Nợ Âm Khó Thoát

Chương 114: Âm mưu lớn


...

trướctiếp

Lẽ nào người áo choàng đen là bố tôi sao?

Đối với phán đoán này, lòng tôi căn bản không có cách nào tiếp nhận nổi, bố không phải đã mất tích rồi sao? Biến mất cùng với những người trong thôn rồi.

Nếu như nói người lúc nãy là bố tôi, vậy vì sao ông ấy lại cùng với môn phái âm thi, nói chính xác hơn, là liên thủ với thế lực đứng sau môn phái âm thi.

Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng ánh mắt này cũng quá giống rồi, còn kết hợp thêm cả việc lúc trước người áo choàng đen không có ra tay giết chết chúng tôi.

Người áo choàng đen, rất có khả năng là bố tôi! Mà lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn, thực lực của bố không ngờ lại mạnh đến như thế.

Cảnh giới Nguyên Đan, đây e rằng còn trên cả cảnh giới tiên thiên, nếu như bố mạnh đến như thế, tại vì sao không ngăn cản chuyện xảy ra ở trong thôn?

Trong này có quá nhiều thứ khiến tôi nghĩ không thông, nếu như người đó thực sự là bố, thì phải đến bao giờ mới có thể gặp lại ông ấy? Hỏi ông ấy tất cả nhưng việc này, rốt cuộc là vì sao?

- Đang nghĩ gì thế?

Bên cạnh truyền tới tiếng của Mễ Trần, tôi mới mạnh mẽ định thần lại, tôi lắc đầu, Mễ Trần nói với tôi, thi thể đều đã bị xếp chồng lên nhau, sắp phải đốt rồi, kêu tôi mau cùng bọn họ xuống núi!

Tôi gật đầu, lúc này tôi cũng phát hiện, ở giữa mặt đất phẳng trên đỉnh núi Cửu Long, đã có một ngọn núi nhỏ, toàn bộ đều là thi thể, một vài cương thi, một vài thì lại là đệ tử môn phái âm thi.

Còn về người của cục số chín, thi thể nhất định phải đem về.

Tôi cùng đám người Mễ Trần đi xuống núi, vừa đến chân núi, lập tức đã thấy có ánh sáng của lửa, quay đầu nhìn, chính là ở trên đỉnh núi.

Mà suốt dọc đường, tôi lại không ngừng hồi tưởng, bố có lẽ đã sớm núp trong bóng tối, nhưng vì sao ông ấy lại phải ngăn cản tôi? Chẳng lẽ là vì không muốn để tôi biết được tin tức gì đó từ trong miệng Lão Thi Tượng hay sao.

Ra sức xoa xoa mặt, để cho bản thân tỉnh táo lại chút, bởi vì nếu người áo choàng đen đúng là bố tôi, vậy thì lời nói mà ông ấy nói, cũng đã có lời giải.

Bởi vì thực lực của tôi quá yếu, cho nên có một số thứ không thể để cho tôi biết.

Thực lực, tấc cả đều là vì thực lực, nếu bố tôi vẫn còn sống, vậy có thể người trong thôn cũng không sao, chuyện này ngược lại còn khiến lòng tôi yên tâm hơn nhiều.

Bởi vì lúc trước, tôi vẫn luôn cho rằng chuyện xảy ra trong thôn là do tôi, tất cả mọi trách nhiệm đều là vì tôi.

Bây giờ khả năng rất lớn là người trong thôn không sao cả, vậy lòng tôi đương nhiên cũng yên tâm hơn nhiều.

Phù! Tôi hít sâu một hơi, để cho tâm tình của bản thân bình tĩnh lại, sau khi vào đến khu thành phố, tôi cũng xuống xe, tiếp theo đây tôi cũng không cần thiết phải liên lạc hay có quan hệ gì với cục số chín nữa.

Nhiệm vụ núi Cửu Long đã kết thúc, ít nhất thì cũng tạm thời kết thúc, tôi đi theo cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Trực tiếp quay trở về nhà, cả người tôi nằm xuống giường, đầu óc có chút hỗn loạn, tôi phát hiện, thôn chúng tôi nhìn thì như rất yên bình chẳng có gì bất thường, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện.

Mà những chuyện này lại như một tấm lưới lớn, hình như còn có rất nhiều liên kết, chỉ có điều hiện tại tôi ở trong tấm lưới lớn, nhìn không rõ điểm cùng, cho nên cũng hoàn toàn sờ không ra điểm bắt đầu.

Tôi còn biết một đạo lý đơn giản nhất, đó chính là nếu muốn ở trong tấm lưới này nhìn được xa hơn, thì cần phải nâng cao thực lực.

Mà hiện tại tôi mới Trúc Cơ cấp một, nhiều nhất cũng chỉ được coi là bước đầu tiên, nói đúng hơn, chính là quá yếu.

Nghĩ một lát, tôi trực tiếp nhắm mắt lại, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Đợi khi tôi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ hai, nhìn thấy căn phòng vì lúc trước bận rộn tu luyện mà giờ đây bừa bộn mỗi chỗ một cái, tôi cũng dậy đi quét dọn.

Vừa dọn xong, liền nhận được điện thoại của Mễ Trần, sau khi ấn nghe, Mễ Trần nói với tôi anh ta đã rời khỏi Qúy Dương, tối qua có gọi cho tôi mà không liên lạc được, bởi vì đêm qua lúc làm nhiệm vụ phải tắt nguồn, đến sáng nay tôi mới mở máy.

Tôi hỏi Mễ Trần chuyện của môn phái âm thi có phải cứ như thế mà kết thúc rồi không, Mễ Trần im lặng một lúc, sau đó nói với tôi, những chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngược lại, đây mới chỉ vừa bắt đầu.

Lòng tôi hơi trùng xuống, sau đó hỏi Mễ Trần, đằng sau những chuyện này có phải còn có tình hình gì hay không?

Mễ Trần bảo tôi chờ một lát, hình như đang tìm một chỗ không có người, sau đó anh ta nói:

- Thực ra chuyện của môn phái âm thi, mười bảy năm trước, đã bắt đầu từ lúc tiêu diệt môn phái âm thi rồi, lúc đó thế lực phía sau môn phái âm thi vẫn luôn không hiện thân, khiến cho cục số chín không biết bắt tay từ đâu, lần này đột nhiên lại lộ diện, đầu tiên chứng minh đối phương cảm thấy không chắc chắn.

- Bằng không đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng lộ diện như thế, ví dụ như lần này, mặc dù cục số chín đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng cuối cùng vẫn để cho đối phương trốn thoát, cho nên sự kiện lần này, rất có khả năng chỉ là mở đầu, nói không chừng giới tu đạo sắp loạn rồi!

Lời nói của Mễ Trần khiến lòng tôi trở lên cực kỳ nặng nề, giới tu đạo sắp loạn? Không đợi tôi nói gì, Mễ Trần lại lên tiếng.

- Nói nhỏ cho cậu biết, sự kiện môn phái âm thi lần này, có lẽ phía sau vẫn còn cất giấu một âm mưu lớn hơn, chỉ là hiện tại vẫn chưa lộ ra khỏi mặt nước mà thôi.

Tôi nói chuyện với Mễ Trần một lúc, anh ta dặn tôi tự mình phải cẩn thận, đồng thời cũng không được chậm chạp trong việc dâng cao thực lực của bản thân, ở thế giới này, vốn dĩ chính là thế giới dùng thực lực để nói chuyện.

Trong thế giới của người thường, tiền bạc, quyền lợi, địa vị chính là thực lực, mà trong giới tu đạo, cũng giống hệt như thế, có thực lực, bạn mới có quyền mở miệng.

Sau khi cúp điện thoại, cả người tôi lại rơi vào trong trầm mặc, chính xác, thực lực, đây là thứ không thể thiếu, quyền được mở miệng nói chuyện đại diện cho tất cả, có thực lực, bạn mới có quyền nói chuyện.

Sau khi chuyện môn phái âm thi kết thúc, cuộc sống của tôi lại trở lên bình dị, không sai, một cuộc sống rất bình thường, chỉ có điều là nhiều thêm một con đường tu luyện.

Ngày nào cũng không thể thiếu tu luyện, còn đối với chủ nhà như yêu tinh kia, tôi sử dụng một chiến lược, có thể trốn thì trốn, trốn không được thì lại nghĩ thêm cách khác.

Tôi không hề cảm thấy bản thân mình có sức hút đến như thế, mà ngược lại, mỗi một tấc da trên cơ thể của Hoàng Tiểu Tiên thì đều tràn đầy loại mê lực khiến người khác không thể cự tuyệt, tôi thực sự không hiểu, vì sao Hoàng Tiểu Tiên lại đem tinh lực của mình đặt lên trên người tôi.

Nếu như không phải do tôi cố gắng ra sức kiềm chế, chỉ sợ chuyện gì phải xảy ra cũng đã sớm xảy ra.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua một tháng, hiện tại đã là tháng chín, mà thời gian đến trường đại học báo danh cũng chỉ còn cách ba ngày nữa.

Thời gian một tháng này, thực lực của tôi đã tăng lên Trúc Cơ cấp hai, khoảng cách với cấp ba cũng rất gần rồi, chỉ có điều tôi cũng không vội vã.

Bởi vì lúc trước tôi đột phá lên Trúc Cơ nền móng vốn có chút không ổn định, còn đối với đạo cơ kỳ lạ kia của tôi, tôi gần như cũng không cảm thấy có trở ngại gì, lúc tu luyện cũng không gặp phải cản trở nào như cũ.

Điều này lại khiến tôi có chút khó hiểu, với lại bên cạnh cũng không có người tu đạo, không biết đạo cơ của người khác sẽ mang hình dạng như thế nào.

Tối qua tôi đến cửa tiệm của lão Doãn, bởi vì tôi đã dùng hết Linh Khí Đan, mà trong tay lão Doãn cũng không có thừa Linh Khí Đan, Chân Nguyên Đan bây giờ tôi vẫn chưa cần dùng đến.

Lão Doãn nghĩ một hồi, nói để lão ta ra ngoài tìm chỗ nào đó đổi cho tôi ít Linh Khí Đan, lão Doãn đối đãi với tôi, thực sự không phải tốt bình thường, thậm chí có nhiều lúc, tôi cảm giác lão Doãn giống như là sư phụ của tôi.

Tôi có chỗ nào nghi hoặc, lão ta đều sẽ không do dự mà giải thích cho tôi nghe, chỉ có điều tính khí của lão Doãn hỉ nộ vô thường, không ít lần bị lão ta mắng.

Mà cũng sắp vào học, tòa nhà của Hoàng Tiểu Tiên rất nhanh đã có thêm hai người đến thuê phòng, đều là nam giới, khi hai tên này nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài.

Mà Hoàng Tiểu Tiên hình như cũng không phòng ngừa bọn họ, điều này khiến lòng tôi khá khó chịu, một người con gái tốt như thế, bạn nói xem cho dù là chồng chết rồi, đường đường chính chính tìm một người đàn ông khác thì cũng chẳng có ai nói được gì.

Nhưng Hoàng Tiểu Tiên như vậy khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dựa vào tìm hiểu hai tháng nay của tôi, Hoàng Tiểu Tiên cũng không phải là loại con gái lẳng lơ, điều này lại khiến tôi nhìn không ra.

Ngày thứ hai, tôi lại đi tìm lão Doãn, lão Doãn đúng thật đã quay về, mà còn đưa cho tôi một bình Linh Khí Đan, nói với tôi đây là Linh Khí Đan hàng cao cấp, đủ để tôi đột phá lên Trúc Cơ cấp bảy.

Tôi đương nhiên vui mừng khôn xiết, sau khi rời khỏi chỗ của lão Doãn, thuận đường cũng đi tới trường học báo danh luôn, vừa đến cổng trường, da đầu tôi tê dại, lông mao khắp người lập tức dựng đứng hết lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp