Ngón Tay Của Những Âm Nhạc Gia

Chương 3: “Introduction and variations on Nel cor più non mi sento from Paisiello’s La molinara, Op.38” - Niccolò Paganini


2 năm

trướctiếp

Dụ Bách ngồi xổm trước cửa nhà của Lục Tảo Thu chờ đến mười mấy tiếng đồng hồ, ngồi xổm đến tận buổi chiều ngày hôm sau, râu ria xồm xoàm hết cả. Cậu ta cứ cách một tiếng là sẽ gọi cho Chung Quan Bạch một cuộc điện thoại, thời gian còn lại vừa liên hệ với phòng quan hệ công chúng của studio vừa lướt Weibo.

Đợi đến lúc điện thoại cậu ta hết pin phải cắm sạc pin dự phòng, trên mạng đã bắt đầu lan truyền buổi biểu diễn thất bại của Chung Quan Bạch.

Lúc dùng đến cục pin dự phòng thứ hai, phòng quan hệ công chúng đã phát ra thông cáo Chung Quan Bạch bị ốm, từ khóa Chung Quan Bạch đã lên hotsearch Weibo rồi.

Khi dùng đến cục sạc dự phòng thứ ba, cậu ta mới nghe thấy tiếng bước chân.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ vest, trên lưng đeo một hộp đàn bước về phía cậu ta, ánh mặt trời chiếu sáng nửa khuôn mặt của người đó, bóng dáng tràn đầy vẻ phong trần mệt mỏi.

Dụ Bách đứng lên, tránh đường: “Thủ tịch Lục, em vẫn không liên lạc được với anh Bạch, anh ấy tự lái xe đi nên em không ngăn lại kịp.”

Lục Tảo Thu nói: “Hẳn là đang ở nhà.”

Anh lấy ra chìa khóa mở cửa, đi một vòng khắp nhà, trong nhà trống rỗng không một bóng người, chỉ có cửa phòng luyện đàn đóng lại, anh nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, bên trong không có động tĩnh gì.

Anh mở khoá từ bên ngoài, Chung Quan Bạch giống như một con mèo lớn đáng thương, nằm cuộn tròn bên dưới đàn piano, nhạc phổ rơi vãi đầy đất.

Chung Quan Bạch không tháo trang sức ra cũng không thay quần áo, lúc trước cậu có tập thể hình nên đường cong cơ bắp rất xinh đẹp, nhưng sau lại phải xã giao quá nhiều, ở bên ngoài ăn đồ linh tinh lại còn thiếu ngủ, lấy đâu ra thời gian tập thể hình, nên cơ bắp cũng mất dần đi, bây giờ mặc một chiếc áo bành tô nhàu nhĩ nằm cuộn trên sàn nhà, thoạt nhìn hết sức gầy gò, giống như một vị vương tử bị người xấu chà đạp.

Một chiếc di động bị ném vỡ tan tành trên đất gần chỗ của Chung Quan Bạch, trên màn hình vẫn đang phát sóng buổi biểu diễn phát sóng trực tiếp.

Trong video đang phát đoạn biểu diễn xảy ra sự cố đó cùng câu nói của Chung Quan Bạch ở buổi talk show: “Giống hệt như đang ở hiện trường tai nạn giao thông” bị ghép cùng “Xin cho phép nhân viên công tác trả vé lại cho mọi người” cắt nối biên tập còn tăng 1.5 tốc độ phát tin, cực kỳ chói tai.

Lục Tảo Thu đi qua cầm điện thoại lên tắt đoạn tin cắt ghép đó đi.

Anh quay đầu, nhìn thoáng qua Dụ Bách, đi ra khỏi phòng luyện đàn rồi đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: “Cậu vất vả rồi.”

Dụ Bách biết bản thân không tiện ở lại đây, vậy là liền nói: “Đó là việc em nên làm mà. Thủ tịch Lục, phòng quan hệ công chúng khẳng định sẽ xử lý tốt dư luận, anh chú ý đừng cho anh Bạch xem di động, em cảm thấy, thật ra anh ấy phải bận tâm rất nhiều thứ, thật sự rất nhiều, có thể lần này do là quá để ý...”

Lục Tảo Thu đóng cửa lại, đi đến chỗ cách ra phòng luyện đàn hơn một chút, đặt ngón trỏ lên môi biểu thị yên lặng.

Dụ Bách mỉm cười, đi theo đến chỗ xa hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Được, em cũng không nhiều lời nữa. Em về trước đây.” Cậu ta vừa xoay người đi chưa được hai bước đã quay lại, có chút không biết mở miệng nói thế nào: “Thủ tịch Lục, anh đối xử với anh Bạch… đối xử với anh Bạch tốt hơn một chút đi, lúc anh ấy rời đi sắc mặt vô cùng tệ, không nói một câu nào cả, em chỉ nghe được anh ấy có nói một câu: ‘anh ấy chắc chắn đã thất vọng rồi’.”

Lục Tảo Thu nhìn chằm chằm cửa phòng luyện đàn, trầm mặc một chút rồi mới mở miệng: “Tôi định dẫn em ấy đi.”

Dụ Bách sửng sốt: “Đi đâu chứ?”

Lục Tảo Thu không trả lời: “Cậu gửi tất cả những hợp đồng của em ấy cho tôi.”

Dụ Bách hoảng sợ: “Cái gì cơ, chuyện này em phải nói một tiếng với anh Bạch trước, anh ấy bây giờ có ba hợp đồng làm người đại diện thương hiệu, một chương trình giải trí, còn có một hợp đồng soạn nhạc cho một bộ phim.”

Lục Tảo Thu: “Luật sư sẽ xử lý.”

Dụ Bách vội la lên: “Thủ tịch Lục, chuyện này… anh muốn huỷ hết hợp đồng của anh ấy sao? Như vậy thì anh Bạch cũng sẽ xong đời luôn.”

Lục Tảo Thu trầm mặc một lúc, nói: “Nói thật, tôi không thèm để ý.”

Dụ Bách không thể tin vào tai mình nữa: “Không thèm để ý?”

Giọng nói của Lục Tảo Thu nghe không ra một chút cảm xúc nào: “Ngày mai luật sư sẽ đến studio của các cậu.”

Dụ Bách hít sâu một hơi, cậu ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, bây giờ còn đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng cũng không dám phát tác với Lục Tảo Thu, đành phải tận lực làm giọng nói của bản thân nghe cũng bình tĩnh như Lục Tảo Thu: “Thủ tịch Lục, cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu, chỉ một buổi diễn xảy ra sự cố thì không thể đánh ngã được danh tiếng của anh Bạch, thông cáo anh ấy bị ốm đã được phát đi rồi, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, cùng lắm thì về sau anh ấy không tổ chức diễn tấu nữa là được. Phối nhạc, soạn nhạc, chương trình giải trí, giá trị thương mại của anh ấy vẫn còn đó. Đây đều là lý tưởng của anh Bạch, dốc sức làm nhiều năm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

Lục Tảo Thu: “Đây không phải là lý tưởng của em ấy.”

Dụ Bách: “Thủ tịch Lục à, anh không biết anh Bạch coi trọng những chuyện này bao nhiêu đâu…”

“Tôi biết.” Lục Tảo Thu nói.

Dụ Bách nhìn anh, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Tảo Thu không cho cậu ta cơ hội để nói thêm lời nào nữa.

Lục Tảo Thu nói: “Tôi biết.”

“Dụ Bách.” Giọng nói của Lục Tảo Thu vô cùng bình tĩnh, giống đang nói về một chân lý mà mọi người đều biết.

“Chung Quan Bạch chỉ có hai lý tưởng, một là âm nhạc, hai là tôi.”

Dụ Bách thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Cậu ta làm việc cho Chung Quan Bạch đã nhiều năm, từ lúc Chung Quan Bạch vẫn chưa quá nổi tiếng đã đi theo rồi. Lục Tảo Thu là người ở trên đầu tim của Chung Quan Bạch, ăn cơm thôi cũng vì nhau mà kéo ghế ngồi, đưa khăn lau tay, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra, hai bên biểu hiện đối lập như vậy càng lộ rõ vẻ hờ hững của thủ tịch Lục. Nếu nói Chung Quan Bạch là một dòng suối trong của âm nhạc cổ điển trong giới giải trí thì Lục Tảo Thu chính là nước cất, cực kỳ tinh khiết đến nỗi không thể uống được, Dụ Bách ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiệt thòi cho ông chủ của mình.

Lục Tảo Thu không nói thêm lời nào nữa, đã nói đến mức này thì cũng không còn nói thêm được gì, Dụ Bách cũng không tiện khuyên nhủ nữa: “Thủ tịch Lục, anh làm như vậy… Dù sao anh Bạch cũng là chủ, em chờ quyết định của anh ấy.” Dụ Bách cụp mắt, không nhìn Lục Tảo Thu thêm lần nữa, xoay người liền bỏ đi.

Lục Tảo Thu đứng trước cửa phòng luyện cầm, mở cửa nhẹ giọng gọi: “Quan Bạch.”

Chung Quan Bạch ở bên trong càng cuộn tròn người thêm, dùng tay che hai mắt của mình lại.

Lục Tảo Thu yên lặng nhìn Chung Quan Bạch một lúc, khom lưng nhặt lên một tờ nhạc phổ rơi trên đất, là bản “Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19”.

Lục Tảo Thu đặt nhạc phổ lên trên chiếc đàn piano, sau đó lấy đàn violin từ trong hộp đàn ra.

Sau đó tiếng đàn vang lên, là bản nhạc mà Chung Quan Bạch sáng tác “Gặp được Lục Tảo Thu”, Lục Tảo Thu đổi thành phiên bản dùng đàn violin, tiếng đàn của anh giống như một cơn gió, lại tựa như một dòng sông, vừa dữ dội vừa thâm tình.

Kỹ thuật đàn của Lục Tảo Thu vẫn luôn vô cùng tinh tế, lúc còn ở Học viện, anh chính là khuôn mẫu của mọi người, cho dù anh rời khỏi nhạc viện rồi thì những khi anh đàn cho cậu nghe, vẫn luôn khiến Chung Quan Bạch rung động không thôi.

Thật lâu sau đó, cánh tay Chung Quan Bạch hơi động đậy, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Cậu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn Lục Tảo Thu đứng cách đó không xa.

Lục Tảo Thu trầm tĩnh đứng đó kéo đàn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Chung Quan Bạch.

Chung Quan Bạch bị anh nhìn như vậy, cảm thấy bản thân như một con tôm đã lột vỏ bị vứt vào nồi nước sôi, ánh mắt thủ tịch Lục càng ôn nhu, cậu càng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

“Ngồi dậy đánh đàn đi.” Lục Tảo Thu nói.

Chung Quan Bạch dùng bàn tay che mặt lại, nước mắt vẫn luôn không chịu rơi xuống cuối cùng cũng tràn ra từ kẽ hở giữa ngón tay.

Tiếng đàn mang cậu trở về buổi chiều hôm đó, cậu đã từng ngồi trước chiếc đàn grand piano, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh bọn họ hợp tấu trong thính phòng, một dáng người mảnh khảnh, một tay cầm đàn violin, một tay cầm cây vĩ, hai bàn tay đều bị băng vải trắng.

Chung Quan Bạch đặt tên cho khúc nhạc đó là “Gặp được Lục Tảo Thu”.

Cậu đã từng giống một kẻ điên, trong sinh mệnh chỉ có hai thứ mà cậu yêu, đó chính là piano và Lục Tảo Thu.

Cậu nhắm mắt lắng nghe bản nhạc đầu tay này, cảm xúc và linh cảm tràn đầy giống như được thượng đế cầm đôi tay dẫn lối, tiếng đàn giống như đang được thiên sứ chúc phúc.

Chiều hôm đó cậu đã nói với Lục Tảo Thu rằng: “Những chuyện anh không thích, em đều sẽ không làm.”

“Em không đồng ý chia tay.”

“Cho dù anh nói em như thế nào, mỗi ngày em sẽ đều đến tìm anh, em sẽ đến phòng luyện đàn của anh ngồi lì ở đó, ăn cơm chiều cùng anh, luyện đàn cùng anh rồi sẽ đưa anh về nhà.”

Cậu nói: “Chúng ta còn sẽ có “Theo đuổi được Lục Tảo Thu”, “Năm đầu tiên bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ hai bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ ba bên Lục Tảo Thu”…”

Cậu nói: “Em đã đợi hơn hai mươi năm mới chờ được anh.”

Người yêu tâm linh tương thông, ngàn dặm khó cầu.

Lục Tảo Thu vẫn là Lục Tảo Thu khiến linh hồn cậu điên đảo năm đó, mà Chung Quan Bạch cậu lại không còn đàn được giai điệu trong sáng như năm đó nữa rồi.

Tiếng đàn violin giống như đang cắt từng nhát vào trái tim của cậu, bàn tay của Chung Quan Bạch nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh lên sàn nhà, thất thanh khóc to.

Lục Tảo Thu buông đàn violin, đi qua bế cả người Chung Quan Bạch lên, hôn lên bàn tay bị cậu đánh đến sưng đỏ.

Chung Quan Bạch không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tảo Thu: “Thủ tịch Lục…”

“Quan Bạch.” Lục Tảo Thu nói: “Có vài lời anh muốn nói với em trước khi rời đi.”

Chung Quan Bạch đột nhiên cảm thấy hoang mang lo lắng: “Thủ tịch Lục…”

“Buổi phát sóng trực tiếp của em, anh đã xem rồi.” Lục Tảo Thu nói: “Cho dù không có quên nhạc thì trình độ đàn của em cũng không phải chỉ giảm sút một chút thôi đâu.”

Chung Quan Bạch càng không dám thẳng vào khuôn mặt của Lục Tảo Thu, đầu cúi thấp đến mức sắp chạm xuống đất rồi.

“Em đàn thành như vậy nên anh sẽ không an ủi em.” Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Lục Tảo Thu vang lên trên đỉnh đầu của Chung Quan Bạch.

Lục Tảo Thu buông Chung Quan Bạch ra đứng dậy, lấy ra một chồng album trên giá sách trong phòng luyện đàn, bìa của đĩa nhạc đầu tiên là hình Chung Quan Bạch ngồi trước chiếc grand piano.

“Đĩa nhạc này chính là khi em tham gia cuộc thi piano quốc tế Chopin.”

“Thời điểm album này ra mắt, em chỉ mới mười tám tuổi, lúc đó anh vẫn chưa quen biết em.”

“Đây là cái chúng ta cùng hợp tấu.”

“Đây là bản phối nhạc cho một bộ phim điện ảnh của em.”

“Còn cái này là của phim truyền hình.”

Chung Quan Bạch không dám quay đầu nhìn những album đó. Đối với một vài người, quá khứ thành công cũng giống như là một loại nguyền rủa, thời thời khắc khắc nhắc nhở một sự thật là bọn họ đã hết thời.

Không khí bên trong căn phòng luyện đàn được cách âm tốt này trở nên vô cùng yên ắng, Chung Quan Bạch chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim của bản thân đang đập, mỗi nhịp đập như đang tát một bạt tai vào mặt cậu vậy.

Lục Tảo Thu ngồi trở lại bên cạnh Chung Quan Bạch, cầm nhạc phổ của bản Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19 lên hỏi: “Quan Bạch, Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19 của Brahms được viết khi nào?”

Chung Quan Bạch ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: “Năm 1881.”

Lục Tảo Thu: “Còn chương đầu tiên của bản nhạc này?”

Chung Quan Bạch: “Hình như là năm 1858.”

Lục Tảo Thu: “Trong khoảng thời gian hai mươi ba năm này, ông ấy không viết bất kỳ bản nhạc nào khác cả, nhưng điều này cũng không thể ngăn việc bản “Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19” trở thành bản nhạc piano cổ điển vĩ đại nhất lịch sử nhân loại. Vào năm 1881, Brahms cũng đã bốn mươi tám tuổi rồi, mà bây giờ em mới chỉ có hai mươi bảy tuổi thôi.”

Lục Tảo Thu ngừng một chút rồi mới nói tiếp:

“Bắt đầu lại từ đầu.”

Chung Quan Bạch ngẩn ra.

“Trước lúc đi Berlin anh đã muốn nói với em rồi.” Nhưng nói ngay lúc đó thật sự không tốt, nghệ thuật gia vẫn luôn rất mẫn cảm và yếu ớt, cho nên Lục Tảo Thu mới không nói những lời này trước buổi biểu diễn: “Trạng thái của em không ổn, đừng nói em chỉ mới hai mươi bảy tuổi, cho dù em đã năm mươi bảy tuổi, anh cũng phải tìm về lại trạng thái trước kia của em.”

Lục Tảo Thu ngồi trên chiếc ghế phía trước đàn piano, cầm lấy tay Chung Quan Bạch đặt lên những phím đàn đen trắng, hai bàn tay thon dài hệt nhau đặt song song trên những phím đàn.

Những ngón tay hoàn mỹ đang đặt lên phím đàn của Chung Quan Bạch hơi run rẩy: “Em không được rồi, em không đàn được nữa…”

“Năm mười ba tuổi anh đã có thể kéo bản nhạc khó nhất của Paganini, thì bây giờ cũng có thể.”

Lục Tảo Thu cầm lấy cây vĩ và đàn violin, kéo ra một đoạn trong bản “Lòng ta phiền muộn” của Paganini, âm nhạc vang lên theo chuyển động nhấn dây đàn của bàn tay phải của anh.

Lục Tảo Thu không thích phô diễn kỹ thuật, nhưng đến lúc anh phô diễn kỹ thuật thì cứ như một cỗ máy phiên dịch nhạc phổ vậy.

Chung Quan Bạch nhìn những ngón tay của Lục Tảo Thu, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng luyện đàn, ngón tay của anh như là thần vật không thuộc về thế gian này, nhưng rồi lại đang khiêu vũ dưới nhân gian.

“Lúc mới phẫu thuật xong, đến cây vĩ mà anh cũng không cầm nổi.”

Lục Tảo Thu buông cây đàn xuống, bàn tay mang theo vết sẹo cầm lấy bàn tay hoàn mỹ của Chung Quan Bạch.

“Cho nên, sao em phải sợ chứ?”

From TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp