Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 181


...

trướctiếp

Quay lại phòng, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đi vào cùng nhau. 

Chỉ thấy bọn họ tay cầm tay, song song trở lại phòng ngủ, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng lại ôm lấy nàng: "Tiểu bạch thỏ, đã lâu không có ôm ngươi, nhanh lên, cho bản vương ôm ngươi một cái nào?" 

Nghe vậy, Hạ Mộng khóe miệng chỉ có thể co lại mãnh liệt, mặc ma chưởng của hắn lần nữa hướng mình đánh tới. 

Bất quá, cũng muốn nói một câu: "Vương gia, người tựa hồ rời đi vương phủ cũng không bao lâu mà" Chống đỡ được chút thời gian? Về phần biểu hiện của hắn sao lại vội vã như vậy?? 

"Nhưng là bản vương cảm thấy đã rất lâu rồi! Dài như vậy không có thấy ngươi, bản vương nhớ ngươi muốn chết rồi!" Vội vàng lớn tiếng nói, Hoàng Phủ Nam Ninh cái cằm đặt tại đầu vai của nàng, vùi mặt tại cổ của nàng, hít sâu một hơi, móng vuốt lại bắt đầu dao động trên cơ thể nàng. 

Khốn kiếp? Nói nhiều như vậy, thì ra là hay là đang muốn ăn đậu hủ của nàng? 

Hạ Mộng mau chóng bị hành động của hắn làm cho tức chết, vội vàng đẩy hắn ra. 

“ Tiểu bạch thỏ!” Vừa mới ngửi được hương vị dễ ngửi trên người nàng, vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, không nghĩ tới đã bị nàng đẩy ra, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm khó hiểu, lại có vài phần tức giận. 

Hạ Mộng ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật hỏi: "Vương gia, người tiến cung phải đi gặp Hoàng thượng cầu tình. Hiện tại, kết quả như thế nào?" 

"Nói không thông, hoàng huynh kiên trì muốn Tô mỹ nhân phải trở về, bản vương không có biện pháp." Buông tay, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời mây trôi nước chảy. 

"Cái gì??" Nhưng Hạ Mộng vừa nghe, lập tức lông mày dựng lên, "Nói cách khác, người lần đầu tiên không thuyết phục được hắn?" 

Đúng vậy. Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Trên điểm này, bản vương thật đúng là nói không thắng hắn. Nhưng bản vương đã tận lực." 

Hừ hừ, một câu tận lực liền xong việc?? Mất đi ủy thác cùng kì vọng lớn lao của nàng đối với hắn. 

Mặt nhi lập tức trầm xuống, Hạ Mộng quay đầu đi. 

"Tiểu bạch thỏ,nàng tức giận?" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt cũng biến hóa, gom góp tới đây nhỏ giọng hỏi. 

Hạ Mộng lườm hắn một cái: "Vương gia nghĩ sao?" Nên không tức giận sao? 

Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng xé ra."Không phải là người sao? Không để lại coi như xong. Bản vương đã cùng Hoàng Thượng nói qua, về sau thường xuyên để Tô mỹ nhân đi ra cùng ngươi là được." 

Ha ha ha? Xem ra trong lòng bọn họ, hữu tình của nữ nhân các nàng không đáng giá để nhắc tới phải không? 

Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ: "Kia thật đúng là tạ ơn vương gia rồi?" 

Ừ? 

Xem nét mặt của nàng, nghe giọng nói của nàng, nàng tựa hồ càng ngày càng mất hứng? 

Hoàng Phủ Nam Ninh khẽ nhíu mày: "Tiểu bạch thỏ, ngươi rất tức giận?" 

Được rồi! Biết rõ đối với động vật tế bào đơn này mà nó, hơi chút rắc rỗi hắn cũng không suy tư được trong đó có tầng ý nghĩa xâu xa gì, Hạ Mộng liền trực tiếp gật đầu. “ Đúng, rất tức giận.” 

"Vì cái gì?" 

Hắn còn không biết xấu hổ hỏi nàng? Hạ Mộng thật muốn cười lạnh."Vương gia nghĩ sao? Đây chính là ngài nói không giữ lời đây? Thân là một người nam nhân, nói không giữ lời" 

Lời vừa nói ra, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đột nhiên làm lạnh xuống. 

"Tiểu bạch thỏ, ngươi nói cái gì?" 

Hắn tức giận. 

Phát giác được điểm này, Hạ Mộng thân thể cũng nhịn không được mà run lên. 

Vội vàng, ngang nhiên xông qua, hai tay ôm cánh của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, tiếu nói cũng thay đổi mềm mại một chút: “ Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vương gia, đây là chính miệng người đáp ứng ta, ta tự nhiên cho là người có thể nói được làm được. Nhưng mà, ai biết, người đi ra ngoài một chuyết, sau khi trở về người lại nói ngươi không làm được? Người nói đi, người như vậy, làm ta thật thấy vọng, sẽ thật thương tâm, không phải sao?” 

Thái độ của nàng mềm nhũn, Hoàng Phủ Nam Ninh dĩ nhiên là cũng không thể cứng rắn được. 

Trên mặt băng lãnh tiêu tan mất, thay vào đó là thật bất đắc dĩ. 

"Bản vương cũng không phải là không có giúp ngươi tranh thủ. Mà là... Ai?" 

"Làm sao vậy?" 

"Mà là, hoàng huynh hắn kiên trì như thế. Hơn nữa, hắn còn nói với ta..." 

"Ừ?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh ngừng một chút, khom lưng xuống bên tai của nàng, nói thì thầm với nàng vài câu. 

"Thật?" 

Lập tức, Hạ Mộng hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy không thể tin. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn biểu hiện của nàng."Hiện tại, ngươi biết bản vương căn bản cự tuyệt không được nữa đi? Vì hạnh phúc của ca ca ruột mình, bản vương tự nhiên hạ không được loại nhẫn tâm này đâu?" 

Ách... 

Hạ Mộng khóe miệng kéo nhẹ. Hoàng đế này thật đúng là không có gì là không làm được, mà ngay cả việc này đều đối với hắn thẳng thắn? Hắn có thể thật đúng là bất cứ giá nào sao? 

Bất quá, nói như vậy... Mâu quang chuyển một cái, khóe miệng lại nâng lên xuất hiện một nụ cười yếu ớt, xem ra, Tiểu Tình tựa hồ còn có một số việc cũng giấu diếm nàng a? 

"Vương gia, thật muốn đem Tiểu Tình đưa trở về sao?" Lần nữa ngẩng đầu, nàng vẻ mặt vô tội hỏi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu. 

"Như vậy, bao giờ thì đưa nàng đi?" Không nên nói với nàng biết là hiện tại? 

"Ngày mai." Hoàn hảo, Hoàng Phủ Nam Ninh đáp làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, " Hoàng huynh của bản vương là muốn đem nàng lập tức mau trở về.Nhưng là, bản vương cùng hắn tranh luận hồi lâu, hắn mới đáp ứng cho người ở lại chỗ này qua một đêm." 

"Vương gia, người vất vả rồi." Nếu đã chuyện đã định kết cục như vậy, vậy cũng không có gì phải tức giận, lại ôm hắn một cái, nói hai câu lời nói êm tai, trấn an một chút tâm của hắn. 

Quả nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh rất là hưởng thụ, sắc mặt cũng nhu hòa xuống. 

"Không có gì, vì ngươi, bản vương làm vài chuyện cũng đâu có đáng gì." 

Lời nói này ngược lại rất dễ nghe, nếu như móng vuốt của hắn lại bắt đầu trên người của nàng sờ loạn, nắm loạn! Lão nhân gia người ta từ đâu mà có hào hứng như vậy? 

"Vương gia ~ " 

Vội vàng, một phát bắt được tay của hắn, đem người của hắn đẩy ra ngồi xuống. 

"Làm gì?" Ôn hương nhuyễn ngọc ở ngay bên người, chính mình lại không thể tận tình hưởng thụ, đối với một người nam nhân mà nói, này đúng là nỗi thống khổ lớn lao. 

"Người đi ra ngoài khổ cực, trước uống ly trà, thở một chút đi!" 

Vội vàng từ móng vuốt của hắn né ra, Hạ Mộng đích thân rót một ly trà đưa đến trước mặt hắn 

"Bản vương không khát." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, một đôi mắt lại đói khát nhìn chằm chằm nàng không rời mắt. 

Hạ Mộng khóe miệng cong lên."Nếu như, ta nói ta chính miệng tới đút người uống thì sao?" 

Chính miệng? Nhìn ngươi còn làm sao không xao động được? 

Ha ha! Quả nhiên, lời vừa ra miệng, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt liền nở rộ ánh sáng vô số. 

"Bản vương uống! " Còn phải nói sao? Nàng hầu hạ, hắn cho tới bây giờ đều là vui lòng hưởng thụ. 

Hạ Mộng lập tức đắc ý gật đầu: hừ, nhìn ngươi vẫn còn ở trước mặt ta bày tư thái cái gì? 

Liền bưng chén lên, chính mình uống xong một mực, lại cúi người, dùng môi của nàng đụng chạm môi của hắn. 

Lộ ra mùi nước trà thờm ngát từ trong miệng của nàng đang tiến vào trong miệng của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng lại ôm eo của nàng, lôi nàng vào trong ngực. 

"Vương gia, trà còn chưa có uống xong đâu!" 

Lại lắc lắc đầu, Hạ Mộng đặt mông ngồi lên đùi của hắn, nửa người trên lại lui về phía sau, cứ không làm cho môi của hắn chủ động đụng chạm được môi của nàng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng lại đốt lên một mồi lửa. 

"Kia cũng nhanh chút uống đi!" 

"Ha ha, vương gia, người nóng lòng như thế làm gì? Nếu nói thưởng thức trà, vốn là muốn tinh tế thưởng thức mới đúng " Trên mặt tràn ý cười nhẹ nhàng tràn đầy. Hạ Mộng nói, lại uống xong một ngụm nhỏ, đưa lên môi đỏ mọng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng vội vàng đưa tới, nắm chặt một lúc, đem người của nàng hướng đến gần hắn! Cùng nàng dây dưa nhẹ nhàng một phen. 

Người nam nhân này? Thật đúng là háo sắc quá đi. 

Trong nội tâm lại có phần buồn cười, cũng có vài phần ngọt ngào vài phần đắc ý. Hai người hết sức tách ra, Hạ Mộng liếm liếm môi: “ Vương gia, dễ uống sao?” 

"Dễ uống." Hoàng Phủ Nam Ninh quyết đoán gật đầu. Chỉ cần là nàng uy, khẳng định dễ uống! 

Nghe nói như thế, Hạ Mộng nở nụ cười. 

"Nếu đã dễ uống, kia vương gia là nên uống vài ngụm nữa đi?" 

"Được!" 

Nhưng mà, chuyện không có đi theo kế hoạch của nàng. Hoàng Phủ Nam Ninh từ trước đến nay không theo khuôn phéo, hiện tại lại càng không, trực tiếp dùng một tay đoạt lấy ly trà từ trên tay nàng, hơi ngửa đầu, đem ly trà uống hết vào trong bụng, 

Sau đó, lại đem cái ly quăng ra. 

"Bản vương uống xong rồi." 

"Ngươi?" 

Giở trò a? 

Hạ Mộng sững sờ, lập tức giậm chân, thoáng cái từ trên đùi của hắn đứng lên."Không để ý tới người!" 

Tiện đà xoay người rời đi. 

Nhưng mới quay người lại, Hoàng Phủ Nam Ninh cánh tay cũng đã tập kích eo của nàng, đem người của nàng mang đến bên cạnh hắn."Tiểu bạch thỏ, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi đâu?" 

"Đi tìm Tiểu Tình?" Hạ Mộng lớn tiếng nói, "Nàng ngày mai sẽ phải hồi cung, ta tranh thủ lúc này cùng nàng trò chuyện, không được sao?" 

"Không được!" Hoàng Phủ Nam Ninh chém đinh chặt sắt cự tuyệt, "Ngươi mới đem bản vương hào hứng trêu chọc đi lên nhưng bây giờ lại muốn đem bản vương ném qua một bên? Trên đời có chuyện tiện nghi như vậy sao?" 

"Kia vương gia nghĩ phải như thế nào?" Liền quay đầu lại, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

"Ngươi cứ nói đi?" Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng xé ra, ánh mắt thình lình tĩnh mịch xuống. 

Hạ Mộng tiếp tục cười: "Vương gia, ta là đáp ứng, chờ ngươi trở lại, hết thảy tùy ngươi. Nhưng mà, chuyện ngươi đáp ứng ta cũng không hoàn thành, ngươi cho là ta còn cần thực hiện hứa hẹn sao?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang tối sầm lại."Mặc kệ ngươi không thực hiện, bản vương tự do biện pháp cho ngươi thực hiện?" Nói xong, lại một tay lấy nàng chặn ngang ôm lấy, hướng bên giường đi đến! 

Khủng Long Bạo Chúa a? Khốn kiếp? 

Trong nội tâm kêu to, tại hắn đặt nàng lên giường sau, mắt thấy hắn môi mỏng lại càng cấp ở trên mặt của nàng một hồi gặm hôn, Hạ Mộng vội vàng khước từ một chút: "Vương gia, ta có chuyện, muốn cùng người nói." 

"Để sau hãy nói " 

"Không được, hiện tại nhất định phải nói?" 

"Vậy thì nói mau?" 

“ Hứa hẹn với ta ngươi đã không thực hiện được. Như vậy, người lại đáp ứng ta một cái yêu cầu khác, được hay không?” 

"Yêu cầu gì?" 

"Tạm thời còn không nghĩ tới, nhưng chờ ta nghĩ tới, người liền thỏa mãn ta, được hay không?" 

"Vậy thì sau này hãy nói!" 

"Vậy người bây giờ đáp ứng trước đi!" 

"Được! Bản vương đáp ứng!" 

"Tạ ơn vương gia!" 

Ha ha! 

Tiêm kế thực hiện được, Hạ Mộng trong mắt chợt lóe lên tinh quang rồi nhanh chóng biến mất, hai tay lập tức ôm cổ của hắn, đưa chính mình lên, theo hắn nhảy múa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp