Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 30: Niệm Niệm, nguy hiểm


1 tháng

trướctiếp

Bay tới hòn đảo phía Nam mất hơn ba tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian ngồi trên máy bay rất buồn chán và không được mở phòng live stream.

Để đảm bảo tiến độ của chương trình nên ekip đã sắp xếp để họ hoàn thành xong nhiệm vụ chọn lựa “Thánh địa tuần trăng mật” rồi mới bay đến địa điểm quay kế tiếp một ngày trước khi ghi hình.

“Hôn nhân mô phỏng” là một show truyền hình thực tế + livestream, nhân viên ekip đi theo rất đông nên tốn khá nhiều tiền để mua vé máy bay. Để tiết kiệm chi phí, nhà sản xuất chỉ mua vé khoang hạng nhất cho các minh tinh, còn nhân viên của chương trình đi cùng thì ngồi ở khoang phổ thông.

Giá vé khoang hạng nhất của các chuyến bay trong nước thường rất thấp và khách cũng ít hơn. Thời gian này cũng không phải mùa du lịch nên khoang hạng nhất chỉ có vài hành khách.

Bùi Như Niệm ngồi kế bên Khanh Khả Ngôn. Tiếp viên hàng không mỉm cười giới thiệu những điều cần lưu ý rồi buông rèm rời đi. Cả không gian rộng lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Khanh Khả Ngôn chủ động khơi gợi đề tài: “Lâu rồi không gặp em.”

“Tuần trước chúng ta vừa gặp nhau.” Bùi Như Niệm tính toán thời gian rồi sửa lại: “Năm ngày trước.”

“Ừm.” Khanh Khả Ngôn ngoan ngoãn nghe lời cô: “Vậy, em đã suy nghĩ kỹ về việc ký hợp đồng chưa?”

“Làm gì nhanh đến vậy? Ít nhất cũng phải chờ đến khi hợp đồng của tôi với công ty hết hạn thì tôi mới quyết định được chứ.” Bùi Như Niệm xua xua tay. Quay đầu nhìn ngắm những tầng mây thấp ngoài cửa sổ để dời đi lực chú ý.

Rõ ràng chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường về công việc nhưng tại sao cô lại căng thẳng đến vậy?

Vẻ mặt Khanh Khả Ngôn vẫn lạnh lùng như thường ngày, anh bình thản nói: “Chờ đến khi hợp đồng hết hạn mới nghĩ đến thì đã quá muộn. Em là một nghệ sĩ, không được để bản thân không có trong tay một cái hợp đồng nào trong thời gian quá lâu. Hợp đồng sau khi được ký phải mất một khoảng thời gian mới có hiệu lực, nên tốt nhất là em sớm có kế hoạch cho bản thân đi.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn…” Bùi Như Niệm dừng lại vài giây, nhịn không được hỏi: “Nếu tôi ký hợp đồng với anh, vậy anh sẽ trở thành ông chủ của tôi sao?”

“Đúng vậy, công ty anh không có niêm yết (*) nên anh nắm giữ 100% cổ phiếu.”

(*)上市 (niêm yết) là một thuật ngữ thị trường chứng khoán. Nghĩa hẹp của niêm yết là phát hành lần đầu ra công chúng

Bùi Như Niệm hít một ngụm khí lạnh.

Nắm giữ 100% cổ phần, thật sự quá lợi hại. Khó trách lần trước anh tự tin nói “Anh có thể tự chống lưng cho bản thân.”

Khanh Khả Ngôn: “Em ký hợp đồng với anh thì anh sẽ chia cho em một nửa cổ phần anh đang có.”

“A?” Bùi Như Niệm khiếp sợ nhìn anh: “Sao có thể làm vậy được? Anh đừng nói đùa với tôi.”

“Anh không nói đùa với em. Rất nhiều công ty đại diện dùng cổ phần của công ty như một con cờ để thu hút nghệ sĩ ký hợp đồng.”

“Đó là bởi vì họ ký hợp đồng với những nghệ sĩ nổi tiếng! Còn tôi vẫn chưa nổi tiếng mà. Hơn nữa ngay cả khi có chia cổ phần của công ty thì họ cũng chỉ được chia một số rất ít không ảnh hưởng đến việc ra quyết định của công ty, nhiều lắm cũng chỉ được 1% mà thôi.”

Làm gì có chuyện vừa gặp đã chia hẳn phân nửa số cổ phần? Hoang đường.

Khanh Khả Ngôn lại không hề cảm thấy việc này có gì vô lý hết.

Của chồng công vợ mà.

Bùi Như Niệm chỉ nghĩ anh đang nói đùa nên bỏ qua chủ đề này, cô thân thiết hỏi thăm Chít Chít thế nào.

Trong đầu Khanh Khả Ngôn hiện lên suy nghĩ quen thuộc “Cuộc sống của trợ lý sinh hoạt.”

Mấy ngày không gặp nhau, vậy mà Bùi Như Niệm chỉ quan tâm đến Chít Chít, không thèm hỏi han gì đến anh.

— Địa vị của mình trong gia đình thật sự không bằng Chít Chít sao?

Ba tiếng sau máy bay hạ cánh. Không khí xung quanh như được bao phủ bởi vị mặn của nước biển, bầu trời hôm nay trong xanh lạ thường khiến Bùi Như Niệm bắt đầu mong đợi hành trình tiếp theo của mình.

Mặt trời dần dần ngả về tây, ekip chương trình sắp xếp cho họ về khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ bắt đầu livestream ngay tại khách sạn.

Trên đường đến khách sạn, Bùi Như Niệm ngồi trên xe thích thú nhìn bãi biển xanh thẳm. Ánh hoàng hôn phản chiếu lên mặt biển khiến cô nhìn đến mê mẩn.

Nhưng vừa đến khách sạn thì tâm trạng đang tốt của Bùi Như Niệm lập tức tan biến không một chút dấu vết.

Cô đứng trước quầy lễ tân, cúi đầu nhìn tấm thẻ phòng của hai người, nụ cười chậm rãi biến mất.

Chỉ có một tấm thẻ phòng, đứa ngốc cũng biết nó mang ý nghĩa gì.

“Cho tôi hỏi, chỉ có một phòng thôi sao?” Bùi Như Niệm ôm theo tia hy vọng cuối cùng xác nhận lại với nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân trả lời: “Thưa đúng vậy. Đây là phòng tình nhân cao cấp nhất của khách sạn chúng tôi, chúc hai người có một trải nghiệm thật vui vẻ.”

“Phòng tình nhân…” Bùi Như Niệm đã ở rất nhiều khách sạn, nhưng chưa bao giờ cô ở trong phòng tình nhân.

Ở trong phòng tình nhân cùng với bạn trai đã chia tay bốn năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến da đầu run lên.

Khanh Khả Ngôn cực kỳ vừa lòng với sự sắp xếp này, âm thầm khen ngợi ekip chương trình. Anh cầm thẻ phòng, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Bùi Như Niệm.

“Vợ à, về phòng thôi nào.”Khanh Khả Ngôn càng gọi càng thuận miệng như thể hai người là một đôi vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm.

“Không…” Bùi Như Niệm cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn tình hình được.

Khanh Khả Ngôn chỉ camera: “Đang ghi hình đó.”

“…” Là một nghệ sĩ chuyên nghiệp nên Bùi Như Niệm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị Khanh Khả Ngôn nửa lôi nửa kéo vào phòng tình nhân.

Quét thẻ vào phòng, ngay lối vào là một bó hoa hồng rực rỡ, bên dưới là một tấm thiệp ghi “Kính chào quý khách.”

Đối diện lối ra vào là khung cửa sổ sát đất thật to, qua lớp kính có thể nhìn thấy được mặt trời đang dần dần chìm xuống đáy biển. Cảnh hoàng hôn như một bức tranh sơn dầu bừng sáng cả bầu trời.

“Thật đẹp.” Bùi Như Niệm bị khung cảnh trước mắt thu hút, cô đi thẳng đến bên cửa sổ sát đất.

Cô đến gần thì thấy phía dưới cùng cửa sổ có một dòng chữ nhỏ.

“Đây là kính một chiều, khả năng chịu lực đạt tiêu chuẩn, xin quý khách cứ yên tâm sử dụng.”

???

Kính…Thì sử dụng như thế nào?

Nội tâm của một tiểu bạch thỏ đơn thuần phát ra thắc mắc.

Khanh Khả Ngôn ở phía sau cô cũng nhìn thấy dòng chữ kia, anh nắm tay Bùi Như Niệm.

“Quay vào phòng đi, đừng đứng ở đây.”

“Được.” Bùi Như Niệm thuần khiết không biết gì đi theo anh tham quan xung quanh phòng tình nhân.

Cấp bậc của khách sạn này không bằng chuỗi khách sạn của gia đình Bùi Như Niệm. Không gian trong phòng khá nhỏ. Phòng ngủ có diện tích lớn nhất, giữa phòng là một chiếc giường đôi thật lớn chiếm diện tích gần nửa căn phòng.

Trên giường rải đầy cánh hoa hồng được xếp thành hình trái tim, trên tường còn treo ảnh cưới của hai người, nhìn qua thật sự rất giống phòng tân hôn.

Bùi Như Niệm nhìn cặp chăn màn gối nệm, không nhịn được đỏ bừng mặt.

Ekip chương trình sắp xếp như vậy chẳng lẽ muốn cô ngủ chung với Khanh Khả Ngôn sao?

Không phải đâu không phải đâu không phải đâu!

Cô thà nhảy xuống lầu tự đào hố chôn mình còn hơn.

“Tối nay em ngủ ở đây đi.” Khanh Khả Ngôn nhìn ra được suy nghĩ của cô, chủ động nói.

"Vậy còn anh?"

“Anh ngủ ở phòng khách.” Khanh Khả Ngôn chỉ ra ngoài: “Phòng này chỉ có một phòng ngủ.”

Bùi Như Niệm vội vàng nói: “Tôi ngủ ở phòng khách cũng được!”

“Không.” Khanh Khả Ngôn xoa đầu cô, ngữ khí không cho phép cô từ chối: “Hiện tại em chỉ có hai lựa chọn, một là anh ra phòng khách ngủ, hai là em ngủ cùng với anh.”

Cái này...

Bùi Như Niệm hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Nhân viên quay phim đồng loạt bày ra vẻ mặt “Chúng tôi rất thích ăn cẩu lương”, nhưng trong lòng đang âm thầm phỉ báng hai người.

Ekip chương trình sắp xếp cho họ ở phòng tình nhân chỉ để ghi hình chứ không thực sự yêu cầu họ phải qua đêm cùng nhau.

- --Sau khi quay xong thì hai người hoàn toàn có thể qua phòng bên cạnh ngủ riêng, được không hả?

Bùi Như Niệm mới tham gia show truyền hình thực tế lần đầu tiên nên không biết những quy tắc ngầm này, nhưng chẳng lẽ ngay cả Khanh Khả Ngôn cũng không biết?

Cái gì mà ra phòng khách ngủ chứ, rõ ràng là anh ta cố ý ở lại muốn tìm cơ hội lẻn vào phòng ngủ chính!

Niệm Niệm, nguy hiểm!

Nhân viên quay phim đã quay xong nội dung cần thiết, kiểm tra lại quá trình ghi hình với hai vị khách mời rồi thức thời rời khỏi căn phòng tràn ngập bong bóng màu hồng đang bay bay bay...

Trời vẫn còn sớm, Bùi Như Niệm dùng xong bữa tối nhưng không muốn đi ngủ ngay, cô quyết định lấy kịch bản trong túi xách ra lựa chọn cảnh quay tiếp theo.

“Cộc cộc cộc—"

Tiếng gõ cửa vang lên, Khanh Khả Ngôn ở bên ngoài hỏi: “Anh vào được không?”

“Được!”

Rõ ràng hai người ở cùng phòng với nhau nhưng Khanh Khả Ngôn muốn vào phòng ngủ phải gõ cửa khiến Bùi Như Niệm sinh ra cảm giác tội lỗi.

“Anh muốn vào phòng thì cứ trực tiếp vào cũng được.”

“Vậy nếu em đang ngủ thì sao?”

Bùi Như Niệm tưởng tượng ra cảnh đó thì sợ hãi nói: “Tôi ngủ sẽ khóa cửa!”

Khanh Khả Ngôn mỉm cười, bước từng bước đến bên cạnh Bùi Như Niệm tự nhiên giúp cô xem kịch bản.

Tuy Bùi Như Niệm xuất thân chính quy nhưng lại có ít kinh nghiệm quay phim, kinh nghiệm lựa chọn kịch bản gần như không có. Tiêu chí lựa chọn kịch bản toàn bộ gói gọn trong bản thân vai diễn, chiều sâu của tác phẩm và ảnh hưởng đến xã hội.

Khanh Khả Ngôn nắm rõ điều này như lòng bàn tay, anh cẩn thận giúp cô phân tích, đưa ra ý kiến để cô tham khảo.

“Như quyển này, nhân vật chính đủ nổi bật nhưng tình tiết trong tác phẩm lại quá cứng nhắc, trừ phi biên kịch đồng ý sửa lại nội dung, nếu không thì nó cũng chỉ là một bộ phim khá tệ,”

“Vâng!” Bùi Như Niệm biết thêm được rất nhiều, cô nghiêm túc, cẩn thận ghi chú lại.

Khanh Khả Ngôn chăm chú ngắm nhìn một bên sườn mặt của cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Bùi Như Niệm ghi lại những điểm chính, rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Một đôi mắt đẹp như vậy nhưng phản chiếu bên trong chỉ có hình bóng của chính mình.

Bùi Như Niệm suýt nữa đã hãm sâu bản thân mình vào ánh mắt ấy, cô cố gắng hết sức kiềm chế bản thân tránh tầm mắt đi, nhỏ giọng hỏi: “Khanh Khả Ngôn, anh đang làm gì vậy?”

“Theo đuổi em.” Khanh Khả Ngôn thản nhiên trả lời.

“Cái này…Cũng tính là theo đuổi à?” Bùi Như Niệm nghi hoặc. Cách Khanh Khả Ngôn theo đuổi hoàn toàn khác với cách mà cô theo đuổi anh trước đây.

“Tính chứ. Với anh theo đuổi em là cho em toàn quyền tự do chọn lựa, cố gắng không để tình cảm của anh tạo thành gánh nặng cho em.” Khanh Khả Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em muốn chủ động theo đuổi thì cứ việc.”

“Không không không!” Bùi Như Niệm kéo gối ôm qua che đi khuôn mặt đang ửng hồng của mình, nhẹ giọng than thở: “Tôi nghĩ anh đang lừa dối tôi.”

"Anh không có."

“Vậy…” Vẻ mặt Bùi Như Niệm buồn bã: “Nếu tôi không đáp lại, anh có cảm thấy tôi rất đáng ghét không?”

Khanh Khả Ngôn hỏi lại: “Ai nói không? Không phải em đã từ chối anh rồi sao?”

“…” Ờm, hình như đúng là như vậy thật.

“Anh tôn trọng lựa chọn của em, bên cạnh đó anh mong em cũng có thể hiểu được tình cảm của anh. Trước mắt anh sẽ không từ bỏ ý định theo đuổi em.” Khanh Khả Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh biết lí do vì sao em từ chối anh. Em không cần nóng vội, anh sẽ chờ em.”

Bùi Như Niệm hít hít mũi, cúi đầu cọ cọ gối ôm, lau nước mắt đọng lại trên khóe mắt.

“Anh đừng nói nữa…” Bùi Như Niệm khóc nức nở ngắt lời anh.

Nếu anh nói thêm câu nào nữa có lẽ Bùi Như Niệm sẽ khóc òa lên và nhào vào lòng anh mất.

“Được rồi.” Khanh Khả Ngôn đứng dậy, cách mu bàn tay mình khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”

___

Ekip chương trình “Hôn nhân mô phỏng” đã đến khách sạn từ sáng sớm.

Họ chào hỏi khách mời rồi mở phòng livestream, phát trực tiếp thời gian ngọt ngào lúc sáng sớm của hai người.

Hàng triệu fan hâm mộ kéo vào phòng livestream, ào ào tỏ vẻ họ đã chuẩn bị sẵn thuốc hạ đường huyết và tiêu hóa rồi, cho dù cẩu lương có ngọt đến đâu cũng không sợ.

Ekip chương trình đến bên ngoài phòng tình nhân, cùng đạo diễn chương trình gõ cửa. Hai phút sau người trong phòng mới chậm rãi ra mở cửa để họ đi vào.

Khanh Khả Ngôn vừa rời giường nên cũng không trang điểm tạo hình gì hết, trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ ngủ bình thường. Chiếc ghế sofa phía sau đã được anh dọn dẹp qua và vẫn có thể nhìn ra được dấu vết có người ngủ cả đêm trên đó.

“Xin chào.” Khanh Khả Ngôn chào hỏi với máy quay đang phát livestream, thuận tiện giải thích: “Cô ấy đang trang điểm.”

Tối qua Bùi Như Niệm quên đặt đồng hồ báo thức nên ngủ dậy hơi trễ.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô vội vội vàng vàng trang điểm nhẹ rồi chạy ra.

“Mọi người buổi sáng tốt lành.” Bùi Như Niệm chào hỏi khán giả và nhân viên quay phim, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Khanh Khả Ngôn: “Phòng trống rồi đó, anh vào thay đồ đi.”

“Được.” Khanh Khả Ngôn mang rương hành lý vào phòng ngủ chính, vô cùng tàn nhẫn đóng cửa lại ngăn trở ánh mắt của hàng triệu cư dân mạng đang mỏi mắt ngóng trông.

[Anh quay phim mau đi theo đi! Tôi cho anh tiền nè! Tôi muốn ngắm sếp Ngôn thay quần áo]

[Đây chắc chắn là nội dung có trả phí, chương trình mau ra giá đi]

[Đợi chút, phòng của hai người chỉ có một phòng ngủ thôi sao? Vậy tối qua hai người ngủ như thế nào vậy?]

[Niệm Niệm ngủ trong phòng, còn sếp Ngôn ngủ trên sofa, rõ ràng quá còn gì…]

[Tôi vừa xem livestream của một cặp đôi khác, họ không hề ngủ chung một phòng mà trước khi phát livestream họ mới đi vào phòng để ghi hình]

[Chuyện thường mà, họ cũng không phải vợ chồng thật sự, qua đêm với người khác giới ít nhiều gì họ cũng xấu hổ chứ]

[Vậy sao không nghĩ ngược lại sẽ thực tế hơn!!!]

[Tôi đang định nói!]

[A a a a chết mất thôi! Thuốc hạ đường huyết không có tí tác dụng nào cả, khi nào thì họ mới ngủ chung một giường?]

[Lăn lộn quỳ lạy chương trình livestream 24/24! Tôi đã trưởng thành rồi, lưu lượng không tệ đâu]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp