Nợ Âm Khó Thoát

Chương 113: Thất bại


...

trướctiếp

Nhưng hiện tại, chiến đội mà hắn tham gia đã rất rõ ràng, chính là một giuộc với gã áo dài đen kia.

Lúc này, khí thế trong chiến trường lại bắt đầu bạo phát, không kịp nghĩ gì khác, đôi mắt tôi nhìn chằm chằm người áo choàng đen, muốn từ trên người hắn nhìn ra chút gì đó.

Không thể không nói, hắn ẩn giấu quá sâu, tôi không ngừng đánh giá từng tiểu tiết trên người hắn, nhưng vẫn không nhìn ra được gì như cũ.

Từ lúc người áo choàng đen xuất hiện cho tới giờ, đều không hề lên tiếng, mà lúc này, gã áo dài đen trước mắt bỗng cười lạnh cất lời:

- Sao rồi? còn muốn giữ chúng tôi lại không?

Lúc này, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của lão Liễu lóe lên một ánh hào quang, thân hình vốn dĩ hơi gù lúc trước, bây giờ đây bỗng dựng thẳng, một luồng khí thế khủng bố lập tức phát ra.

- Không thử, sao biết!

Tiếng nói khàn khàn truyền ra từ trong miệng lão Liễu, giây tiếp theo, cả người lão Liễu đã biến mất khỏi chỗ cũ, một cơn gió mạnh bỗng thổi tới.

Lập tức, tôi nhìn thấy thân hình người áo choàng đen rung lên, tôi nghe rõ bên trong lớp áo choàng, không ngờ lại vang lên những tiếng “lốp bốp”.

Sau đó, một nắm đấm giơ ra, đập mạnh lên phía trước, mà tôi nhìn thấy thân hình của lão Liễu như quỷ mê, xuất hiện trước mặt người áo choàng đen, mà một bàn tay cũng đưa ra, trực tiếp giao thủ với người áo choàng đen.

Thình!

Tiếng va vào nhau cực lớn bỗng vang lên, luồng khí khủng bố quét tung lớp bụi đất dưới mặt đất, giây tiếp theo, thân hình tôi loạng choạng lùi ra sau, thậm chí đến ngay cả làn sương đen bao trùm khắp đỉnh núi Cửu Long cũng đã bị luồng khí này thổi bay.

Nhưng lúc này, tôi lại phát hiện, đệ tử môn phái âm thi không ngờ đã trốn thoát phân nửa, cũng chính bởi vừa rồi tầm nhìn của chúng tôi bị làn sương đen che khuất, mà đệ tử môn phái âm thi thì dường như không hề bị ảnh hưởng bởi làn sương đen.

- Tất cả mọi người, toàn lực tiêu diệt đệ tử môn phái âm thi.

Đồng thời vào lúc này, tiếng hô của đội trưởng Long cũng truyền tới, mà khi đội trưởng Long vừa nói xong, trong tay ông ấy, xuất hiện một viên đan dược màu đỏ như máu, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng.

Nhìn thấy vậy, lòng tôi kinh hãi, tôi biết đan dược này, bởi vì tôi nhìn thấy Mễ Trần ăn qua một lần, Thị Huyết Đan, thứ này có thể tăng thực lực của bản thân trong một khoảng thời gian ngắn nhất.

Không ngờ đội trưởng Long lại lợi dụng Thị Huyết Đan?

Sau khi nuốt Thị Huyết Đan, sắc mặt đội trưởng Long trở lên có chút đáng sợ, đôi mắt đỏ mọng, tiếp đó, cả người trực tiếp bổ nhào về phía gã áo dài đen.

Mà lão Liễu thì đã chiến đấu kịch liệt với người áo choàng đen xuất hiện về sau, thân hình của chúng tôi không ngừng lùi ra sau.

Ở giữa trận chiến của kẻ mạnh, cho dù chỉ là một chút tàn dư, cũng đủ để khiến những người như chúng tôi bị trọng thương, cho nên căn bản không dám đứng quá gần.

Chỉ có thể đứng quan sát từ xa, nhưng khi tất cả người của cục số chín đuổi theo những nghiệp chướng còn sót lại của môn phái âm thi, trên núi Cửu Long, lại dâng lên một tầng sương đen, mà lần này làn sương còn dày hơn cả khi nãy, làm cho tầm nhìn của chúng tôi bị hạn chế rất nhiều.

Căn bản không thể tiếp tục đuổi theo, thậm chí còn phải phòng vệ cẩn thận, đây rõ ràng là một trận pháp, mà cũng là người của môn phái âm thi đã sớm chuẩn bị từ sớm trên đỉnh núi Cửu Long, có điều tuyệt đối không thể nào kỳ quặc như thế này.

Mà lúc này, sau khi đội trưởng Long sử dụng Thị Huyết Đan, gã áo dài đen cuối cùng cũng rơi vào thế hạ phong, đội trưởng Long từ từ áp sát lại gần.

Chân nguyên quanh mình vẫn đang toát ra ngoài, một bàn tay gió ngưng tụ trước mặt đội trưởng Long, bạo kích về phía gã áo dài đen.

Ầm ầm....

Bàn tay gió đập lên trên đôi cánh tay của gã áo dài đen, lập tức phát ra một tiếng vang lớn, sau đó, tôi nhìn thấy gã áo dài đen ngã văng ra, khi thân hình rơi xuống đất, một tay giữ chặt trước ngực, ho sặc sụa.

Gã bị thương rồi?

Nhìn thấy vậy, lòng tôi đột nhiên ngưng lại, sau khi đội trưởng Long sử dụng Thị Huyết Đan, thực lực đã tăng lên, gã này đương nhiên không thể chống đỡ quá mấy lần.

- tất cả đội viên huyền tự đội tám, đội chín, mau tới đây giúp tôi bao vây kẻ này.

Tiếng nói của đội trưởng Long vừa vang lên, lập tức, rất nhiều những kẻ mạnh của cảnh giới tiên thiên xông lên từ sau lưng tôi, bao vây gã áo dài đen vào giữa.

- Hô hô hô, thú vị, muốn bắt sống tao?

Bị nhiều người như vậy bao vây vào giữa, gã áo dài đen phát ra một tràng cười lạnh người, đối với việc này gần như chẳng chút quan tâm.

Tiếp đó, gã áo dài đen lập tức đưa mắt nhìn người áo choàng đen đang chiến đấu với lão Liễu, sao đó trầm giọng hô to:

- Đệ tử môn phái âm thi cũng đi gần hết rồi, chúng ta cũng mau rút lui thôi!

Nghe vậy tôi giật bắn người, thì ra người mà gã ta dựa vào chính là vị này, nhưng không phải bây giờ đã bị lão Liễu quấn chặt lấy sao? Lẽ nào gã còn có cách nào khác?

Chính vào lúc suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu tôi, đã thấy người áo choàng đen cất tiếng:

- Tự tôi sẽ biết, không cần nhắc!

Giọng điệu rõ ràng có chút không hài lòng, đây là đang bất hòa sao?

Gã áo dài đen bị thương mặt mày u ám, cũng không lên tiếng nữa, lúc này, tiếng nói của người áo choàng đen đang giao chiến với lão Liễu lại vang lên:

- Nếu đã như thế, vậy không hầu hạ được nữa rồi!

Dứt lời, một cơn lốc mạnh mẽ truyền ra từ người áo choàng đen, lập tức, cơn lốc trực tiếp ép lão Liễu loạng choạng lùi ra sau.

- Bắt sống kẻ đó!

Sắc mặt đội trưởng Long u ám, hô to một tiếng, rõ ràng là biết gã áo dài đen chuẩn bị chạy, thề phải giữ lại được gã áo dài đen đã bị thương kia, bởi vì cục số chín cũng rất quan tâm đến thế lực đứng sau môn phái âm thi.

Trên người gã nhất định có không ít thông tin hữu dụng, đương nhiên không thể để gã chạy thoát.

Hơn mười kẻ mạnh trong cảnh giới tiên thiên xông tới chỗ gã áo dài đen, còn người áo choàng đen vừa thoát khỏi nanh vuốt của lão Liễu kia, thân hình cũng mau chóng phóng tới.

Giây tiếp theo, ống tay áo phất nhẹ một cái, chỉ một động tác đơn giản như thế, mà ngay lập tức, tôi đã cảm nhận được một luồng khí khủng bố đang lan ra, thổi bay vài cảnh giới tiên thiên ở bên này.

Tiếp đó, người áo choàng đen đi tới cạnh gã áo dài đen, một tay nắm lấy bả vai gã, lúc này, không ngờ người áo choàng đen lại quay đầu lại nhìn tôi một cái, lần này, trong đôi mắt của người áo choàng đen, không còn ánh nhìn lạnh lẽo như lúc trước.

Ánh mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, tiếp đó, khi tôi nhìn thấy ánh mắt này, cả người tôi kinh hãi, nói không nên lời.

Trái tim tôi không tự chủ được mà đập càng lúc càng nhanh, giây tiếp theo, thân hình người áo choàng đen nhảy vọt lên, loáng cái đã tăng tốc xông vào trong màn đêm tối tăm.

Chỉ trong thời gian vài giây, hai bóng người đã trực tiếp biến mất không còn tăm tích.

Thân hình lão Liễu rơi xuống mặt đất, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào phương hướng rời đi của hai bóng người, một mảng tĩnh mịch như đã chết!

Chạy rồi, hai kẻ đó không ngờ lại có thể chạy thoát trước sự bao vây của nhiều người như thế, đội trưởng Long cũng mau chóng đi tới cạnh lão Liễu.

Lão Liễu giơ tay lên, ra hiệu đội trưởng Long không cần đuổi theo.

- Lão Liễu, cơ hội lần này không được để tuột mất dễ dàng!

Đội trưởng Long không can tâm, lên tiếng nói với lão Liễu.

Lão Liễu cũng hơi lắc đầu, sau đó nhàn nhạt nói:

- Thực lực của người áo choàng đen kia còn trên cả tôi, lúc giao đấu hắn cũng không dốc hết sức lực, cho dù là tôi đích thân đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp, chứ đừng nói là các cậu.

Tiếng nói nhàn nhạt của Lão Liễu vang vọng khắp không gian, giống như một cái chùy nặng trịch, đập mạnh vào trái tim của tất cả mọi người.

- Cái gì? Còn mạnh hơn cả ngài sao?

Mặt mày đội trưởng Long kinh ngạc, không thể tin nổi mà cất tiếng hỏi, dường như vẫn đang nghi ngờ câu nói của lão Liễu.

Lão Liễu quay đầu, nhìn xuống dưới mặt đất, không nói gì nữa, dưới đất nằm la liệt mấy chục cỗ thi thể, một vài trong đó là cương thi, phân nửa còn lại là đệ tử môn phái âm thi, còn cả vài người của cục số chín.

- Thu dọn chiến trường! Người của cục số chín đem về tổng cục, còn lại, đốt hết!

Lúc này, tiếng nói trầm trầm của đội trưởng Long vang lên, từ trong giọng nói có thể nghe ra, đối với nhiệm vụ ngày hôm nay, đội trưởng Long cực kỳ bất mãn.

Nói chính xác hơn, nhiệm vụ lần này đã thất bại, mà lúc này trong đầu tôi lại là hình ảnh của người áo choàng đen, nói đúng hơn, thì chính là ánh mắt cuối cùng mà người đó để lại.

Ánh mắt đó quen thuộc như vậy, bởi vì trong ấn tượng của tôi, ánh mắt ấy, là bố tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp