Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 180: Bộc lộ bản tính


...

trướctiếp

"Tiểu bạch thỏ!" 

Vội vàng từ hoàng cung chạy về, lập tức chạy vào phòng ngủ, lại phát hiện Hạ Mộng không có ở đây. Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên sững sờ, vội vàng quay đầu: "Người đâu? Người đâu?"

Liên tiếp kêu vài thanh âm, mới có một người xuất hiện ở trước mặt. Mà người kia khẽ đáp - - 

"Vương gia!" 

Vội vàng đi đến trước mặt hắn, vương phủ quản gia nhỏ giọng nói: "Vương phi đang ở hậu hoa viên." 

"Những người khác ở đâu? Như thế nào một bóng người cũng không thấy?" Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, nhìn xung quanh trống rỗng hết thảy, trong nội tâm cảm thấy không vui. 

Quản gia vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục đáp."Bọn họ đều ở hậu hoa viên." 

Bất quá, còn có một câu: nếu không phải phụng mệnh của Hạ Mộng muốn lấy thứ gì đó, hắn cũng sẽ ở hậu hoa viên xem náo nhiệt, cũng sẽ không gặp vương gia. 

"Ừ!" 

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh kinh hãi kêu lên."Đều ở hậu hoa viên?" 

“Vâng." 

"Đang làm gì?" 

"Cái này..." 

Lập tức kêu to."Nói?" 

"Dạ! Hồi vương gia, tất cả mọi người đang xem vương phi cùng Tô mỹ nhân dạy dỗ hai vị phu nhân!" 

"Vậy sao?" 

Chợt thấy khiếp sợ một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức xoay người: “ Hai nữ nhân kia lại dám khi dễ tiểu bạch thỏ? Các nàng chán sống sao? Bản vương hôm nay muốn giết các nàng!” 

Trong giọng nói chợt thấy lửa giận cao vút, còn chưa dứt lời, bóng dáng của hắn cũng đã biến mất trước mắt quản gia. 

"Vương gia, hai vị phu nhân không có khi dễ vương phi, ngược lại là..." Ngược lại là vương phi đem các nàng khi dễ cho đủ tàn nhẫn. Hắn nhìn bóng dáng rời đi, quản gia đem lời nói còn lại nuốt vào trong bụng. 

Hắn lắc lắc đầu. 

Tự mình nói cũng là vô ích, hãy để cho chính vương gia tận mắt xem đi! 

Vì vậy, bước chân nặng nề bước đi, Hoàng Phủ Nam Ninh nhanh chóng đi vào hậu hoa viên. Trên đường đi, quả nhiên phát hiện một bóng người cũng không có.Mà vượt qua cửa chính đầu tiên của vườn hoa, hắn chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân kêu khóc. 

Kêu khóc? 

Sắc mặt nghiêm lại, vội vàng tăng nhanh tốc độ. Nhưng là - - không đúng? Cẩn thận nghe một chút, thanh âm này không giống như là của tiểu bạch thỏ? Ngược lại, dù sao giống như là... Hắn mặc kệ tiếng khóc khỉ gió giống ai, dù sao không phải là tiểu bạch thỏ là được. 

Trong lòng khẩn trương một lúc sau trầm tĩnh lại, vội vàng bước chân dài hơn, tiếp tục đi về phía trước. 

Đi qua một chỗ ngoặt, càng tới gần nơi phát ra tiếng khóc, hắn liền phát hiện trước mắt, trong ba tầng ngoài ba tầng đều là người - - những người này, không phải là những nha hoàn gã sai vặt vốn nên ở phía trước chờ hầu hạ thì là ai? 

Hơn nữa, cho dù là sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bọn họ tựa hồ cũng không nghe thấy, mỗi một người đều đem cổ kéo dài thật dài, tựa hồ tại hết sức muốn nhìn ngó cái gì. 

Bọn họ đang nhìn cái gì? 

Trong nội tâm phát ra được ngay có điều hiếu kì, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng ở chỗ xa nhất, cũng rướn cổ lên nhìn vào. Mà ở chỗ xa thế này nhìn xem thì không quan trọng, mà hắn hoàn toàn kinh hãi điều trước mắt chứng kiến sau đó! 

Cái người đang ngồi ở trên ghế, một tay ném bồ đào vào trong miệng, một tay còn cầm lấy một chiếc phi tiêu của nữ nhẫn, thật sự là nhu nhu nhược nhược tiểu bạch thỏ? ( mình định dùng từ yếu đuối nhút nhãi nhưng nghĩ lại giữ nguyên cũng hay ^^!) 

Chỉ thấy nàng còn vểnh hai chân lên bắt chéo, phi tiêu ở trong tay tung hứng, trong miệng thấp giọng hừ, trong mắt mỉm cười, nhìn hai nữ nhân trước mặt bị trói gô. Ngay bên cạnh nàng, Hạ Tình cũng cùng như nàng ngồi lấy phi tiêu. Nàng cũng cười,vẫn tiếp tục cắn quả lê tươi ngọt. 

“Mộng Mộng, lần này chứng ta nên chơi cái gì mới mẻ đi nha!” 

Đem lê nuốt vào bụng, Hạ Tình đột nhiên quay đầu nói. 

"Tốt!" Hạ Mộng vui vẻ gật đầu, "Ngươi nói đi, chơi như thế nào?" 

"Hắc hắc, liền như lúc trước được không?" Nháy nháy mắt, Hạ Tình nói xong nói không tỉ mỉ. 

Nhưng là, Hạ Mộng nghe hiểu, lập tức hai mắt sáng lên."Tốt!" 

Liền ngoắc tay một cái: "Người đâu, cầm hai khối khăn lụa,tới bịt mắt của chúng ta lại?" 

"A? Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?" 

Trong lòng nghi vấn thật lớn hiện lên, nữ nhân bị trói gô đang khóc cũng đã đem nghi hoặc trong lòng của Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi. 

Nghe vậy, Hạ Mộng cười cười, nhìn về phía Hạ Tình: "Ngươi đề nghị, ngươi giải thích." 

“ Được rồi!” Tựa hồ là bị cưỡng chế, vượt qua sự khó chịu, Hạ Tình thong thả ung dung giảng giải, “ Kỳ thật cũng không có gì. Cũng chính là chúng ta trao đổi kĩ thuật bắn phi tiêu một chút, sau đó, bịt mắt lại, gia tăng một chút khó khăn, xem ai có thể bắn chuẩn, Nếu như ai có thể bắn tới nơi gần khoảng cách thân thể của các ngươi nhất, sẽ thắng. Cái trò này chúng ra đã lâu rồi không chơi đùa. Không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội chơi như trước!”. 

“ Đừng mà! Đừng thế mà!” 

"A a a, không cần phải như thế! Chúng ta sẽ chết mất! Sẽ bị các ngươi bắn chết!" 

Lời còn chưa dứt, dĩ nhiên huyết sắc trên mặt hai vị Nhu phu nhân mất hết huyết sắc, không ngừng giãy giụa kêu to lên. 

Nhưng là, Hạ Mộng cùng Hạ Tình cũng coi như không nghe thấy. Hạ Mộng tay ngăn lại: "Nhanh lên, không cần phải lãng phí thời gian." 

“Vâng." 

Bên cạnh tiểu nha hoàn cầm lấy khăn lụa che mắt, dè dặt đem ánh mắt của các nàng che đi. 

"Trói chặt vào, đừng để cho chúng ta thấy được." 

Ách... 

“Vâng." 

"Xong chưa?" Sau đó, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

Hạ Tình gật đầu."Tốt lắm." 

"Như vậy - - " 

Hưu? 

Phi tiêu ra tay, trên không trung xẹt qua một đạo bạch quang. 

"A! Cứu mạng!" 

Trong lúc hai vị Như phu nhân bắt đầu kêu to sau đó, phi tiêu đã xẹt qua không khí, định tại bên cạnh các nàng - - hoàn hảo, không có làm bị thương người. 

"Ai!" 

Sau đó, Hạ Mộng cùng Hạ Tình kéo khăn lụa xuống, định thần nhìn lại, Hạ Mộng thấp giọng thở dài: "Lại thua ngươi." 

Hạ Tình cười đắc ý."Tất nhiên, từ khi bắt đầu chơi, ngươi sẽ không thắng qua ta a!" 

Hạ Mộng bĩu môi, đứng lên: "Các ngươi ai muốn chơi? Hiện tại cho các ngươi một cơ hội!" 

"Ta!" 

Lập tức có người giơ cao hai tay. Hơn nữa, còn không thiếu người? 

Bọn họ sao có lá gan lớn như vậy? Hoàn Phủ Nam Ninh thật nghĩ không ra. 

Mà Hạ Mộng nhìn chung quanh một vòng, sau đó duỗi tay chỉ điểm: “ Ngươi, ngươi, cả hai ngươi liền tới đây!” 

"Đa tạ vương phi!" 

Gã sai vặt cùng tiểu nhau hoàn được chỉ điểm vội vàng đứng dậy, mặt mũi đều tràn đầy hưng phấn. 

Lại sai người bịt kín hai mắt bọn họ, đem phi tiêu đặt trên tay bọn hắn… 

"Không cần mà! Cứu mạng! Có ai không? Vương gia, cứu mạng a!" 

Rốt cục, hai vị Như phu nhân cũng hỏng mất, một người trong số đó cất giọng kêu to lên. 

"Cứu mạng cái gì? Mạng của các ngươi sao?" 

Nếu đã bị người ta gọi đến tên, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không ẩn núp nữa, sải bước từ trong đám người đi ra. 

"Vương gia!" 

Nhất là những người kia đứng ngay ở bên cạnh hắn, nguyên một đám bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tay chân như nhũn ra, cơ hồ muốn ngã xuống đất không dậy nổi. 

Hạ Mộng cùng Hạ Tình cũng cả kinh. Hai người sau đó liền trao đổi một cái ánh mắt, Hạ Mộng vội vàng lại hiện ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Vương gia, ngươi đã trở lại?" 

Nàng thể hiện yêu thương, hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không cự tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh gậy đầu, giang hai cánh tay làm cho đầu chủ động nằm trong ngực của mình. 

Sau đó, Hạ Tình vội vàng hướng những người khác nháy mắt, gọi bọn họ nắm chặt cơ hội chạy trốn thật nhanh! 

"Vương gia, làm sao ngươi nhanh như vậy sẽ trở lại rồi?" Lại ngẩng đầu, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi, duy trì liên tục làm dời sự chú ý của hắn đi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng: "Nếu như không phải là nhanh như vậy đã trở lại, cũng không biết ngươi ở trong vương phủ làm việc này đây?" 

Hạ Mộng sững sờ, lập tức liền cười."Ta hiện tại muốn trừng phạt hai thị thiếp đối với ta bất kính, đây là chuyện trong phạm vi chức quyền của ta, không cần báo cáo vương gia ngươi phải không?" 

"Là không cần. Nhưng là, bản vương vẫn cho là, là hai người bọn họ khi dễ ngươi." 

"Quá khứ là các nàng khi dễ ta đúng vậy. Nhưng là, con thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người, huống chi ta là một người đang sống sờ sờ không phải sao? Cho nên, ta muốn đảm bảo sự uy nghiêm của vương phi, đem các nàng dạy dỗ một trận, vương gia ngài không có ý kiến gì chứ?" 

"Làm sao có thể có được!" Hoàng Phủ Nam Ninh cười nhạt lắc đầu, sờ sờ đầu của nàng, "Bản vương ước gì ngươi cứ như thế đấy! Thân là vương phi, ngươi nên cho các nàng nhìn một chút lợi hại của mình chứ?" 

Hắc, nhìn đi! ( ghê gứm thật

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp