Trong thư khố, chưa kịp bước vào, Hứa Tri Nguyện đã nghe tiếng cười lanh lảnh — là giọng của Phó Thi Thi và Tằng Thanh.
Cô đứng ngoài cửa, hít sâu, tự trấn an vài lần rồi mới đẩy cửa đi vào.
Thịnh lão phu nhân mỉm cười nhìn cô, tuyệt nhiên không nhắc nửa lời về việc cô vừa “mất tích” đi đâu.
Khi cúi người hành lễ:
“Cháu chào lão phu nhân.”
Rồi khẽ mỉm cười với Phó Thi Thi và Tằng Thanh.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt cô bỗng khựng lại. Ở góc tường, cây tỳ bà của cô bị bỏ mặc nằm trên mặt đất, hộp đàn mở tung, trên sàn còn loang vết nước.
Tim Hứa Tri Nguyện như bị bóp nghẹt, mặt mũi thoáng chốc mất hết máu. Cô vội lao tới, nhặt đàn lên, run run kiểm tra. Quả nhiên, thân đàn bằng gỗ ngô đồng đã bị sứt, còn có một sợi dây rung lên yếu ớt như sắp đứt.
Cây tỳ bà này… là món quà bà ngoại đặt riêng từ năm cô mười hai tuổi, còn khắc bút tích của bà ở đáy. Với cô, nó không chỉ là nhạc cụ, mà là máu thịt, là kỷ niệm.
Ngồi bên, Phó Thi Thi vẫn thản nhiên nhấp trà. Khóe môi cô ta và Tằng Thanh giao nhau một tia cười mỉa mai.
Thịnh lão phu nhân cất giọng:
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tri Nguyện cố nén nghẹn ngào, quay lại lễ phép:
“Thưa lão phu nhân, tỳ bà của cháu rõ ràng để trong hộp, sao lại bị ném xuống đất thế này?”
Ánh mắt lão phu nhân thoáng sắc lại, nhưng nhanh chóng che giấu. Bà thừa biết nơi đây có gắn camera, muốn điều tra chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Phó gia địa vị hiển hách, Phó Thi Thi là tiểu thư độc sủng, hai nhà lại có ý thông gia. Vì một chuyện lặt vặt mà gây khó dễ, chẳng khác nào tự rước lời đàm tiếu.
Vì thế, bà ôn tồn:
“Tiểu Hứa, đừng buồn. Vật ở Tê Phượng Viên có sơ suất, ta sẽ cho người mua cây đàn mới, loại tốt nhất bồi thường cho cháu.”
Hy vọng trong mắt Hứa Tri Nguyện tức khắc tắt ngấm. Cô ôm cây đàn, cảm giác bị cả căn phòng nhìn chằm chằm, như đang chờ cô trở thành trò cười.
Cuối cùng, lý trí lấn át cảm xúc, cô cúi đầu thì thầm:
“Cháu cảm ơn lão phu nhân.”
Phó Thi Thi khẽ hừ, đắc ý nghĩ thầm: Không ai chống lưng, xem cô làm được gì.
Tằng Thanh liền chuyển hướng câu chuyện:
“Bà nội Thịnh, sau Tết cửa hàng flagship đầu tiên của cháu sẽ khai trương. Khi ấy mong Nhị gia đưa bà tới tham quan, có nhiều thiết kế hợp với bà lắm, thích gì cháu tặng.”
Lão phu nhân bật cười hiền hậu:
“Đó là thú vui của tụi trẻ. Ta sẽ bảo Đình An chuẩn bị quà đáp lễ cho cháu.”
Ngay lúc không khí dần vui vẻ trở lại, nhiều món điểm tâm được dọn lên.
Thì Thịnh Đình An bước vào.
Tầm mắt anh lập tức chạm đến cô gái đang lom khom lau đàn, bờ vai run rẩy.
“Anh Đình An, anh tới rồi!” – Phó Thi Thi vội đứng dậy, nũng nịu gọi.
Anh chỉ gật nhẹ, sau đó thẳng bước đến bên Hứa Tri Nguyện. Trên đỉnh đầu cô phủ một mảng bóng đen, ngước lên, ánh mắt đỏ hoe, vội vàng tránh đi.
Anh đưa tay định lấy đàn, cô theo bản năng giữ chặt, cuối cùng vẫn bị bàn tay mạnh mẽ đoạt mất.
Khi lớp bụi được lau sạch, những vết trầy xước càng nổi bật, sợi dây tỳ bà lung lay, sắp đứt.
Phó Thi Thi tim đập thình thịch, linh cảm chẳng lành.
Chỉ thấy chân mày anh nhíu chặt, giọng nhuốm giận:
“Chuyện này là ai làm?”
Thịnh Đình An từ nhỏ đã được rèn tính trầm tĩnh, ít khi lộ nộ khí. Nhưng lúc này, khí thế của anh khiến cả gian phòng chùng xuống.
Lão phu nhân liền đỡ lời:
“Đình An, chuyện nhỏ thôi. Tiểu Hứa đã nói không sao rồi, ta cũng đã hứa sẽ bồi thường cho cô ấy.”
Anh quay sang, giọng trầm hẳn:
“Bà nội, cô ấy là khách của Tê Phượng Viên. Đồ của khách bị hỏng ngay tại đây, chẳng lẽ một lời xin lỗi cũng không đáng có sao? Huống chi, bà yêu thích bình đàn Tô Châu, hẳn bà hiểu nhạc cụ đối với người gảy đàn quan trọng nhường nào.”
Không khí như bị đông cứng.
Lão phu nhân thoáng nghiêm mặt. Một mặt bà hiểu anh đang công khai bênh vực Hứa Tri Nguyện — một người mới chỉ quen vỏn vẹn ba ngày. Nếu tin này lan ra, Phó gia tất sẽ khó chịu.
Ánh mắt bà vô thức liếc về phía cô gái nhỏ đang lặng lẽ đứng sau anh.
Hứa Tri Nguyện cắn môi, lấy hết can đảm khẽ kéo tay áo anh, giọng thấp nhẹ:
“Nhị gia, thôi ạ… Lão phu nhân đã cho cách giải quyết rồi, tôi hài lòng.”
Trái tim Thịnh Đình An thoáng chấn động. Cô rõ ràng rất đau lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra “không sao”, không muốn làm khó người khác.
Phó Thi Thi lập tức chen vào:
“Đúng rồi, anh Đình An, cô ấy cũng nói không sao nữa, cần gì truy cứu. Điểm tâm mới mang tới, ăn ngay kẻo nguội.”
Tằng Thanh cũng mỉm cười:
“Tiểu Hứa quả là nữ sinh thanh danh, biết điều, hiểu đại cục.”
Một câu biết điều, liền trói chặt cô vào thập tự giá đạo đức.
Hứa Tri Nguyện mím môi, lặng lẽ nhét đàn lại vào hộp, không nói thêm gì.
Trong phòng chỉ còn tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
Lâu thật lâu, Thịnh Đình An bỗng cất giọng, trầm mà sắc:
“Vậy thì cho tôi biết, ai đã làm rơi cây đàn?”
Ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Phó Thi Thi.
Dưới sức ép ấy, cô ta run lên, bất đắc dĩ nặn ra lời chống chế:
“Ơ… vừa rồi em chỉ tò mò, mở hộp ra xem thử. Ai ngờ… lỡ tay làm rơi, chưa kịp nhặt thì anh đã vào. Tiểu Hứa, đừng để bụng.”
Con ngươi anh đen kịt, giọng điệu không cao không thấp nhưng lạnh buốt:
“Phó Thi Thi, đây là Tê Phượng Viên. Không phải nơi để cô tùy tiện. Xin lỗi cô ấy đi.”
Lời nói như mệnh lệnh, khiến người trong phòng ai nấy nín thở.
Phó Thi Thi toàn thân căng cứng, nuốt nước bọt, cuối cùng lí nhí:
“Xin lỗi.”
Hứa Tri Nguyện gượng cười, khẽ đáp:
“Không sao.”
“Vậy… để tôi mua cho cô cây đàn tốt hơn.” – Phó Thi Thi nghiến răng bổ sung.
Cô chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt bình thản:
“Không cần. Tôi sẽ đem đi sửa, sau đưa hóa đơn cho cô là được.”
“Như vậy cũng tốt.” – Phó Thi Thi cắn chặt môi, trả lời lấy lệ.