiến Ly nhìn đệ đệ dáng vẻ linh hoạt đầy bùn của mình, nghĩ rằng cậu bé đã rơi xuống ruộng nên lo lắng mà kéo cậu bé đi kiểm tra từ trên xuống dưới.

“Tỷ tỷ đệ không có rơi xuống ruộng, là do cùng với bọn họ đi bắt lươn chơi, nhưng mà con lươn trơn quá có bắt thế nào cũng không bắt được, đệ cảm thấy không thú vị nên đã trở về.” Tiểu Vân Tiêu bĩu môi có chút buồn bực mà trả lời.

Tô Thiến Ly cười, Tiểu Vân Tiêu có lanh lợi thế nào thì cũng chỉ mới có ba tuổi hơn mà thôi, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò nhưng lại không xác định được tính chất vấn đề: “Nhưng mà không sao cả, chờ trời tối rồi tỷ tỷ dạy đệ một cách để cho Tam cữu dẫn đệ đi bắt, đệ muốn bắt bao nhiêu cũng được hết.”

“Tiêu Oa muốn chơi với lươn thì còn phải chờ trời tối mới bắt được, bây giờ cứ để Tam cữu đi bắt vài con trở về là được rồi.” Kiều thị vừa hay đi từ bên kia qua, bà ấy không giống với Giang lão gia, Giang lão gia thì thiên vị ngoại tôn nữ hơn một chút còn Kiều thị lại đối xử như nhau. Nghe được ngoại tôn nhỏ muốn chơi lươn liền nói ngay một câu.

“Ngoại tổ mẫu, hay là đợi muộn một chút rồi hẵn đi, bắt nhiều một chút trở về liền có thể ăn được một bữa rồi?” Lời của Tô Thiến Ly vừa dứt, Kiều thị liền bị dọa sợ.

“Nha đầu à, con lươn cũng không thể ăn, nếu như nha đầu con thèm thịt thì lát nữa ngoại tổ mẫu bảo Tứ cữu đến đầu thôn mua một ít về.”

Tô Thiến Ly cạn lời, cô làm gì thèm ăn thịt đâu chứ, nhưng mà cô cũng đã nhận được một thông tin, liền ngẩng đầu nhìn về phía Đại cữu của cô: “Đại cữu, người không ăn lươn hả? Con đọc trong sách bảo rằng lươn không chỉ có thể dùng làm thuốc mà còn là nguyên liệu nấu ăn tốt nữa, có danh hiệu là nhân sâm trong nước nữa đó.”

Kiều thị sửng sốt một hồi, bà ấy không biết ngoại tôn mình nói thật hay là không nữa, mặc dù bà ấy cũng biết đọc biết viết nhưng mà bà ấy là một phu nhân cổ đại điển hình. Cho nên cho dù có biết viết biết đọc thì cũng chỉ biết mấy thứ đồ dành cho nữ giới, nhiều hơn nữa thì bà ấy cũng không biết đọc, mà cũng không ai cho bà ấy đọc cả. Người phụ thân giống như Tô Nam mở cửa phòng sách ra cho nữ nhi thì trên thế giới này không phải là có một không hai nhưng chắc chắn không có nhiều.

Dĩ nhiên rằng người giống Tô Thiến Ly thì trên thế giới này càng là của quý hiếm có.

Giang lão đại kể từ búp bê hình người kia cùng với việc nghe phụ thân hắn ta sau khi kể về việc gặp ngoại tôn nữ thì liền rất tin tưởng ngoại tôn nữ này, nghe cô nói như vậy thì cũng biết rằng con lươn này chắc chắn là thứ đồ tốt.

“Nếu như vậy, thì buổi tối Đại cữu đi cùng với Tam cữu của con, bắt nhiều hơn trở về.”

Kiều thị còn muốn nói gì đó, nhưng bà ấy nghe nhi tử đều đã nói như vậy cho nên cũng chỉ đem lời muốn nói nuốt trở vào. Tính cách Kiều thị dịu dàng khéo léo, trước kia lúc còn ở nhà thì nghe phụ thân, sau khi xuất giá thì nghe theo trượng phu, sau khi có nhi tử thì lại nghe nhi tử. Ở thời đại này thì có thể xem như là hiền thê lương mẫu điển hình, nhưng trong mắt Tô Thiến Ly thì như thế không phải là chính mình. Nếu đổi lại là cô nếu muốn cô làm như thế thì không bằng tự mình dứt khoát kết thúc cho rồi.

Kiều thị thấy nhi tử cùng với ngoại tôn nữ có việc cần làm, liền tự động nhận lấy việc cho mấy con gia súc ăn. Giang lão đại mang Tô Thiến Ly vào phòng, để đồ linh tinh ở hậu viện để lấy cối đá, nghe lời Tô Thiến Ly mà nghiền ngô một lần rồi lại một lần nữa. Ban đầu hắn ta còn rất ngờ vực nhưng nhìn thấy số ngô vỡ ra càng ngày càng mịn hơn, hai mắt hắn ta đã phát sáng. Sau đó lại ảo não mà đỏ viền mắt, mấy năm nay bọn họ lại lãng phí biết bao nhiêu lương thực rồi.

Cây ngô không kén chọn đất, một mẫu ruộng dốc cũng có thể trồng ra mấy trăm cân.

Tay của hắn ta càng đầy cối đá càng có lực, một lần lại một lần, thật giống như không biết mệt mỏi vậy. Tô Thiến Ly nhìn bột ngô đã nghiền thành phấn liền lên tiếng bảo dừng, sau đó cầm chậu đựng số bột ngô này, đi đến nhà bếp tìm Kiều thị. Kiều thị nhìn thứ bột màu vàng nhạt hỏi: “Nha đầu, đây là gì thế? Nghe mùi vị có hơi giống với ngô.”

“Ngoại tổ mẫu đây chính là bột ngô, con bảo Đại cữu giúp còn dùng cối đá nghiền ra đó. Ngoại tổ mẫu, chúng ta dùng bột ngô để làm màn thầu đi, người nói xem được hay không.”

“Được.” Kiều thị ngược lại cũng không hỏi bột ngô này có thể làm màn thầu hay không, bà ấy chỉ cảm thấy bột mì hay bột hoa màu gì đó đều cũng có thể làm màn thầu. Cho nên số ngô này mài thành bột rồi thì cũng có thể làm màn thầu, bà ấy liền cùng với ngoại tôn nữ bận rộn ở trong nhà bếp. Tô Thiến Ly thừa lúc Kiều thị không chú ý tới liền bốc hai nắm bột mì bỏ vào, cô biết rằng bột ngô này không có tính kết dính cho nên cần phải dùng bột mì và trứng gà để trung hòa, nhưng mà nếu như thêm trứng gà thì chỉ có thể làm bánh trứng bột ngô. Thứ mà cô cần làm bây giờ là màn thầu cho nên chỉ có thể cho thêm bột mì thôi.

Haiz, cũng may cô là người Tô gia, còn có một ngoại tổ phụ là địa chủ nhỏ. Nếu mà xuyên vào trong những nhà khác trong thôn thì cho dù có mài ra được bột ngô thì cũng chỉ có thể nấu được cháo ngô mà thôi. Dù sao thì trong các nhà bình thường thì bột mì được xem là đồ quý tốt nhất, đừng nói là ăn, cho dù là nhìn thì cũng khó mà nhìn thấy được. Bởi vì lúc thu lúa và lúa mì thì cần phải nộp thuế, còn dư lại thì cũng sẽ trực tiếp đem bán, đổi lấy lương thực rẻ tiền hơn để mà ăn.

Hôm nay Giang lão gia mang theo mấy nhi tử của mình trừ Giang lão đại ra đi lên núi đốn củi, sẵn tiện săn vài con thú để thay đổi cơm nước ở nhà. Vừa mới tới cửa nhà đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng không giống với bình thường.

“Bà nó ơi, hôm nay làm món ngon gì thế, ta đi từ cửa đã nghe được mùi thơm rồi.”

“Ông nó trở về rồi à, mệt lả rồi đúng không, mau vào phòng nghỉ ngơi chút đi, một tí nữa có có cơm ăn rồi.” Bà ấy sau khi múc nước rửa mặt cho trượng phu rồi mới trở về phòng bếp nói với Tô Thiến Ly: “Nha đầu, con đi gọi nương của con qua đây đi, ngoại tổ mẫu xào rau xong thì có thể ăn cơm rồi.”

“Vâng ạ.” Tô Thiến Ly cho vào thêm hai cây củi liền ra ngoài, liền thấy mẫu thân vốn nên ở trong khuê phòng lại đang ngồi trong sân, giúp cô chăm sóc hoa tường vi mà cô đào về từ bên ngoài. Khung cảnh đó khiến cho Tô Thiến Ly dừng bước, cũng vào lúc này mới có thể nghiêm túc mà đánh giá mẫu thân của kiếp này. Tuy là cả người ăn mặc vải thô, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạc nhưng khi đứng giữa đám tường vi đó lại cho người khác có cảm giác xuất trần thoát tục.

Trước kia luôn là dáng vẻ hoảng sợ như thỏ con, lúc này lại lộ ra loại cảm giác an tĩnh sau cơn mưa, sóng biếc lăn tăn, khiến cho dung mạo vốn xinh đẹp lại càng thêm sinh động, người đẹp như hoa khiến cho Tô Thiến Ly vốn là người đã thấy qua biết bao người đẹp cũng cảm thấy kinh diễm một trận.

Người mẫu thân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, khó trách ngoại tổ phụ với tiểu phụ thân thường hay vô tình vô ý giấu mẫu thân sau lưng của bọn họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp