Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 122: Ta cứ chạy, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao


...

trướctiếp

Edit: susublue

Nàng đẹp rõ như ban ngày, trong sáng như ánh trăng, khiến người khác tự nguyện dâng mọi thứ cho nàng, giống như nàng là một cảnh đẹp lộng lẫy tỏa sáng nhất thế gian này, màu đỏ làm khuôn mặt của nàng càng xinh đẹp hơn, giống như hoa tươi đẹp đẽ ướt át, vẻ đẹp này khiến không ai có thể coi nhẹ.

"Ngươi..."Bách Lý Hành nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy giọng nói này, quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp "Thế nào, thái tử điện hạ cũng không biết ta sao?"

Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, sắc mặt Bách Lý Hành thay đổi, hắn không ngờ nữ tử mêm mại như hoa trước mắt này thật sự là Thượng Quan Tây Nguyệt, không phải khuôn mặt nàng rất xấu xí sao, tại sao lại biến thành xinh đẹp như thế.

"Ngươi.. Ngươi là Thượng Quan Tây Nguyệt?"

"Thế nào, không giống sao?"

Nghe cuộc đối thoại của hai người, tất cả mọi người đều biết, trời ạ, thì ra nữ tử xinh đẹp này lại là Thượng Quan Tây Nguyệt, phế vật xấu xí Thượng Quan Tây Nguyệt, vốn dĩ không thể tin được.

Bách Lý Hành nhìn thấy nữ tử trước mắt dùng ánh mắt lãnh nhìn mình, không còn vẻ yêu thương ngày xưa nữa, mặc dù hắn đã sớm nghe được lời đồn đại, nói Thượng Quan Tây Nguyệt trở nên xinh đẹp, nhưng lúc ấy hắn lại khịt mũi coi thường, cho rằng người vốn xấu xí thì sao có thể biến thành xinh đẹp, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết mình đã quá sai 

Hắn không rõ, vì sao khi đối diện với ánh mắt phỉ nhổ của Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, như mất đi vật quan trọng vậy.

Sau đó Bách Lý Thần lắc đầu, coi nhẹ cảm giác trong lòng, đôi mắt thâm thúy có lãnh ý rõ ràng "Tại sao ngươi lại ở chỗ này!"

Bách Lý Hành nghĩ thông suốt, coi như trở nên xinh đẹp thì thế nào, chỉ có dung mạo xinh đẹp còn phế vật thì vẫn là phế vật, vĩnh viễn không thành người tài mạo song toàn người giống Lâm Nhi được.

Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy buồn cười, sao ai nhìn thấy nàng xuất hiện ở đây cũng đều ngạc nhiên vậy, chẳng lẽ mình không thể tới sao?

"Ta nói thái tử này, ngươi động não một chút được không, nơi này là chỗ tranh tài, ta đến đây nhất định cũng để tranh tài, ngươi cần gì phải kinh ngạc như thế!"Thượng Quan Tây Nguyệt không hề che giấu sự đùa cợt và châm chọc trong mắt.

"Ngươi đến tranh tài?"Bách Lý Hành y như Thượng Quan Lâm đều không thể tin và nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt "Ngay cả linh lực ngươi cũng không thể tập hơn thì ngươi lấy cái gì để so tài, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là Lâm Nhi, cái gì cũng biết sao?"

Lâm Nhi? Thượng Quan Tây Nguyệt nghi hoặc nhìn Bách Lý Hành, xem ra ba tháng này không ít chuyện xảy ra, Thượng Quan Lâm lại làm hòa với Bách Lý Hành rồi, từ sau chuyện ở chùa miếu lần trước, Bách Lý Hành vẫn không quan tâm đến Thượng Quan Lâm, không biết lần này Thượng Quan Lâm đã dùng phương pháp gì để làm lành với hắn.

"Ta có thể tập hợp linh lực hay không là chuyện của ta, không phải chuyện của ngươi, đừng xen vào chuyện của người khác!"Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn nhiều lời với hắn, lập tức nổi điên lên nói tục.

Mà Bách Lý Hành bị lời thô tục của Thượng Quan Tây Nguyệt làm tức giận đến nỗi mặt tái nhợt, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, hắn cũng không thể nói ra chuyện gây tổn hại đến uy nghiêm của thái tử.

Đến cuối cùng, Bách Lý Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt thản nhiên đi đến khán đài.

Buổi trưa canh ba.

Chung quanh sân đấu võ đầy người ngồi, mặc dù bọn họ bị dung mạo Thượng Quan Tây Nguyệt làm cho kinh sợ, nhưng bọn họ vẫn nhất trí cho rằng mặc dù Thượng Quan Tây Nguyệt xinh đẹp, nhưng tranh tài dựa vào thực lực, diễn(D@fnn:;lle3""<quy11//d0on không liên quan đến dung mạo xinh đẹp, cho nên bọn họ đều cho rằng lần này Thượng Quan Tây Nguyệt nhất định sẽ thua, tuyệt đối là người xếp cuối bảng.

Một người trung niên ngồi trên đài cao, chắc là người gọi là Thánh môn Thánh Chủ, người ngồi bên cạnh mặc long bào như vậy nhất định là Hoàng thượng Bách Lý Kiệt, góc dưới bên trái là chỗ ngồi của Bách Lý Hành, cũng là trọng tài hôm nay.

Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi ở vị trí của mình nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy ở đấu trường đầy người, Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Minh Tuyên "Ca ca, những người ngồi kia là ai!"

Nhìn theo ngón tay của Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Minh Tuyên nói từng người "Bên trái chính là người Phong Đông quốc, nhìn thấy người bên cạnh không? Hắn là Đông Toàn, cũng là tuyển thủ tham gia trận đấu, đường ca hắn là cháu trai của Thái hậu Phong Đông quốc, cho nên hắn ngang ngược càn rỡ, tự cho là đúng."

"Còn bên phải, muội cũng quen, đó là chỗ ngồi của Nam Xuyên quốc, Hồ Triệt đứng sau lưng muội cũng đã gặp, qua chuyện lần trước, nhất định hắn đã ghi hận với muội, nếu muội gặp hắn trên võ đài, nhất định phải cẩn thận đối phó."

"Còn có chỗ này "Theo Thượng Quan Minh Tuyên giảng giải, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hiểu.

Bên phải chính là Bắc Nguỵ quốc, mấy năm gần đây Bắc Nguỵ quốc không phát triển được, cho nên muốn lấy giải thi đấu năm nay để nâng quốc gia của mình lên cao một bước, không khuất phục trước nước khác.

Nhưng, theo Thượng Quan Tây Nguyệt, năm nay Bắc Nguỵ quốc nhất định phải thất vọng rồi, những tuyển thủ này nhìn rất nhỏ gầy, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay họ, người như vậy sao có thể thi đấu được? Thượng Quan Tây Nguyệt rất hoài nghi?

Giống như cảm giác được ánh mắt dò xét của Thượng Quan Tây Nguyệt, tuyển thủ Bắc Nguỵ quốc nhìn qua, làm Thượng Quan Tây Nguyệt giật nảy mình, đồng thời cũng có chút xấu hổ, dù sao nhìn lén người khác còn bị bắt được cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Tuyển thủ Bắc Nguỵ quốc cũng không vì hành động của Thượng Quan Tây Nguyệt mà cảm thấy không vui, hắn khách sáo nhẹ gật đầu với Thượng Quan Tây Nguyệt, liền chuyển ánh mắt trở về.

Rất nhạy cảm!

Trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt thầm khen, cách xa như vậy mà hắn cũng biết mình đang đánh giá hắn, có thể thấy được người này cũng không yếu đuối như vẻ bề ngoài, nói không chừng hắn lại là một con hắc mã quý báu.

Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi ngay ngắn, lẳng lặng chờ đợi trận tranh tài bắt đầu.

Một lát sau, trên đài có một lão già đi lên, ôm quyền với mọi người, thanh âm vang dội "Lại đến giải thi đấu ba năm mới có một lần, năm nay may mắn lại cử hành ở Tây Lăng Quốc chúng ta, hôm nay lão hủ sẽ chủ trì trận tranh tài, thái tử điện hạ làm trọng tài, chúng ta nhất định sẽ công bằng liêm chính, sẽ không có bất kỳ hành vi thiên vị nào."

"Trận đầu, Trương gia Tam công tử đố đầu với công tử nhà họ Lý" Theo sau lời nói của hắn, hai vị tuyển thủ đi lên đài, đối mặt ôm quyền chào hỏi, tiếp đó liền bắt đầu so tài.

Trong lúc tranh tài, Thượng Quan Tây Nguyệt luôn ngáp, nàng cảm thấy thật nhàm chán, hai người kia khoa chân múa tay đánh nửa ngày cũng không phân thắng bại, khiên người khác cũng không thấy hứng thú.

Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt sắp ngủ quên, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc "Nguyệt nhi "

Thượng Quan Tây Nguyệt ngước mắt quan sát, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, sau lần từ biệt lúc trước, đã lâu rồi chưa gặp "Hạo Lăng, ngươi cũng tới sao?"

Long Hạo Lăng gật đầu ngồi ở bên cạnh của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn hôm nay mặc trường bào viền trắng, khuôn mặt như ngọc mang theo ý cười nhợt nhạt, làm tôn lên vẻ nho nhã và ấm áp.

"Nguyệt nhi, ngươi đoán xem ta mang cho ngươi cái gì!"Long Hạo Lăng thần bí nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Đếm kỹ, đã ba tháng chưa gặp Thượng Quan Tây Nguyệt, Long Hạo Lăng cảm giác mỗi ngày đều rất đau khổ, một ngày bằng một năm, hắn không khống chế được việc mình nhớ nàng, mỗi đêm chỉ có nghĩ đến nàng mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, nếu không liền mất ngủ suốt cả đêm.

Hôm nay nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt mặc áo đỏ, hoảng sợ như gặp tiên nhân, Long Hạo Lăng biết mình đã trầm luân đến không thể tự thoát ra được, nhưng hắn cũng không thể làm gì, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể yên lặng bảo vệ lấy hạnh phúc của nàng, chỉ có khi nàng hạnh phúc, thì mình mới hạnh phúc!

"Mang cái gì!"Nhìn biểu cảm của Long Hạo Lăng, Thượng Quan Tây Nguyệt không khỏi hứng thú, nàng đầy phấn khởi nhìn món đồ Long Hạo Lăng mang tới cho mình.

Long Hạo Lăng cũng không đùa nàng nữa, tay phải vung lên tạo thành một độ cong nhỏ, một cây roi và một hộp gỗ làm bằng thân cây đàn xuất hiện.

"Oa, roi thật xinh đẹp."Thượng Quan Tây Nguyệt nhận lấy roi, thầm cảm thán từ tận đáy lòng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cây roi này liền thích, không ai biết được vũ khí ở kiếp trước của nàng chính là roi.

Đầu roi màu trắng bạc, mềm mại, sờ lên rất trơn bóng, có cảm giác lạnh buốt, có thể đặt ở bên hông để trang trí, chỗ tay cầm khảm một viên bảo thạch màu đỏ chói mắt, dưới ánh nắng chiếu sáng lấp lánh.

"Đây là đồ đấu giá vài ngày trước, chế tạo từ huyền thiết, dùng nó để đối phó cao thủ từ Hồng linh trở xuống đều không thành vấn đề, ta thấy ngươi không có vũ khí, liền mua cây roi này, bây giờ tặng cho ngươi, đúng lúc trận tranh tài hôm nay có thể phát huy tác dụng!"Long Hạo Lăng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ, dù hao tốn không ít công phu mới lấy được cây roi này, hắn cũng cảm thấy rất đáng.

"Thật sao? Cám ơn ngươi, Hạo Lăng."Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không khách sáo, tiện tay đeo nó ở bên hông, roi màu trắng phối hợp quần áo màu đỏ, càng làm nổi bật vẻ mềm mại như không có xương của Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Đúng rồi, còn có cái này nữa" Long Hạo Lăng đưa cái hộp trong tay cho Thượng Quan Tây Nguyệt "Đây là ngân châm hàn băng, ta cũng không biết ngươi có thích hay không!"

Mở hộp ra, mười ngân châm dài ngắn khác nhau hiện ra trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, mỗi một cây ngân châm đều được cẩn thận rèn luyện, bề mặt sáng bóng trơn láng không tỳ vết, kim châm bén nhọn, nhìn qua liền biết là hàng thượng phẩm.

"Cái này..."Thượng Quan Tây Nguyệt cầm ngân châm, trong mắt thoáng kích động, nàng là cao thủ chế độc, nhưng kỹ thuật dùng ngân châm cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa.

Nàng mở mắt nhìn Long Hạo Lăng, trong mắt đầy cảm động, không ngờ mặc dù chỉ mới quen biết một khoảng thời gian không dài, nhưng hắn lại chăm sóc mình như vậy, nàng thật may mắn khi gặp được những bằng hữu chân thành như vậy.

Nhìn mắt Thượng Quan Tây Nguyệt mừng rỡ, Long Hạo Lăng biết Thượng Quan Tây Nguyệt thích, hắn cười cười "Nguyệt nhi, ngươi phải cất kỹ những thứ này đó"

"Đó là đương nhiên, đây chính là bảo bối của ta mà."Thượng Quan Tây Nguyệt vừa dứt lời, liền lấy ngân châm hàn băng ra, bỏ vào áo lót.

"Hạo Lăng, ngươi thật hào phóng, lại cho nha đầu này nhiều đồ tốt như vậy!"Thượng Quan Minh Tuyên nghiêng đầu qua cười trêu ghẹo.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe vậy đang chuẩn bị nói cái gì, lão già trên đài đã bắt đầu nói chuyện.

"Vừa rồi là một trận chiến rất đặc sắc, hiện tại người ra sân chính là, Thượng Quan Lâm đối chiến với Tiên Phán Phán!"

Phán Phán?

Thượng Quan Tây Nguyệt chuyển mắt nhìn qua chỗ người đang đi đên từ bên phải.

Thật sự là Phán Phán!

Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự vui vẻ vì lại nhìn thấy vị bằng hữu hoạt bát này, từ sau chuyện trong phủ lần trước, đến bây giờ hai người chưa từng gặp nhau, không ngờ hôm nay lại gặp ở chỗ này.

Thượng Quan Lâm và Tiên Phán Phán đi lên đài, cả hai cùng không vừa mắt nhau. Nhìn mắt Tiên Phán Phán, Thượng Quan Lâm lại tức giận vô duyên vô cớ, hừ, đợi chút nữa đánh cho ngươi tan tác tả tơi, ngươi sẽ biết tay!

"Tranh tài bắt đầu” Ông vừa mới nói xong, Thượng Quan Lâm liền bắt đầu công kích.

Hoàng Linh sơ cấp?

Nhìn tay Thượng Quan Lâm phát ra màu xanh nhàn nhạt, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng có chút giật mình, không ngờ nàng ều đã là Hoàng Linh sơ cấp.

Nhưng, Thượng Quan Tây Nguyệt nhướng mày, hình như Thượng Quan Lâm ăn đan dược mới tấn cấp nhanh như vậy, từ độ mạnh của huyền khí có thể thấy, còn chưa ổn định.

Trên đài, Thượng Quan Lâm tựa như phát điên công kích Tiên Phán Phán, ngay khi nàng chuẩn bị đánh một chưởng về phía Tiên Phán Phán, Tiên Phán Phán cố gắng né tránh, vừa tránh né, nàng vừa lau mồ hôi trán, vận khí để đánh trả Thượng Quan Lâm, nhưng màu vàng sẫm trong tay nàng cho thấy linh lực của nàng thấp hơn Thượng Quan Lâm.

Cứ như vậy đánh chừng nửa canh giờ, rõ ràng thể lực của Tiên Phán Phán đã không chịu nổi nữa, nàng lung la lung lay đón lấy một chưởng của Thượng Quan Lâm, ai ngờ chưởng đó là giả, nàng thừa dịp Tiên Phán Phán tránh né, diễn?;danf<lle3>quy1d0n tấn công về phía khác với tốc độ cực nhanh, cuối cùng, Tiên Phán Phán bị Thượng Quan Lâm đánh một chưởng rớt đài.

Trong trận đấu, nếu có một người rớt xuống đài, thì trực tiếp tính thua.

"Tốt, cuộc tỷ thí này, Thượng Quan Nhị tiểu thư thắng."

Thượng Quan Lâm dương dương đắc ý đứng trên đài phớt lờ Thượng Quan Tây Nguyệt, như đang khoe khoang, thấy không, phế vật, dù thế nào đi nữa ta mãi mãi vẫn lợi hại hơn ngươi!

"Hành nhi, đây chính là người ngươi thích sao?"Bách Lý Kiệt hỏi Bách Lý Hành.

"Hồi phụ hoàng, Lâm Nhi đúng là người nhi thần thích."Bách Lý Hành xoay người cung kính trả lời, trong lòng của hắn âm thầm kinh hỉ, không ngờ Thượng Quan Lâm đã đột phá Huyền Linh, không hổ là người mình coi trọng!

Bách Lý Kiệt hài lòng nhẹ gật đầu " Thượng Quan Lâm quả thật không tệ, tuổi còn trẻ mà đã là Hoàng Linh."

Bách Lý Hành nghe thấy thế liền vui mừng, sao không vào lúc này thỉnh cầu từ hôn, như vậy mình có thể ở cùng với Lâm Nhi.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn từ hôn Thượng Quan Tây Nguyệt!"

Bách Lý Kiệt nghe vậy sững sờ, nhưng cũng không nổi giận, hắn suy nghĩ "Thôi được, chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ta giúp các ngươi giải trừ hôn ước, chỉ hôn Thượng Quan Tây Nguyệt với người khác."

"Tạ phụ hoàng thành toàn."Bách Lý Hành kích động ngồi về vị trí, cố gắng phớt lờ cảm giác bực bội trong lòng vì đã giải trừ hôn ước với Thượng Quan Tây Nguyệt.

Tỷ thí thêm mấy trận nữa, rốt cục đến phiên Thượng Quan Tây Nguyệt ra sân.

"Tiếp theo, Thượng Quan Tây Nguyệt đối chiến với Nam Phong quốc Hồ Triệt!"

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, mặt dựt dựt, sao mới trận đầu đã đối mặt với Hồ Xả rồi, thật là trời không phù hộ mà!

Dưới đài Thượng Quan Lâm xem thường, hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chờ chết đi!

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên dưới ánh mắt của mọi người, kiêu hành độc lập đi lên đài, khi nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Hồ Triệt, nàng không quan tâm nhún vai.

Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến đài, rất nhiều người thầm khen ngợi, nếu nói Thượng Quan Lâm là một đóa hoa mảnh mai, như vậy Thượng Quan Tây Nguyệt là cây mai nở trong tuyết lạnh, không sợ giá rét, một mình tỏa triển mùi thơm ngát khiến mọi người cúi đầu. Có một mùi vị đặc biệt.

Hồ Triệt nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt, liền nhớ lại trước đó mình bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, hắn nắm chặt nắm đấm, hắn thề hôm nay nhất định phải đánh bại bà cô này, để nàng quỳ ở trước mặt mình cầu xin tha thứ.

Tiếng tranh tài bắt đầu ang lên, Hồ Triệt nhào về phía Thượng Quan Tây Nguyệt không chút lưu tình, hắn dồn những phẫn nộ, khuất nhục ở đáy lòng vào một chưởng, đánh vè phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Mắt thấy chưởng càng ngày càng gần, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không né tránh, cứ như vậy nhẹ nhõm đứng tại chỗ không nhúc nhích, dưới đài đám người đều lau mồ hôi thay Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng lo lắng nếu phá hỏng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ này thì làm sao bây giờ.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Hồ Triệt đã đến trước mắt cũng không ra tay công kích, khi Hồ Triệt vung quyền lên, ngược lại mượn dáng người thấp bé nhanh chóng chui qua cánh tay của hắn, trực tiếp vọt ra phía sau Hồ Triệt đứng cách đó không xa.

Hồ Triệt vồ hụt, tức giận quay đầu lại, lần nữa đánh tới Thượng Quan Tây Nguyệt.

Mà Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không giống vừa rồi mà lại không ngừng né tránh, không có thi triển bất kỳ đòn công kích nào cả, vừa đi vừa về khiến Hồ Triệt xoay vòng vòng.

Dưới đài, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt và Hồ Triệt như diều hâu bắt gà con, cái này là đang tranh tài sao? Đây rõ ràng là người lớn dẫn tiểu hài đi chơi mà!

Cũng khó trách đám người sẽ như vậy nghĩ, dáng người Thượng Quan Tây Nguyệt thấp bé, mà Hồ Triệt cao lớn uy mãnh, thật sự rất giống.

"Nguyệt nhi thật thông minh, nàng đang khiến Hồ Triệt tiêu hao thể lực" Thượng Quan Minh Tuyên cười đắc ý, người thông minh như vậy lại là muội muội của mình, hắn có thể không kiêu ngạo sao.

Long Hạo Lăng gật đầu cũng không đáp lại, chỉ thất thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Cứ lượn quanh hơn nửa canh giờ, Hồ Triệt cúi người thở hồng hộc, miệng mắng to "Ngươi có bản lĩnh thì đùng chạy!"

Thượng Quan Tây Nguyệt không hề khó chịu đứng trước mặt Hồ Triệt nhếch khóe môi lên "Ta cứ chạy xem ngươi có thể làm khó dễ được ta không."

"Ngươi..."Hồ triệt giận đến nỗi nói không ra lời, chỉ đứng đó khom người thở phì phò.

Thấy thời gian đã tới, hai mắt Thượng Quan Tây Nguyệt nhíu lại, phát ra khí thế cường đại, nhưng nàng rất thông minh, nàng không muốn bại lộ quá nhiều, chỉ khống chế linh lực của mình tại Hoàng Linh sơ cấp, nhảy vọt vào giữa không trung, duỗi thẳng đùi phải mạnh mẽ đã vào người Hồ Triệt.

Tuy Hồ Triệt khom người nhưng vẫn đề phòng, khi hắn phát hiện một dòng khí mạnh mẽ xông về phía mình, hai tay đưa về phía trước muốn ngăn cản lại, nhưng bất đắc dĩ, Thượng Quan Tây Nguyệt dùng sức mạnh toàn thân, vốn không ngăn lại được.

Một tiếng Phịch vang lên, Hồ Triệt bị Thượng Quan Tây Nguyệt đá một cước văng ra bên phải, ngay khi sắp té xuống dưới, Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng người bay về phía trước, nắm chặt cổ áo của hắn túm hắn trở về.

Trong trận đấu, nếu không rơi xuống đài thì cuộc tranh tài cũng không kết thúc.

Bách Lý Hành nhìn thấy dạng cảnh tượng này, trừng to mắt đứng lên, ngay cả ghế đổ ra phía sau kêu lên một tiếng lạch cạch hắn cũng không để ý, không thể tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Hoàng Linh sơ cấp, làm sao có thể, nàng là Hoàng Linh sơ cấp!

Làm sao có thể, nàng không phải phế vật sao, nàng không phải một mực lấy hình tượng phế vật xuất hiện trước mắt mình sao? Vì sao hiện tại lại thế này, không chỉ có dung mạo trở nên tuyệt sắc, hiện tại lại tiến thẳng đến Hoàng Linh sơ cấp, rốt cục là chỗ nào có vấn đề, vì sao hoàn toàn không giống với lúc mình nhìn thấy.

Thế nhưng, đã như vậy, vì sao trước kia nàng giấu diếm, biến mình thành phế vật trong mắt mọi người trong thiên hạ.

Nếu như ngay từ đầu nàng lấy diện mạo và thực lực này để xuất hiện trước mắt mình, như vậy hắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt thay đổi lớn như vậy, hiện tại Bách Lý Hành thấy rất may mắn vì còn chưa giải trừ hôn ước với nàng.

Thượng Quan Lưu Phong lại trợn mắt hốc mồm, hắn không ngờ nữ nhi mình luôn vứt bỏ ở tiểu viện rách nát lại có thực lực như thế, rốt cục nàng tấn cấp đến Hoàng Linh sơ cấp lúc nào, vì sao không có ai nói cho hắn biết.

Thượng Quan Lưu Phong cũng không vui vẻ vì Thượng Quan Tây Nguyệt lộ ra thực lực mạnh mẽ, ngược lại hắn cho rằng Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý làm như vậy, muốn cho hắn mất mặt, để mọi người biết, hắn làm cha mà ngay cả thực lực của nữ nhi cũng không biết!

Thượng Quan Lâm cũng không thể tin được, từ trên khán đài đứng lên, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có duy nhất Thượng Quan Lâm đứng lên nên rất dễ thấy, người chung quanh đều nhìn về phía nàng.

Nhưng nàng đã không quan tâm ánh mắt của mọi người nữa, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt trên khán đài, trong lòng đầy sự ghen ghét và phẫn hận, ghen ghét dung mạo của nàng, phẫn hận thực lực của nàng.

Vì sao, vốn dĩ phế vật này không có gì bằng mình hết, thế nhưng vì sao chỉ một sớm một chiều, tất cả đều thay đổi, không chỉ dung mạo đẹp hơn mình, ngay cả thực lực cũng gần ngang với mình, chuyện này kêu nàng làm sao chịu nổi!

"Thái tử, đây chính là người ngươi muốn hủy hôn sao? Xem ra thực lực của nàng không thấp hơn Thượng Quan Lâm, dung mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng."Bách Lý Kiệt mở miệng nói.

Mặc dù hắn rất ngạc nhiên khi thấy Thượng Quan Tây Nguyệt biến từ một phế vật thành người có thực lực như bây giờ, nhưng hắn rất vui vẻ vì Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn phát hiện nàng rất xứng đôi với con của mình, thông minh như vậy sai này cũng có thể phụ tá đế vương.

Bách Lý Hành nghe thấy câu hỏi này, không có mở miệng, trong lòng đầy phức tạp, nhìn bóng người động lòng người của Thượng Quan Tây Nguyệt trên đài, hắn không nhịn được mà trách nàng, vì sao không sớm nói với mình! Mà lựa chọn để lộ dưới tình huống như vậy, cảnh tượng như thế này làm hắn trở tay không kịp!

Trong lúc vô tình Thượng Quan Lâm liếc về phía Bách Lý Hành, khi thấy biểu cảm hối hận trên mặt hắn, hung hăng cắn môi mình, khi nếm được vị mặn trong miệng, mới không cam lòng buông ra.

Phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt lại hấp dẫn ánh mắt của Bách Lý Hành, chuyện này tuyệt đối không thể.

Thái tử là của mình, vị trí thái tử phi cũng là của mình, không ai có thể đoạt đi được, lần tranh tài này nhất định phải thắng, nàng muốn chứng minh cho Bách Lý Hành thấy, ai mới thật sự là người xứng với hắn.

Cuối cùng lại nhìn thoáng qua Bách Lý Hành, Thượng Quan Lâm oán hận ngồi về chỗ cũ.

"Ai nói Thượng Quan gia đại tiểu thư xấu xí, thể chất phế vật, đây quả thật là tiên nữ mà?"

"Cũng không phải, đoán chừng những lời đồn trước đó đều là do người khác ghen ghét Đại tiểu thư xinh đẹp này nên mới cố ý tạo ra!"

"Đại tiểu thư này quá đẹp, ta nhìn còn muốn động tâm..."

"....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp