Ngón Tay Của Những Âm Nhạc Gia

Chương 2: “Piano Concerto No.2 in B-flat minor, Op.83” - Johannes Brahms


2 năm

trướctiếp

“Tiểu Triệu, trang điểm đậm quá rồi.” Chung Quan Bạch chỉ vào gò má bị tạo khối quá đà nên nhìn gầy sọp đi trong gương.

“Ai dà, anh Bạch à, như vậy mới lộ ra vẻ gầy gò góc cạnh trên gương mặt, khi đứng dưới ánh đèn sân khấu mới khó nhìn ra là đã trang điểm, đeo kính lên nữa thì càng nhìn không ra. Em nói cho anh nghe, cho dù chỉ có một chút không đủ gầy thì sẽ có anti-fan mắng anh phát tướng ngay đấy.” Chuyên viên trang điểm Tiểu Triệu cầm cọ, tiếp tục trang điểm cho hai bên má của Chung Quan Bạch như vừa bị người ta đấm một cú, Chung Quan Bạch cho dù có nhìn thế nào thì cũng thấy khuôn mặt trong gương giống như người dân trải qua nạn đói vậy.

“Tiểu Triệu.” Trợ lý Dụ Bách nói: “Không phải anh Bạch sợ trở nên xấu xí, chỉ là trước kia thủ tịch Lục đều đến hiện trường xem, bây giờ thủ tịch Lục đi lưu diễn rồi, có lẽ sẽ xem phát sóng trực tiếp, cậu trang điểm anh Bạch nhìn gầy như vậy, thủ tịch Lục đang ở xa nhìn thấy khẳng định đau lòng muốn chết, anh Bạch sao có thể để thủ tịch Lục đau lòng được. Đúng không anh Bạch?”

Chung Quan Bạch liếc mắt nhìn thoáng qua Dụ Bách: “Chỉ có cậu lợi hại, chỉ có cậu biết nói chuyện.”

Dụ Bách ngoài mặt còn có thể miễn cưỡng duy trì khiêm tốn, nhưng miệng đã không nhịn nổi mà bắt đầu khoe khoang: “Nếu không như thế thì sao anh có thể giữ em lại làm việc chứ?”

Chung Quan Bạch hừ cười một tiếng, nói với chuyên viên trang điểm: “Tiểu Triệu, trang điểm đậm một chút, để tôi nghĩ xem.” Cậu đan hai bàn tay lại với nhau, tự hỏi hai giây: “Nở nang một chút.”

Chuyên viên trang điểm nói: “Anh có hình minh hoạ để em tham khảo chút không?”

Chung Quan Bạch lấy di động ra, lướt đến một tấm ảnh chụp: “Như thế này này.”

Chuyên viên trang điểm: “Uầy, đây là mười mấy năm trước sao? Anh Bạch của chúng ta trước kia tươi ngon ngon miệng thật đấy.”

Chung Quan Bạch cất điện thoại vào, xụ mặt nói: “Cậu cho rằng năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”

Chuyên viên trang điểm: “Cùng lắm vẫn chưa đến bốn mươi đâu.”

Chung Quan Bạch: “Tiểu Dụ tử, lôi người này ra ngoài cho tôi.”

Dụ Bách lại bất ngờ tạo phản, dùng sức đè Chung Quan Bạch rồi nói: “Tiểu Triệu, mau trang điểm nhanh lên.”

Trong tiếng mắng mỏ “các cậu tạo phản rồi” của Chung Quan Bạch, cuối cùng cũng trang điểm xong. Chung Quan Bạch bắt chéo chân, vẻ mặt khó chịu mà nhắn Wechat với Đường Tiểu Ly: “Lần trước cậu tìm tên chuyên viên trang điểm Tiểu Triệu này từ đâu đấy?”

Đường Tiểu Ly trả lời: “À, là tôi đưa tới cho cậu mượn đấy. Anh Chung lại không vừa lòng chỗ nào nữa à, trên đời này có ai khiến anh Chung vừa lòng được sao?”

Chung Quan Bạch: “Tôi không thể nói ra tên người đó được.”

Đường Tiểu Ly: “So khả năng không biết nói chuyện thì còn ai có thể hơn anh Chung được đây? Lần trước bị người hâm mộ của Hạ m Từ mắng còn chưa đủ sao? Còn nữa, Tiểu Triệu là thợ trang điểm chuyên biệt của Tần Chiêu nhà tôi, cho cậu mượn miễn phí là có lợi cho cậu rồi. Khuôn mặt của cậu có thể quý giá hơn mặt của Tần Chiêu chắc?”

Chung Quan Bạch: “Cút cút cút, mặt anh ta là long nhan đấy à. Mở miệng ra là nói hệt như anh ta sắp đăng cơ hoàng đế đến nơi ấy.”

Dụ Bách đứng bên cạnh nhắc nhở: “Anh Bạch, một lát nữa là phải chuẩn bị lên sân khấu rồi.”

“Ừ.” Chung Quan Bạch lên tiếng, click mở lịch sử trò chuyện WeChat, lần gần đây nhất nói chuyện với thủ tịch Lục đã là là vài ngày trước rồi. Sai lệch thời gian? Hai người đều bận? Mấy cái lý do bị hình thức hóa quá mức thế này cũng chỉ dùng để công bố ra bên ngoài thôi, tựa như nhân vật của công chúng thanh minh về cuộc chia tay vừa tẻ nhạt vừa vô vị vậy, ai cũng biết đó không phải là sự thật. Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, mọi người dường như đã quen với việc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng chỉ có thể cười cho qua chuyện, chỉ có con nít mới có thể không ngừng truy vấn nguyên nhân thôi.

Chung Quan Bạch hơi bất đắc dĩ mà khóa máy, đưa điện thoại cho Dụ Bách: “Cậu giữ đi.”

Ngay lúc cậu đưa điện thoại sang thì màn hình di động sáng lên, Chung Quan Bạch nhìn thấy tin nhắn thì hai mắt liền sáng ngời, trên màn hình là tin nhắn của Lục Tảo Thu nhắn đến.

“Anh đang đợi phát sóng trực tiếp.”

Chung Quan Bạch vuốt vuốt tấm hình chụp Lục Tảo Thu trên màn hình điện thoại, trả lời: “Chờ em.”

Cậu nghĩ một lúc, lại nhắn thêm một câu: “Em yêu anh.”

Nhắn tin đó xong, Chung Quan Bạch đợi một lúc nhưng Lục Tảo Thu vẫn không trả lời, vậy là cậu đưa điện thoại cho Dụ Bách cầm, đi về phía sân khấu bên trong thính phòng.

Thực ra nếu dựa theo sắp xếp từ trước thì đây chỉ đơn thuần là một buổi độc tấu những bản nhạc piano do Chung Quan Bạch tự biên soạn, nhưng sau đó Chung Quan Bạch lại cảm thấy như vậy không đủ độ khó, thế là chỉ để lại hai bản nhạc mà bản thân phối nhạc cho phim điện ảnh kinh điển, một bản bố trí để mở đầu buổi diễn, một bản bố trí ở giữa buổi diễn, còn bản nhạc kết thúc buổi diễn thì cậu không công bố trước, đó là bản nhạc sáng tác riêng cho Lục Tảo Thu, kỷ niệm sáu năm bọn họ ở bên nhau.

Vì mấy năm nay Chung Quan Bạch có sáng tác cho vài bộ phim truyền hình nên cũng xem như bước nửa bước vào giới giải trí, bây giờ xem như đã hoàn toàn dấn thân vào vòng này, buổi diễn lần này có vẻ giống một buổi concert hơn, còn phát sóng trực tiếp, từ một ngàn tám trăm vé biến thành tám ngàn tám trăm vé, không còn chỗ ngồi nữa.

Bên dưới còn có những người hâm mộ của Chung Quan Bạch tới, số lượng những người hâm mộ như vậy không nhiều lắm, có vài người đến buổi diễn còn mang theo cái gậy phát sáng, khi bước vào khán đài biểu diễn liền thấy không phù hợp lắm nên lập tức nhét vào lại trong túi.

Chung Quan Bạch mặc một chiếc áo bành tô, ngay khoảnh khắc cậu bước lên sân khấu lập tức liền vang lên tiếng hoan hô cùng vỗ tay vang dội.

Cậu bước từng bước vừa ưu nhã vừa thong dong, đi đến bắt tay với người chỉ huy dàn nhạc đệm trước, thoạt nhìn giống một một quý ông thanh lãnh nhưng rất lễ độ.

Sau đó cậu quay về hướng khán giả bên dưới sân khấu cúi đầu chào, không nói một lời mà lập tức ngồi vào chiếc ghế đặt trước cây piano.

Không khí lập tức an tĩnh lại.

Bản nhạc đầu tiên cậu biểu diễn trong buổi diễn hôm nay, là ca khúc chủ đề của bộ phim “Nghe thấy sao trời”, có tên là “ m thanh của một ngôi sao”.

Chung Quan Bạch khép hờ mắt, nâng đôi tay đặt lên phím đàn.

Lực ngón tay cậu ấn xuống phím đàn khiến chiếc đàn piano rung chuyển.

m thanh đầu tiên vang lên.

Tiếng đàn yên bình mà lại trong sáng không ngừng vang vọng trong khán phòng, như muốn bay mãi về phía chân trời, trở thành một vệt sáng trong dải ngân hà.

Bản nhạc mở màn này đã quá kinh điển rồi, bản thân bộ phim điện ảnh đó cũng trở thành huyền thoại, cốt truyện cảm động, tiếng đàn vừa vang lên đã có khán giả vô thức rơi lệ, nhất thời tất cả mọi người đều ngừng thở.

Tiếng piano càng ngày càng nhẹ, tiếng đàn contrebasse trầm thấp bắt đầu hòa nhịp, như đang quấn quanh âm thanh piano kia nhỏ giọng kể ra một câu chuyện cũ.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, đàn violin và đàn cello cũng đồng thời vang lên, tiếng piano pha trộn cùng nhiều nhạc cụ khác, tựa như trái tim của tất cả mọi người ở đây đều hòa cùng một nhịp, phía dưới sân khấu đã có người sớm rơi lệ rồi.

Bản nhạc dần dần đến khúc cao trào, mí mắt của Chung Quan Bạch đột nhiên giật một cái, vừa nhấc mắt, quả nhiên nhìn thấy người chỉ huy dàn nhạc thoáng liếc nhìn cậu một cái.

Những khán giả dưới sân khấu vẫn không có phát hiện bất cứ điều gì khác thường, nhưng cả người chỉ huy dàn nhạc và bản thân Chung Quan Bạch đều phát hiện, ngay lúc tiếng đàn contrebasse vang lên, cậu đã đàn sai một hợp âm trầm.

Cho dù không có bất kỳ khán giả nào ở đây phát hiện, nhưng đây là phát sóng trực tiếp nên khi đoạn phim quay buổi diễn này được công khai, nhất định sẽ có người nghe ra được.

Chung Quan Bạch miễn cưỡng trấn định suy nghĩ, tiếp tục đàn như thường.

Sở trường diễn tấu của Chung Quan Bạch vẫn luôn đặc biệt ở chỗ vô cùng có cảm xúc, tiếng đàn của cậu chứa đựng tất cả những biến chuyển của bốn mùa, luân chuyển biến ảo khôn lường. Nhưng ngay lúc sai hợp âm trầm ở bản nhạc đầu tiên này, tiếng đàn của cậu trở nên vô hồn, nghe không ra chút cảm xúc nào nữa.

Khi bản nhạc này hoàn tất, khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trước kia Đường Tiểu Ly đã trào phúng nói, đầu năm nay những người nghe buổi diễn tấu của Chung Quan Bạch, mười người thì có đến bảy người vì sắc đẹp của cậu, hai người là cố ra vẻ, người còn lại thì cũng chỉ là người thích âm nhạc thôi chứ không phải nghệ sĩ chân chính gì. Một người chân chính yêu thích nhạc cổ điển sẽ không thừa nhận một nghệ sĩ piano mà một năm không tổ chức được mấy buổi diễn tấu, cả ngày chỉ lo tham gia show truyền hình, thỉnh thoảng đăng cái gì đó trên Weibo cũng có thể lên hotsearch.

Nói vậy cũng không sai chút nào.

Sau khi Chung Quan Bạch đàn xong, cảm giác trên lưng thấm ướt mồ hôi.

Cậu chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này, đôi tay dường như không thuộc về chính mình nữa, cậu ngồi trên ghế đàn, bàn tay quay cuồng, nhìn ngón tay của chính mình mà giống như đang nhìn thứ đồ của người khác vậy.

Bỗng nhiên, một tiếng đàn violin vui nhộn vang lên, kéo khúc nhạc mở đầu vui vẻ tên “Nghe thấy sao trời”, như là muốn tương tác cùng với khán giả.

Chuyện này không có trong kịch bản, Chung Quan Bạch đang xuất thần nhìn chằm chằm bàn tay mình đột nhiên phản ứng lại, nghệ sĩ đàn violin này đang nhắc nhở cậu.

Cậu nhấc tay, đuổi kịp tiếng đàn violin, người xem cũng vỗ tay theo nhịp điệu.

Đàn xong một đoạn nhạc ngắn đó, tinh thần của Chung Quan Bạch ổn định hơn nhiều, bắt đầu chuẩn bị đàn bản thứ hai “Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19.” của Brahms.

Bản nhạc này bắt đầu từ tiếng kèn Pháp, sau đó tiếng piano mới chậm rãi vang lên, tiếng sáo cũng dần hòa nhịp vào bản nhạc.

Tiếng piano đột nhiên trầm xuống, giai điệu chính cũng vang lên rõ ràng hơn.

Bản nhạc này chương đầu tiên rất dài, cũng vô cùng khó khăn, đến chương thứ hai thì tiếng piano vừa kịch liệt vừa dồn dập, khi đàn đến giữa chương thứ hai, thì trước mắt Chung Quan Bạch bỗng nhiên tối sầm lại, đầu giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào, đột nhiên trống rỗng.

Dàn nhạc vẫn tiếp tục diễn tấu, nhưng tiếng piano lại đột nhiên im bặt.

Tay Chung Quan Bạch đột nhiên run lên.

Dưới sân khấu chỉ có rất ít người xem phát hiện khác thường, lúc này toàn bộ bản nhạc đang bị chi phối bởi âm thanh của dàn nhạc, không có tiếng piano cũng không nghe thấy khác thường quá lớn. Nhưng sau khi tiếng nhạc khí thế huy hoàng của dàn nhạc chấm dứt, lẽ ra phải có một đoạn độc tấu piano ngay sau đó.

Nhưng sau khi dàn nhạc biểu diễn xong phần của mình thì tiếng piano vẫn không hề vang lên.

Trong khán đài lúc này, không khí vô cùng áp lực nặng nề.

Một giọt mồ hôi trên trán lăn dài dọc theo thái dương của Chung Quan Bạch rơi trên phím đàn.

Phía dưới sân khấu phát ra âm thanh xôn xao.

Dàn nhạc chỉ huy lập tức nhảy qua đoạn piano kia, trực tiếp diễn màn kèn Pháp độc tấu.

Nhưng sau đoạn kèn Pháp độc tấu vẫn là một đoạn piano khác.

Chung Quan Bạch vốn định đàn tiếp khúc nhạc sau đoạn độc tấu kèn Pháp, nhưng trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.

Ngón tay cậu dần run rẩy, ấn ra những nốt nhạc lộn xộn không ra giai điệu nào cả.

Căn bản là không thể đàn ra một khúc nhạc hoàn chỉnh được.

Dàn nhạc đành phải trực tiếp nhảy qua đoạn piano cho dàn nhạc diễn tiếp, mãi cho đến khi diễn xong chương thứ hai. Vốn dĩ các hợp âm trầm của piano sẽ kéo chậm nhịp điệu âm thanh của kèn Pháp, bây giờ lại thiếu mất đoạn piano, giai điệu liền trở nên dồn dập bất thường, hơn nữa còn xuất hiện vài nốt nhạc kỳ quái phát ra từ piano trước đó, cho dù là những khán giả không có kiến thức về âm nhạc ở đây cũng nhận ra buổi biểu diễn xảy ra sự cố rồi.

Ánh mắt dò hỏi của người chỉ huy dàn nhạc quá lộ liễu, không khí khán phòng vốn đang xôn xao liền trở nên ầm ĩ, có người hỏi rốt cuộc sao lại thành ra thế này, có người đã bắt đầu oán giận.

Chung Quan Bạch ngồi trước chiếc piano gục đầu, trên trán cậu che kín mồ hôi, cả cả vài giọt mồ hôi đọng trên lông mi của cậu, tựa như đang khóc.

Trong không khí yên lặng như chết bỗng nhiên vang lên tiếng hét lớn: “Trả vé!”

Chung Quan Bạch như nhìn thấy một tòa cao ốc.

Tòa cao ốc vốn hoàn hảo bỗng nhiên bị ném một cục đá, một tấm kính cửa sổ bị đập vỡ, chỉ là một tấm kính thôi cũng đã thể hiện rõ sự sụp đổ của tòa cao ốc này. Dù là những khiếm khuyết do quá trình thiết kế xây dựng hay hư hại trong quá trình vận hành, thì tất cả những khuyết điểm đó đều bị tảng đá đó vạch trần ra, cuối cùng mọi người sẽ vây quanh tòa cao ốc kia và nói: “Đây là là một tòa cao ốc đã bị hư hại rồi, chúng ta nên phá hủy nó đi thì hơn.”

Sẽ không còn ai nhớ rõ, bọn họ cũng từng ngước nhìn nó, tán tụng nó.

Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn xuống dưới khán giả. Cậu đứng ngược sáng nên ánh đèn chói sáng khiến những khán giả bên dưới không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.

“Rác rưởi!”

“Cái quái gì thế này!”

“Tôi muốn trả vé!”

Trong không gian toàn những lời mắng chửi, đột nhiên có một giọng nói hô to: “Quan Bạch cố lên!”

Phía dưới sân khấu vang lên rất nhiều âm thanh “Cố lên”, còn có người vỗ tay, dần dần bao phủ nhấn chìm những âm thanh “Trả vé”. Hầu hết những người ở đây đều là những người hâm mộ, có những lúc họ rất khắc nghiệt, nhưng cũng có những lúc vô cùng khoan dung.

Chung Quan Bạch nhìn quanh thính phòng, bị ánh đèn ở trong này chiếu thẳng vào tầm mắt cậu, khiến cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Một lát sau, cậu chống tay lên chiếc piano rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu chín mươi độ với tất cả những khán giả đứng bên dưới, rồi lại cúi đầu với toàn bộ dàn nhạc.

Trong chương trình phát sóng trực tiếp cực kỳ rõ nét có thể thấy rõ khoảnh khắc Chung Quan Bạch cúi đầu chào trên màn hình, trong đôi mắt của cậu đều là tơ máu, khóe mắt còn vương rất nhiều nước mắt.

Giống như một người sắp chết đã lường trước được cái chết của chính mình.

Lục Tảo Thu chưa từng nhìn thấy một Chung Quan Bạch như vậy, ngoại trừ đau lòng ra thì còn có cảm giác bản thân thật vô trách nhiệm, anh cầm lấy di động, nhìn vào bốn chữ “Anh cũng yêu em” vẫn còn đang ở trong khung tin nhắn, vẫn chưa gửi đi.

Anh siết chặt di động, bấm một dãy số nhấn “Đặt vé máy bay quay về Bắc Kinh.”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Ngay bây giờ sao? Thủ tịch Lục, còn buổi biểu diễn bên kia…”

Lục Tảo Thu nói: “Đổi người đi.”

“Nhưng mà…”

“Đổi người.” Lục Tảo Thu nói.

“Thủ tịch Lục…”

“Có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh ngắt cuộc gọi, nhìn về phía màn hình của chiếc máy tính.

Chung Quan Bạch nhìn xuống dưới khán đài, màn hình lớn chiếu rõ khuôn mặt của Chung Quan Bạch.

Mồ hôi chảy đầy trên trán cậu, ngay cả mái tóc đã cột gọn phía sau cũng ướt sũng mồ hôi.

Cậu nói: “Vô cùng xin lỗi.”

Bờ môi của cậu hơi mấp máy, hầu kết cũng giật giật nhẹ.

“Xin cho phép…”

Lục Tảo Thu còn tưởng rằng Chung Quan Bạch sẽ nói: “Xin cho phép tôi đàn lại một lần nữa.”

Chung Quan Bạch nhìn xuống dưới khán đài, ánh đèn chiếu thẳng cho một mình cậu khiến khuôn mặt cậu trở nên trắng bệch, giống như chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Trên khuôn mặt của cậu chỉ còn mỗi ánh mắt là còn màu sắc.

Ánh mắt cậu đỏ hồng.

“Xin cho phép nhân viên công tác trả vé lại cho mọi người.”

Cả thính phòng bỗng chốc trở nên ồn ào.

Lục Tảo Thu nhìn chằm chằm màn hình, tay phải siết chặt lấy đốt thứ hai của ngón tay út của chính anh.

From TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp