Mộng Điệp

Chương 2: Phó cai ngục mới xuất hiện 2


3 năm

trướctiếp

Nửa đêm đó Momoko vội vã đáp trực thăng trên nóc sân thượng của ngục Nanbaka.

Cô không nói không rằng lập tức chạy về văn phòng của mình. Con ngươi xanh ngọc hơi lạnh đi một chút, đôi phần nào đó có chút lo lắng. Momoko biết, Miyoko ở đây không chỉ vì nhận chức vụ, mà còn mục đích khác của riêng con bé.

Mà mục đích đó lại chính là quá khứ của Miyoko không nói cho người ngoài nhất.

Năm lên 10 tuổi, Miyoko đã xuất hiện trong gia đình Hyakushiki, từ đó Momoko có một đứa em gái, và con bé lại rất ít cười và nói.

Vài năm trước, con bé cũng đã đến đây một lần, nhưng lần đó với chức vụ của người giám sát viên. Vụ việc lần đó ở khu 03 làm thay đổi bộ mặt giám ngục giữa các khu, và có thêm chức vụ mới, con bé là người chứng kiến tường tận hết mọi chuyện, nhưng trên chức vụ của người giám sát viên về báo cáo lại chính phủ, một phần nào đó con bé cũng che đi hầu hết số lượng sát xuất mà chính phủ loại trừ sa thải chức vụ của Momoko và xem xét lại nhà tù Nanbaka có nên hoạt động nữa hay không.

Năm nay con bé quay lại, Momoko không đảm bảo không có sóng gió gì xảy ra. Trong những năm vừa qua, lòng hận thù của Miyoko chưa bao giờ nguôi đi phần nào. Con bé vẫn im lặng, làm những gì mình muốn, và những gì mình đang thực hiện, Miyoko chọn con đường mờ mịch và bóng tối, chẳng ai biết được con bé đang nghĩ gì, làm gì.

"Samon, khu vực của cậu vẫn ổn đấy chứ?"

Momoko nhìn sang Samon.

Cậu ta là kẻ khả nghi đầu tiên, nếu Miyoko đến không phải vì đi khu cậu ta thì đi khu ai mới được chứ.

Khu 03 là khu chứa kẻ thù của Miyoko cơ mà.

Kẻ thù giết cha mẹ!

Momoko hỏi đến làm Samon Goku bất ngờ, lại vươn tay gãi đầu mình tươi cười.

"Báo cáo, khu 03 an ninh bảo vệ rất nghiêm ngặc, không có chuyện gì xảy ra!."

"Ừa..."

Momoko đặt nắm đấm xoa lấy cằm mình một chút cũng không hỏi nữa, cô xoay người gửi bức thư cho Samon, nói tiếp.

"Gọi giám ngục khu 13 đến đây!"

"Rõ!"

Samon làm theo phép tắc, đứng nghiêm hô một tiếng chửng chạc sau đó rời khỏi căn phòng. Cánh cửa chính vừa mở ra, một nam nhân khác lại bước vào. Momoko ngẩn đầu nhìn đến nam nhân kia, lại nheo mắt của mình khẽ cau lại một chút.

"Mitsuru đến sớm quá nhỡ!"

Thường tên này sẽ không đến sớm như vậy, cơ bản với cái tính cà chớn của hắn cũng mất đến 15 phút từ khi đúng giờ mới phải.

Mitsuru Issei, được mọi người biết đến khu ngục Nanbaka này như một vị phó cai ngục, thực chất ông ấy là trưởng ban thông báo của nhà tù. Còn tài liệu đều đổ dồn cho Momoko làm việc.

Tính cách lười biến nhớt thây của lão ta cũng khiến cho Momoko không chỗ nào nói nữa. Chỉ cần hắn chọc điên cô, thì chỉ cần vài cái chùy đánh hắn máu me xả giận được rồi.

"Tôi nghe về phó cai ngục đến đây. Thông tin khá thú vị nhỉ!"

"Huh?"

Momoko ngẩn đầu nhìn đến Mitsuru chậm rãi giang tay bước lại đây, Momoko chỉ nhún vai, chống người ngồi dậy xoa lấy đầu của mình.

"Con bé làm gì khi tôi chưa tới à?"

"Yên tâm đi con bé vẫn chưa làm gì hết!"

Vẫn chưa làm gì, chứ không có nghĩa không làm gì.

Momoko nhức đầu.

Mitsuru Issei vươn tay xoa lấy trán của Momoko khóe môi lại cong lên.

"Này nữ cai ngục, cô lo cho con bé đến thế sao?"

"Nó là gia đình của tôi đấy!"

- -

Tầm 8 giờ sáng, như thường lệ sau khi Cai ngục Nanbaka từ đất liền trở ra đều khuấy động một cuộc họp các trưởng khu.

Đương nhiên lần nay nhân vật chủ chốt được nhắc đến nhiều nhất vẫn là phó cai ngục mới của nhà tù này, đáng tiếc, người đó lại không xuất hiện ở cuộc họp.

Sau cuộc họp tổng bộ, Momoko cần phải giám sát các giám ngục khác nữa về tình hình báo cáo riêng cho khu của mình. Momoko mệt mỏi xoa lấy mi tâm của mình.

Samon đứng bên cạnh, đặt cốc nước trên bàn của cô, có chút lo lắng.

"Cai ngục, ngài muốn nghỉ chút không!?"

"Không cần, tiếp tục đi!"

Đùa, cô còn phải đi tìm con bé đó, nó đi lang thang khắp nơi nhà tù này, đường nào cũng có chuyện. Miyoko tính tình quái đảng, ở đất liền không phải cô không nghe chuyện Miyoko làm ra, giết chết đồng nghiệp của mình là điều cấm kị, nhưng chính phủ lại cho phép con bé được tự do một cách bất thường như vậy.

Bản tính Miyoko cho tới bây giờ Momoko cũng không nắm được. Momoko 29 tuổi, Miyoko cũng chỉ mới 20 tuổi. Con bé dường như thuộc hàng thiên tài trong số đó, nếu hiện tại không nói là trẻ nhất khi đứng ở vị trí này mà với số tuổi đó đi.

Tính chất bất đồng càng làm cho Momoko lo lắng hơn.

Bên ngoài phòng, một cô gái tóc dài hồng thả tự do phía sau, mềm mại như thác, không đồng phục khác hoàn toàn với những bậc giám ngục nên có, không có bảng tên. Cô chậm rãi đi xuyên qua các máy kiểm tra, các máy quét, và thẻ thiết bị cũng khe khuẩy trên hai ngón tay kẹm chặt của mình, lướt qua máy kiểm tra thẻ.

"Nhận diện thẻ, Phó cai ngục Hyakushiki mời vào!"

Giọng máy móc của hệ thống kiểm tra chậm rãi vang lên, bên ngoài kia, những lính canh cổng an ninh đều chết trân nhìn đến cô gái trước mặt mình, nhìn như cô gái đó đi qua máy quét họ cũng không biết thì phải. Mà cái máy quét vừa gọi cái gì vậy?

Phó cai ngục?

Người này là người của lời đồn sao?

Một cô gái?

Cánh cửa tự động kiểm duyệt xong đã mở ra, Miyoko tự nhiên mà bước vào bên trong, cánh cửa đóng lại, cả cơ thể khuất bóng trước mắt các quân lính an ninh. Một trận xôn xao lần nữa lại dấy lên sau lưng cánh cửa.

Nhưng hiện tại trước mặt Miyoko, những giám ngục trưởng ngồi nơi này có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm về người mới đến kia. Những đôi mắt đổ dồn về phía Miyoko lướt qua một lượt, không có bản tên, lại nhìn đến tấm thẻ mà Miyoko đang cầm trên tay, thẻ bạc của chỉ huy cấp cao trên nhà ngục này mới có.

"Yo~, lính mới sao?"

Một giọng bán nam bán nữ lại vang lên. Miyoko dừng bước chân của mình nhìn chăm chú về phía người kia.

Miyoko lia mắt nhìn đến người trang điểm như ổ quạ, mùi nước hoa xộc vào cánh mũi có chút khó chịu, con ngươi Miyoko vừa chuyển nhìn đến bản tên trước ngực của anh ta.

Kiji Mutsuba-anh ta là nam đấy, nhưng linh hồn giới tính gì thì bên ngoài thể hiện rõ rồi không cần nói nữa.

Miyoko thu mắt mình lại không trả lời, lại nâng mắt nhìn đến đôi mắt đen chăm chú nhìn mình nãy giờ.

Con lựa trọc khu 13 đây mà.

Đêm hôm qua cô có nhìn thấy hắn, cũng nhìn hắn đánh cho nhóm thanh niên kia bầm dập. Tuy vậy đó cũng không phải là chuyện của cô đúng không.

Miyoko bước chân, đi vòng qua người Hajime tay định nắm lấy cánh cửa đẩy ra, thì giọng nói phía sau lại vang lên.

"Cai ngục đang họp!"

Miyoko vẫn không nói, hành động vô cùng tự nhiên đẩy ra.

Tuy vậy bên trong đã có người mở ra giúp cô khi Miyoko chưa tác động lực lên nắm cửa.

"Yo~, Mimi-chan!"

"..."

Nam nhân vừa bước ra không ai khác chính là Mitsuru, tính choi choi thế nhưng cũng theo đuổi Momoko hơn mấy năm trời rồi đấy. Miyoko biết hắn từ khi tên này học phổ thông cùng lớp với Momoko, sau đó hắn lại đến nhà chơi. Cho tới bây giờ dường như, Miyoko gặp hắn không trên dưới 100 lần. Và bản mặt của hắn lúc nào cũng đáng đánh.

"Này, Mimi-chan đừng trưng cái bộ mặt đó cho anh xem chứ. Chào hỏi như người quen xem nào!"

"..."

Miyoko nhướn mày của mình, lùi ra phía sau một bước cách xa tên dở hơi này ra.

Lập tức như dự định của Miyoko, Mitsuru giang tay hét lớn.

"Chào mừng!"

Miyoko đẩy nắm cửa, bước vào trong phòng, nam nhân kia một bước lập tức ôm đất mẹ, cánh cửa đóng lại, cũng truyền vào tai Miyoko vài tiếng la oai oái của tên dở hơi bên ngoài.

Cánh cửa trong phòng vừa mở, một bóng người bước vào. Momoko nhìn đến cô bé bước vào liền thở dài ngán ngẩm, đồng thời trong lòng cũng dở đi bớt một cục tạ.

"Mimi-chan, em đến muộn!"

"Vâng!"

Miyoko không phép tắc, chỉ nói vỏn vẹn hai ba câu sau đó bước đến gần Momoko, tiện tay nhặc tài liệu rải rác trên bàn xem qua một lượt.

Momoko nhìn đến Samon khó hiểu nhìn về phía Miyoko, liền lên tiếng giải thích.

"Samon, cấp trên của cậu. Miyoko Hyakushiki-phó cai ngục mới đến!"

"Hả..."

Miyoko liếc đến người vừa hét lên bên tai, cô nghiên mắt nhìn về cậu ta, lại không nói, đưa mắt về phía sấp tài liệu của mình.

Momoko lại thở dài, nhìn đến Miyoko.

"Đồng phục đâu? Còn có bản tên của em đâu?"

"Giặc chưa khô!"

Thản nhiên một câu trả lời.

Momoko vẫn biết rõ ở đây mọi thiết bị đều cải cách tiên tiến, ngay cả đồng phục giặc chưa đến 1 tiếng đồng hồ sẽ khô, đừng nhắc đến chuyện Miyoko đã ở đây trên 1 ngày nhưng vẫn không có đồng phục.

Cơ bản con bé này ở khu vực đất liền cũng chưa bao giờ có thoái quen mặc đồng phục đi.

Momoko im lặng không nhắc đến chuyện đó nữa, những dịp quan trọng Miyoko cũng không còn nhỏ con bé sẽ tự biết cách cư xử.

"Anou~, phó cai ngục mới, sau này mong giúp đỡ."

Samon sau lúc bàn hoàng lại gãi đầu đưa tay ra bắt chuyện làm quen. Miyoko nghiên mắt nhìn tay của Samon lại nhẹ cong khóe môi của mình, nhìn đến anh ta.

"Tôi nhỏ hơn anh đến 7 tuổi, không cần câu nệ như vậy. Vả lại, sau này mong anh giúp đỡ hơn mới đúng!"

"Ừ nhỉ! Samon sau giờ làm việc, dẫn con bé đi tham quan một vòng đi..."

Kẻo nó lại đặt boom ở đâu đó thì phiền thêm!

Momoko nuốt vào câu cuối trong lòng không nói ra.

Tiếp tục nghiên mắt báo hiệu cho Hajime bước vào báo cáo tình hình ở khu 13.

Miyoko và Samon trở lại vị trí đứng hai bên của Momoko, Miyoko lại có chiếc ghế đặc biệt cho vị trí của mình mà ngồi xuống bên cạnh Momoko. Cô bình thản đưa con ngươi xanh ngọc nhìn đến tên đầu hói kia, nghiên đầu một chút nghe từng việc mà Hajime trưởng giám ngục khu 13 báo cáo về ngục tù số 13.

Một lọn tóc khẽ rớt trên vai của Miyoko, cô chậm rãi vươn tay quấn lấy loạn tóc đó nghiên đầu vừa nửa trêu đùa, nửa nhìn chăm chú về phía Hajime mỉm cười.

An ninh ổn?

Trong camera an ninh ở khu 13 không phải Hajime không thấy, đêm đó chính tên thắc bím Uno kéo tay cô đi, máy quay chắc chắn quay được, thậm chí chuyện Hajime đứng chắn trước cổng ra cuối cùng cũng là khi hai người ánh mắt chạm nhau, hắn nhìn rõ hình dáng của cô.

An ninh ổn?

Chắc không phải như đêm đó một cách vượt ngục khá hoàn hảo nếu không có ải cuối cùng của hắn, chắc chắn 4 tên nhóc đó đã trốn thoát thật sự rồi.

Ngục 13 là khu ngục thú vị lắm đi!

Khóe môi Miyoko cong lên một đoạn, con ngươi xanh ngọc sáng lấp lánh nhìn chăm chú bóng lưng của Hajime xoay người ra về.

Miyoko chống người ngồi dậy khỏi ghế, lên tiếng.

"Trưởng giám ngục khu 13."

Bước chân Hajime dừng lại đột ngột, cứng ngắc xoay người, anh ta vẫn cố gắng trong tư thế tự nhiên nhất.

"Gọi tôi là Hajime được rồi."

Trong lòng Miyoko tán thưởng, giám ngục ở nơi này không chỉ cai quản giỏi, còn đóng kịch chuyên nghiệp.

"Tôi muốn đến khu 13 của anh được chứ?"

"Được.Không biết phó cai ngục đến khu 13 chúng tôi làm gì. Ngay bây giờ sao?"

"Nghe anh nói trong lời, tôi hứng thú muốn tham quan khu 13 trước. Và đương nhiên là ngay bây giờ rồi!"

"..."

Tham quan cái quỷ, cô bị lôi đi vượt ngục chẳng lẽ không tham quan hết sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp