Mộng Điệp

Chương 1: Phó cai ngục mới xuất hiện


3 năm

trướctiếp

"Con gái, bây giờ ta là cha của con."

"Con gái, quên hết mọi chuyện trong quá khứ đi. Gia đình này sẽ cùng con làm lại từ đầu."

"Nè, Mimi-chan chơi với chị đi."

"Mimi-chan, đừng khóc, chị xoa thuốc cho em!"

"Miyoko- từ nay cái tên đó của con, và dòng họ của ta sẽ có thêm một đứa con gái. Miyoko Hyakushiki"

- -

"Nè nghe gì chưa? Hôm nay hình như phó cai ngục sẽ đến đây đấy."

"Huh? Cai ngục nào cơ?"

Một nhóm tù nhân ngồi xúm xụm lại trong giờ nghỉ lao bàn tán về việc có chức vị mới. Mỗi năm nhà tù Nanbaka đều có thêm một đội tân binh đến thay và giám sát các chức vụ ở nơi này, và những cựu binh đều trở về đất liền. Cho đến bây giờ nhà tù Nanbaka là nhà tù được xem là bí ẩn nhất trong tất cả nhà tù, ở nơi này phạm nhân chưa bao giờ thoát được.

Một cách chặt chẽ và trang nghiêm. Những binh sĩ ở đây đều là những người thuộc thể loại chuyên đào tạo ra từ các ngành nghề, tuyển chọn trong top 1 khác nhau ở đất liền.

Và hôm nay, tin có một chức vị cao đột nhiên xuất hiện ở nhà tù này làm cho những người cai ngục, chức trách xôm xao, không những thế, kẻ có quyền đứng trên vạn người, dưới một người xuất hiện mới ngày đầu giữ trọng trách vị trí quan trọng như vậy cũng là cái tin đầu tiên họ nghe được.

"Nè, Hajime anh nghe gì về người sắp chuyển tới hay chưa?"

Seitarou Tanabara- một thanh niên điển trai, yêu nghề, nhưng có tính nhát cấy. Giám ngục cấp thấp ở khu vực số 13, do Hajime Sugoroku cai quản. Anh ngồi trước màn hình trực tuyến, cai quản các máy quay lại quay sang nhìn đến trưởng giám ngục của mình.

Hajime thanh niên đầu hối, bất diệt nhìn đến Seitarou lại rít một ngụm điếu thuốc, viết loáy hoay trên sấp tài liệu.

Hắn làm gì có thời gian để tâm đến người nào mới tới chứ. Mỗi năm đều có tân binh lại đây chẳng phải sao, chuyện như cơm bữa như vậy chẳng phải khiến người khác để ý quá nhiều.

"Chuyện đó liên quan gì tới tôi."

"Tôi nghe nói vị phó cai ngục lần nay có tiền án trước kia đấy!"

Hajime dừng lại cây bút của mình, ngẩn đầu lên, nheo mắt nhìn về phía Seitarou.

"Tiền án là thế nào?"

"Người này hình như đã đánh đồng nghiệp, và tù nhân. Trong số đó hình như bị giết chết ấy!"

"Huh? Người như vậy tại sao vẫn còn giữ chức cai ngục được chứ?"

Hajime không hiểu ở đất liền, chính phủ đang muốn làm cái gì. Vài năm trước vụ án của tên đó chưa đủ gây náo loạn một thời gian rồi hay sao?

Seitarou dường như không quan tâm đến thái độ, hoặc cậu ta cũng chẳng biết được Hajime đang nghĩ gì. Cậu tiếp tục luyên thuyên.

"Hình như hắn ta được cấp phép cho giết người thì phải."

"Cấp phép cho giết người?"

Có cái luật quái gỡ đó khi nào xuất hiện vậy?

Hajime không nói khi nhìn thấy tên phó giám sát cấp thấp của mình đã run cầm cập kia, anh thở dài một tiếng sau đó dập tắt điếu thuốc, đi ra ngoài, không quên để lại một câu.

"Làm việc đi."

"Vâng, giám sát."

Seitarou nhìn Hajime bình tĩnh đi ra ngoài cũng không nói nhiều nữa, trong lòng có chút lo lắng nhưng rồi cũng phải quay vào làm việc. Chỉ tiếc là thời gian yên tĩnh của nhóm người này cũng không được bao lâu.

Hú...hú..hú... "cấp báo có tù nhân vượt ngục! Nhắc lại có tù nhân vượt ngục!"

Chuông báo động lại vang lên in ỏi.

- -

Lộc cộc!

Tiếng guốt giày rơi trên mặt đá lát nền.

Ở đây là tù giam, phía dưới là nước, bao quanh nơi này cũng là biển. Một hòn đảo không có trong bản đồ, đi máy bay mất đến 3 ngày liền mới đến được hòn đảo này, mà đều là trực thăng. Nếu không đi tàu cũng phải mất đến 1 tuần liền.

Miyoko chỉ muốn đi sớm một chút, nên bắt máy bay trực thăng rời trước, đến nơi này.

Cuối cùng thì cô không hiểu vì cái gì mà chính mình phải bị lôi chạy đi như một tù nhân thế này.

Rầm!

Tiếng cửa đá kích hoạt bẫy bị đóng lại.

Miyoko xoay đầu nhìn đến bức tường chặn đứng cánh cửa cuối cùng để cô quay đầu lại, khi tách nhóm phạm nhân này, cũng đã đóng lại, xem như con đường cô quay lại lộ trình tham quan cũng bị chặn mất.

Cô chạm rãi thở dài. Cuối cùng thì cô chẳng hiểu vì sao mình phải gặp hoàn cảnh này.

"Mà nè, hình như cậu không phải khu 13 đúng không? Tôi chưa gặp cậu bao giờ cả."

Một thanh niên tóc đen, có ít ngọn tóc màu đỏ, đôi mắt hai màu nhìn chăm chú về phía Miyoko. Lúc này con người này đang choàng một áo choàng phủ cả đầu tóc, chính cậu không phân biệt được nam hay nữ. Mà dù sao ở cái nhà tù Nanbaka này cũng chẳng có nữ nào xuất hiện.

Thật sự ở đây có khu nữ tù đấy, nhưng khu đó được xem như bỏ trống hoàn toàn. Vì chẳng có bóng ma nào có thể đủ lực thoát được khỏi những nhà tù kia, mà đến được nơi này cả, nếu có cũng ở dưới tầng ngục rồi. Mà cậu thì không thể xuống tầng ngục xem được.

Hajime luôn chặn đứng đường xuống dưới của cậu.

Người bị tên nhóc tóc đen, ngọn đỏ hỏi đến. Cùng lúc cũng làm chú ý bởi ba thanh niên đi nhóm cùng họ, một người cao to lực lưỡng khoan tay nhìn về phía Miyoko.

Ít nhất họ không kéo chiếc mũ áo choàng của cô xuống một cách bất lịch sự.

"Này, cậu là người mới tới à?"

Một tên nhóc tóc lục, nhí nhảnh nói chuyện.

"Mới tới mà gan thật đấy, dám tự vượt ngục một mình!"

Tên cao to lực lưỡng kia lên tiếng nói.

Miyoko tự nhiên im lặng, cô chỉ gật đầu một cái nhẹ. Thật sự là cô mới tới, nhưng cô cũng không đến đây chỉ để vượt ngục làm thú vui!

"Này, khoan đã, cổ tay thế này..."

Tên nhóc lúc nảy vừa nhìn thấy cô đã vội kéo lấy cổ tay của Miyoko chạy đi mà không hỏi lời nào kia, lúc bây giờ tay vẫn giữ chặt cổ tay của Miyoko, ngón tay cái trên làn da của cô hơi cọ nhẹ một chút, lại lật ngửa cổ tay của Miyoko ra, con ngươi nhỏ hẹp như rắn, đầy tính kế của cậu ta nhìn chăm chú về cổ tay cô, lại ngẩn đầu nhìn lên Miyoko.

"C-Cậu... không phải là con trai sao?"

"Chú mày nói gì thế Uno, không phải con trai là sao?"

Tên cao to lực lưỡng thắc mắc nhìn đến tên nhóc thắc bím kia. Miyoko lúc này mới chậm rãi vươn tay rút nhẹ lấy bàn tay của tên Uno-thắc bím kìa ra, nhẹ cười một tiếng.

"Tôi giống con trai lắm sao?"

Vừa nói, Miyoko vừa vươn hai tay, kéo lấy mũ áo choàng thả xuống, làn tóc hồng mượt chậm rãi đổ như thác nước xuống phía sau lưng. Con ngươi xanh ngọc sáng lên dưới ánh sáng của ánh trăng lập lòe, mi dày cong vuốt khẽ lay động khi ngọn gió đột ngột thổi qua.

Không gian đột nhiên chìm vào yên tĩnh.

Miyoko nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt, lại vươn tay huê qua lại trước mặt tên nhóc tên Uno kia, nhẹ cười.

"Sao vậy? Thấy tôi như gặp ma rồi sao?"

"À..không phải.. cái đó..."

Uno đột nhiên cảm thấy đời playboy của mình tàn lụi khi gặp một cô gái như thế này.

Cậu chắc chắn rằng, kinh nghiệm tình trường gì đó của cậu hình như bị chó tha đâu hết rồi. Chẳng chút mảy may nào về nhớ đến nữa.

Miyoko không hiểu bốn nam nhân này đang nghĩ cái gì trong đầu, ít nhất ở nơi này giam giữ như vậy, họ cũng giống như đi ngũ, cách li với nữ nhân. Khi gặp cô có chút sốc mà thôi.

Miyoko nghiên người nhìn về phía sau cánh cửa, khi đã được tên thanh niên tóc đen ngọn đỏ kia mở khóa. Ấn tượng đầu tiên về cậu nhóc này chính là mọi khóa mật đều được cậu ta mở một cách dễ dàng như một thiên tài.

Có lẽ đây là đứa con của lão ta đi.

Kẻ mà Momoko đang để ý nhất!

"Này, người kia đợi các cậu cũng hơi lâu rồi đấy!"

Ở trước mặt họ, là một khoảng đất rộng, xa hơn nữa là biển.

Đây là điểm cuối cùng của khu vực ngục 13 này.

Miyoko chớp đôi mắt của mình một chút, lại nghiên mắt nhìn đến bốn nam nhân kia, đột nhiên tỏa ra trên vẻ mặt một vẻ vô cùng ngầu.

Không hẳn, cô chẳng biết tả sao. Có lẽ thuộc dạng muốn thể hiện đi.

"Là phụ nữ nên để chuyện này cho đàn ông giải quyết đi!"

Một bàn tay vỗ lên vai cô. Miyoko nhìn sang, lại đưa mắt nhìn lên, đó là bàn tay chủ nhân Uno. Nhóc con đó đang mỉm cười rạng rỡ với cô, ra bờ ấm áp.

Miyoko nhìn anh ta một chút, lại nhún vai.

Mặc kệ cho bốn thanh niên kia ra ngoài ứng chiến với tên khỉ đột tên Hajime kia.

Trước khi đến đây, Miyoko cũng đã biết được một số thông tin về các giám ngục ở nơi này. Còn ngay cả trận chiến năm đó, cô cũng có mặt, hình bóng kia, trang phục kia cũng đã quá quen với cách hành xử không não của anh ta rồi.

Vài phút sau, bên tai của Miyoko chỉ nghe vài tiếng binh bốp, rồi tiếng rên rỉ của nạn nhân.

Miyoko cười khẽ một tiếng, xoay gót rời đi.

Chuyến tham quan khu 13 vậy đủ rồi. Khi nào đó tìm Hajime mời anh ta chơi bài vậy, tên này hay gian lận có tiếng, xem như poker phải cho hắn một trận mới được.

- -

Ở khu 04.

Kenshirou Yozakura đang đi tuần xung quanh khu vực của mình.

Thực ra giám sát thì hắn cũng chẳng cần làm như vậy, để mọi chuyện cho đám nhỏ cấp dưới nó làm. Nhưng muốn đảm bảo an toàn khi cai ngục sắp trở về, hắn phải đem vinh dự này lấy lòng cô ấy.

Kenshirou đi một vòng quanh khu tập, lúc này cũng đã quá 0 giờ đêm, mặt trăng lên cao ngất. Ánh sáng yếu ớt rọi xuống mặt hồ một mảnh lan dài.

Kenshirou  đột ngột dừng bước chân, lia mắt nhìn về một dáng người đang đứng dưới gốc cây ánh đào, mùa này sắp lập xuân, anh đào sớm rụng hết lá, trên cây sắp đâm chòi những mầm non xanh nhỏ.

Nhưng vào ban đêm chúng thật xác xơ.

"Ai đang ở đó?"

Hắn cẩn thận từng bước đến gần, giọng nói quát khẽ, hắn cũng không muốn đánh động đến cấp dưới đang đi tuần tra. Hiện tại tù nhân của hắn đang khá ổn, chỉ vài nhóc hơi quậy, rảnh rỗi muốn hít khí trời, lại muốn vượt ngục. Nhưng an ninh ở đây không phải hạn soàn, tù nhân vượt ngục đứng ở đó hẳn cũng đã vài tiếng rồi, nhưng chẳng chút phát động nào về báo nguy.

Kenshirou  có chút đánh giá về tù nhân này. Từ khi nào khu hắn lại có tù nhân thiên bẩm đến như vậy?

Người kia không trả lời, đáp lại Kenshirou  chỉ là một mảnh không gian yên lặng. Kenshirou cau mày, bóng người kia vẫn không nhúc nhích, hắn kiên nhẫn gọi thêm một tiếng nữa.

"Về ngục đi, cậu nếu ở đây quá lâu sẽ gây rắc rối cho tôi đấy!"

Vẫn không có tiếng trả lời. Kenshirou  lúc này lại đã rất gần, anh hơi bất ngờ khi người phía đó lại là nữ, một cơn gió thổi nhẹ ra, dưới ánh trăng làn tóc hồng khẽ tung lên, gợn sóng uốn lượn phía sau người kia.

Kenshirou  hơi khựng người lại một chút, nếu cai ngục thì không phải màu mái tóc đó, nhưng nếu một người anh từng quen thì chắc chắn người đó không thể ở đây được. Năm đó... cô ấy chết rồi mà?!

"Kenshi -kun, lâu rồi không gặp!"

Giọng nói văng vẳng bên tai, rồi tắt lịm đi trong không khí.

Kenshirou  vội bước chân đi đến gần, nhưng người đã biến mất, không còn hình bóng.

Kenshirou nhìn quanh một chút, phía dưới là bờ vực, là vách đá nhọn hoắc và biển, phía trên lại là dày tường khá cao không thể người thường treo lên được, nếu có cũng mất rất nhiều thời gian. Trong khi Kenshirou  chỉ cách 5 bước chân có thể đến gần cô gái đó hơn, thì bóng cô gái đó đã sớm biến mất.

Kenshirou  không nghĩ anh đã gặp ma. Nhưng hoàn cảnh trước mắt, không nói là ma thì là cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp