Tôi, Còn Có Thể Cứu Vớt Chút Nào Nữa Không

Chương 3


2 năm

trướctiếp

Tối đó Tống Văn Thiến cải thiện bữa ăn, cô làm một bữa cá ngâm giấm và nửa con gà hầm.

Nguyên chủ thích ăn cá, vì vậy Tống Văn Thiến và chồng gần như không hề động đũa, tất cả đều để lại cho Tô Vân Cảnh ăn.

Tô Vân Cảnh thấy cá còn lại không ít, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng lại mở tủ bát tìm hộp đựng cơm.

Bây giờ thể trạng Phó Hàn Chu rất kém, rõ ràng gầy hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Đây là ảnh hưởng xấu trong một thời gian dài tạo thành.

Nếu hoàn cảnh cho phép, Tô Vân Cảnh muốn cho Phó Hàn Chu được ăn ngon đủ chất dinh dưỡng.

Khi Tô Vân Cảnh đi ra ngoài thì đã là bảy giờ tối.

Bây giờ ngày dài đêm ngắn nên trời vẫn còn sáng choang, dưới bóng cây có rất nhiều người ngồi hóng mát.

Trên đường đi tới cô nhi viện phía đối diện, Tô Vân Cảnh chào hỏi suốt.

Cậu đã hỏi thăm rồi, cô nhi viện ăn cơm lúc sáu giờ rưỡi, đến bảy giờ có khả năng bọn nhỏ đã ăn xong rồi.

Nhưng Phó Hàn Chu nằm ở tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn, kinh nghiệm giành ăn thua kém hơn những đứa trẻ từ nhỏ đã cắm rễ ở đây, nên dù sao cậu nhóc cũng chỉ ăn được cơm thừa canh cặn.

Đồ ăn trong cô nhi viện không tốt lắm, một tuần chỉ có thứ sáu và chủ nhật mới có thể ăn thịt.

Bởi vì có nhiệm vụ nên tất nhiên Tô Vân Cảnh sẽ thiên vị Phó Hàn Chu hơn, chỉ mang đồ ăn cho mình cậu nhóc.

Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy phần nào có lỗi với những đứa trẻ khác, nên khi đi ngang qua cửa hàng, cậu đã vào mua một ít kẹo phát cho chúng.

Lúc phát kẹo cậu tranh thủ hỏi tình hình đám chuột, muốn xem thử việc mình bận rộn làm ngày hôm qua có hiệu quả hay không.

Trong túi quần Tô Vân Cảnh vẫn còn một ít lạp xưởng hun khói, nếu quả thật có thể thu hút lũ mèo hoang đến bắt chuột thì cậu định hôm nay sẽ rắc nữa.

Không ít đứa trẻ kể lại lúc đi ngủ đã nghe thấy tiếng mèo kêu, còn về chuyện bầy chuột làm gì thì chúng đã tập mãi thành quen rồi.

Tô Vân Cảnh nghe vậy, trong lòng ít nhiều vẫn thấy khó chịu, cậu liền bỏ hết chỗ kẹo trong túi ra phát cho chúng.

Phó Hàn Chu vẫn còn ở chỗ cũ, một mình cậu nhóc ở đó vẽ tranh.

Tô Vân Cảnh nhìn cậu nhóc không hòa đồng kia lại cảm thấy đau đầu. Cậu bước tới phía trước.

Gương mặt Phó Hàn Chu loang lổ trong bóng tối, đôi môi nhợt nhạt mím lại có vẻ lạnh lùng.

Từ chiếc cổ áo quá khổ có thể thấy rõ xương quai xanh và bờ vai gầy gò của cậu nhóc.

Bởi vì cậu nhóc rất gầy nên những đường nét rõ ràng như vậy càng khiến cho người ta lo lắng.

“Tôi mang từ nhà đến cho cậu ít đồ ăn. Có cá và khoai tây.” Tô Vân Cảnh ngồi xổm trước mặt cậu nhóc, mở hộp cơm ra.

Tống Văn Thiến hầm cách thủy khoai tây và gà, thịt gà đều đã ăn hết, chỉ còn lại khoai tây.

Khoai tây được hầm cách thủy nên nở bung, cho vào miệng là mịn như bông, nước canh đặc sệt, vừa vặn có thể trộn lẫn với cơm để ăn.

Bữa tối Phó Hàn Chu chưa được ăn no, ngửi thấy mùi thơm, yết hầu cậu nhóc lập tức trượt lên trượt xuống.

Nhưng cậu nhóc vẫn không ngẩng đầu, cậu không muốn ăn cơm Tô Vân Cảnh mang tới, càng không muốn làm bạn với đối phương.

Thấy cậu nhóc trước mặt vẫn vững như núi Thái Sơn, Tô Vân Cảnh hỏi cậu: “Cậu không đói à?”

Vẻ mặt Phó Hàn Chu lạnh lùng, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí thế không nhỏ, cậu nhóc nói một câu: “Không liên quan gì đến cậu.”

Tô Vân Cảnh sửng sốt.

Từ trong đôi mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu, cậu có thể nhìn thấy rõ sự chán ghét.

Tô Vân Cảnh không nhịn được mà sờ lên khuôn mặt phúng phính của mình.

Có sao nói vậy, mỗi khi soi gương cậu đều thấy nguyên chủ trông rất đáng yêu, không đến nỗi làm người ta chán ghét vậy chứ.

Trong lúc Tô Vân Cảnh còn đang cố tiêu hóa sự chán ghét của Phó Hàn Chu với mình thì đã có một cậu nhóc khuôn mặt tròn đỏ ửng chạy tới đây.

Cậu nhóc này là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở cô nhi viện, cậu ta đã ăn hết kẹo, mặt dày mày dạn chạy tới đây muốn hỏi Tô Vân Cảnh có còn nữa hay không.

Trông thấy Tô Vân Cảnh mang cá tới, ánh mắt cậu ta liền vụt sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con cá chua ngọt màu sắc hấp dẫn kia.

Tô Vân Cảnh ít nhiều cảm thấy khá lúng túng.

Vốn là muốn lén mang đồ ăn cho Phó Hàn Chu, nhưng không ngờ đã bị bắt tại trận rồi.

Trẻ em muốn được ăn ngon là điều bình thường, đặc biệt là trong điều kiện nghèo nàn như thế này ở cô nhi viện.

Tô Vân Cảnh vẫy tay với cậu ta, định cho cậu ta một miếng cá.

Nhưng lại có người không muốn thế.

Phó Hàn Chu có lẽ có mâu thuẫn với cậu nhóc này, thấy cậu ta muốn ăn, Phó Hàn Chu liền ôm lấy hộp cơm bắt đầu ăn.

Tô Vân Cảnh: !

Nếu biết mạch tư duy của cậu là kiểu đó thì tôi đã sớm…

Cậu nhóc mặt đỏ thấy cảnh này liền xông tới muốn tranh ăn với Phó Hàn Chu, nhưng giữa chừng bị Tô Vân Cảnh thành công chặn lại.

Trong lòng Tô Vân Cảnh thiên vị, cậu cảm thấy tên nhóc trước mắt có thể là mập giả, nhưng Phó Hàn Chu là gầy thật sự.

Tô Vân Cảnh móc túi mình ra: “Không còn kẹo nữa, như vậy đi, ngày mai tôi mang cơm cháy cho cậu nhé.”

Cậu nhóc không cam lòng, nhưng nghe được lời bảo đảm của Tô Vân Cảnh, cuối cùng cậu ta cũng rời đi.

Nhẫn tâm từ chối một mầm non của tổ quốc, Tô Vân Cảnh cảm thấy lương tâm mình không yên.

Dù có là vợ chồng Tống Văn Thiến cũng không thể nuôi nổi hơn hai mươi cái mồm, chứ đừng nói một “đứa nhóc” như cậu.

Tô Vân Cảnh ấn huyệt thái dương, kiềm chế chút mềm lòng cuối cùng này lại.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người định sưởi ấm cõi lòng cho Phó Hàn Chu thì đã thấy đứa trẻ xinh đẹp kia đang giữ chặt cổ họng ho khan, sắc mặt không tốt. ( truyện trên app T𝕪T )

Tô Vân Cảnh nhanh chóng phản ứng lại, cậu vừa kinh ngạc vừa lo sợ nói: “Có phải là xương cá mắc vào cổ họng không?”

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tô Vân Cảnh lo lắng vươn tay ra bóp chặt cái cằm nhọn hoắt của Phó Hàn Chu để cậu ngẩng đầu lên.

“Để tôi xem thử nào, xem cái xương có lớn không.”

Phó Hàn Chu không thích người khác đụng vào mình, cậu nhóc đẩy Tô Vân Cảnh ra, cúi đầu ho một hồi lâu mới phun ra được cái xương kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ đỏ ửng lên, nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng.

Đứa bé kia vừa đi, Phó Hàn Chu đã đặt hộp cơm xuống, không chạm vào nó nữa.

Tô Vân Cảnh dùng cốc giữ nhiệt đựng nước ô mai Tống Văn Thiến nấu, nước được để trong ngăn đá của tủ lạnh một lúc, có vị chua thanh mát, uống rất ngon miệng.

Cậu mở nắp bình giữ nhiệt: “Uống nước đi, cho xuôi họng.”

Tô Vân Cảnh đưa chiếc cốc tới, nhưng Phó Hàn Chu không hề nhận cốc, cũng không cảm kích gì.

“Đây là nước ô mai. Nếu cậu không uống tôi sẽ cho cậu nhóc vừa rồi.”

Phó Hàn Chu không muốn để ý đến Tô Vân Cảnh. Nhưng thấy đối phương dường như thật sự muốn đi, cậu nhóc liền nhíu mày, đoạt lấy cái cốc giữ nhiệt, ngửa đầu uống cạn.

Tô Vân Cảnh chỉ cho cậu nhóc uống hai ngụm rồi vươn tay ra lấy lại: “Đừng uống nhiều quá, trước tiên ăn cơm đi đã.”

Giọng nói trong trẻo của cậu còn mang theo cả ý cười.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé.

Đã vậy còn là một đứa bé thích mang thù, phép khích tướng có vẻ khá hiệu quả.

Trong tiểu thuyết, Phó Hàn Chu là một người có tính hay thù, là dạng người người khác cho cậu một cái tát cậu sẽ trả lại gấp mười lần.

Bởi vì đời sống tình cảm khó khăn nên cậu nhóc mới thể hiện ra sự tương phản to lớn như vậy, lại càng khiến độc giả đau lòng hơn.

Tô Vân Cảnh cũng đau lòng cho cậu nhóc, không phải bởi vì người cậu thích không thích cậu, mà đơn giản chỉ vì thiết lập nhân vật của cậu nhóc này rất thảm.

Nhìn mái tóc đen mềm mại của Phó Hàn Chu rủ xuống, Tô Vân Cảnh không nhịn được mà đưa tay ra sờ.

Tô Vân Cảnh còn chưa sờ được hai cái thì chú chó nhỏ hung bạo đã lộ ra móng vuốt, đập tay Tô Vân Cảnh ra.

Nhưng dù sao cậu nhóc cũng cầm hộp cơm lên lần nữa.

Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu bị mắc xương cá nên nghiêm túc nhặt xương cho cậu nhóc.

“Bây giờ không sợ bị xương nữa rồi, cậu ăn đi.” Tô Vân Cảnh trả đũa lại cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mím môi, trầm mặc nhận lấy chiếc đũa.

Tay cậu rất nhỏ, đôi đũa bình thường đối với trẻ con là quá dài.

Nhìn Phó Hàn Chu cầm chiếc đũa lúng túng gắp khoai tây và cá, Tô Vân Cảnh đã biết là mình sai rồi.

Đáng lẽ cậu nên chuẩn bị cho Phó Hàn Chu một cái thìa.

Khi Phó Hàn Chu đang ăn cơm, Tô Vân Cảnh lại lấy ra ba cây lạp xưởng hun khói, xé nhỏ ném xung quanh ký túc xá của Phó Hàn Chu.

Sau khi ăn uống no đủ, cuối cùng cái bụng của Phó Hàn Chu cũng căng phồng lên, Tô Vân Cảnh cảm thấy rất thỏa mãn, cậu mang hộp cơm không đi về nhà.

Hôm nay cuối cùng cậu cũng đã thành công bước được bước đầu tiên.

Cho ăn thành công.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp