Tiêu Vũ ôm trong ngực một bản kinh Phật, vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Tối nay, nàng mặc một thân váy lụa trắng, tựa như hoa sen xanh, ở nơi này trong thanh thủy sơn trang, càng là lộ ra vẻ thoát tục thanh nhã, nhẹ nhàng phiêu dật.
Bên cạnh Tiêu Vũ, còn có mấy người, ánh mắt Tần Hiên đảo qua, phát hiện mình thế mà đều quen biết.
Lục Vân Phàm, Hà Vũ, Vương Hiểu...
Đều là những đệ tử cùng hắn học ở trường trung học đệ nhị, nhất là khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Lục Vân Phàm, trong mắt Tần Hiên nổi lên một tia lạnh lẽo.
Kiếp trước, hắn và Lục Vân Phàm này thế nhưng là người quen.
Lục Vân Phàm chính là người theo đuổi lớn nhất của Tiêu Vũ, không chỉ có như thế, bối cảnh của Lục Vân Phàm càng là thâm hậu kinh người, cũng là nhân vật phong vân lớn nhất của trường cao trung, nghe nói ngay cả hiệu trưởng, đều đã từng bị thay thế bởi vì Lục Vân Phàm.
Thân phận và bối cảnh cụ thể của Lục Vân Phàm, không một ai biết được, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, Lục Vân Phàm tuyệt đối có địa vị hơn hẳn những người như Vương Giai Hào.
Mà hắn, từ khi bắt đầu vào cấp ba, liền bắt đầu điên cuồng truy cầu Tiêu Vũ, toàn bộ trường cao trung không ai không biết.
Đã từng cũng có người muốn cạnh tranh cùng Lục Vân Phàm, kết quả vào ngày thứ hai, liền bị bức phải chuyển trường.
Từ đó, Tiêu Vũ phảng phất trở thành vùng cấm tư nhân của Lục Vân Phàm, cứ việc Tiêu Vũ từ đầu đến cuối chưa từng để ý đến Lục Vân Phàm, nhưng Lục Vân Phàm hết lần này tới lần khác vẫn làm ra vẻ không biết mệt.
Cũng là ở kiếp trước, khi Tần Hiên đang thất hồn lạc phách, hắn và Tiêu Vũ đi lại có chút gần gũi, thường xuyên ở cùng một chỗ, nên không ít lần bị Lục Vân Phàm cảnh cáo.
Thậm chí không ít lần Lục Vân Phàm còn tìm người dạy dỗ hắn một trận, cũng khiến cho Tần Hiên về sau không dám tới gần Tiêu Vũ nữa.
"Tần Hiên, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Hà Vũ trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc dị thường.
Lần này, nàng là đi cùng Tiêu Vũ tới đây chơi, nhưng lại không nghĩ rằng, lại gặp được Tần Hiên ở chỗ này.
Tiêu Vũ chậm rãi đi tới, nàng đem cuốn kinh Phật hơi lật ra, tờ giấy của Mục Tuyết Nhi xuất hiện ở trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
"Lần trước, ngươi quên cầm!"
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, coi như không nhìn thấy tờ giấy kia.
"Ngươi chỉ có cuốn kinh Phật này thôi sao?"
Trong ký ức của kiếp trước, Tiêu Vũ hình như từ đầu đến cuối cũng chỉ cầm cuốn kinh Phật này, đọc mãi không biết chán.
Tiêu Vũ có chút nhíu mày, cuối cùng, đem tờ giấy của Mục Tuyết Nhi đặt vào trong cuốn kinh Phật, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"
Ở nơi xa, Vương Hiểu liếc mắt nhìn Lục Vân Phàm, thấp giọng nói: "Đây không phải là Tần Hiên sao? Hắn làm sao lại có quan hệ với Tiêu Vũ? Ta chưa bao giờ thấy Tiêu Vũ chủ động đi tìm nam nhân khác, Vân Phàm, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Lục Vân Phàm nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tần Hiên, thản nhiên cười nói: "Ngươi cảm thấy, hắn cũng xứng làm đối thủ cạnh tranh của ta sao?"
Bên cạnh cũng có một người cười hắc hắc nói: "Đương nhiên là không xứng, nhưng mà ai cũng không chịu nổi tiểu tử này da mặt dày a! Trước đó ròng rã truy cầu Mục Tuyết Nhi hai năm, hiện tại Mục Tuyết Nhi chuyển trường, không biết chừng tiểu tử này đem mục tiêu đặt lên trên người Tiêu Vũ."
Trong đôi mắt Lục Vân Phàm hiện lên một tia sáng, hờ hững nói: "Nếu là hắn dám, ta sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận."
...
"Ngày mai ta sẽ tặng kinh Phật cho ngươi." Tần Hiên khẽ cười nói.
Khi hắn đang bù đắp Lăng Thủy Quyết cho Mạc Tranh Phong, tiện thể đem kinh Phật sao chép xong, cứ việc chỉ là kinh Phật bình thường nhất, nhưng trong đó thậm chí còn ẩn chứa một chút công pháp phật tu cấp thấp, nếu là hàng năm nghiên cứu, thậm chí có thể bước chân vào phật đạo.
Tu phật và tu đạo khác biệt, phật gia chú trọng tâm cảnh, phàm là người có tâm cảnh tốt, tu vi cũng sẽ như nước chảy thành sông.
Cô gái như Tiêu Vũ, tu luyện phật đạo là thích hợp nhất, đây cũng là sự báo đáp của Tần Hiên đối với những việc mà Tiêu Vũ đã làm ở kiếp trước.
Kẻ có thù với ta, có thù tất báo.
Người có ân với ta, kết cỏ ngậm vành!
Hà Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Vũ, vừa vặn nghe được lời nói của Tần Hiên, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Tần Hiên, ngươi lại nói mạnh miệng rồi? Ngươi có biết cái gì là phật không? Lại có thể có kinh Phật gì chứ?"
Trong lòng nàng có chút tức giận, vốn cho rằng Mục Tuyết Nhi chuyển trường, Tần Hiên liền có thể bỏ ác theo thiện, học tập cho tốt, cố gắng trong việc học.
Không ngờ tới Tần Hiên thế mà vẫn cứ không làm việc đàng hoàng như trước, ngược lại còn bắt đầu dây dưa với Tiêu Vũ.
Kinh Phật?
Nói đùa gì vậy, nàng quen biết Tần Hiên hơn hai năm, cùng ở chung một mái nhà, đừng nói là Tần Hiên chưa từng xem qua kinh Phật, ngay cả sách giáo khoa hắn cũng không hề lật xem mấy lần.
Tiêu Vũ cũng khẽ cười một tiếng, nàng cũng không cho rằng Tần Hiên có thể có kinh Phật gì.
Chẳng qua, chuyện xảy ra ở Tụ Vân Hiên lúc trước đã khiến cho nàng ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cũng khiến nàng chú ý tới Tần Hiên hơn một chút.
Tiêu Vũ liếc nhìn Hà Vũ một cái, trong đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nàng có tâm tư tinh tế, nhìn ra được, Hà Vũ cũng không hiểu rõ bản lĩnh chân chính của Tần Hiên.
Một người có thể khiến đại lão Mạc Vân Long của Tịnh Thủy khúm núm, há có thể là người đơn giản?
Cứ việc Mạc Vân Long ở trong mắt nàng không đáng là gì, nhưng ở Tịnh Thủy, cũng tuyệt đối là người đứng đầu một phương.
Tần Hiên liếc nhìn Hà Vũ một cái, cười nhạt nói: "Đúng vậy, ta không hiểu phật!"
Ngày xưa ở Tiên giới, ba ngàn Tịnh thổ chi chủ đều muốn cung kính gọi hắn một tiếng Thanh Đế, hắn lại không cần hiểu phật?
Thứ mà hắn tu luyện thậm chí còn là trường sinh đại đạo, bền vững trong các loại đạo, chính là con đường thuế tiên thành thần, đứng ngang hàng với chư thần viễn cổ, chỉ là một chút phật đạo, làm sao có thể lọt vào mắt của Thanh Đế Tần Trường Thanh hắn?
Phật? Ở trong mắt Thanh Đế hắn, lại có thể coi là gì chứ?
Hà Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng kéo Tiêu Vũ lại, cười lạnh nói: "Tiêu Vũ, ngươi đừng để ý tới gia hỏa này, gia hỏa này căn bản chính là kiêu ngạo tự đại, muốn tùy tiện chép một bản kinh Phật để lấy lòng ngươi thôi."
"Hắn căn bản không biết cuốn kinh Phật trong tay ngươi đắt giá đến mức nào, cũng không biết ngươi hướng tới kinh Phật ra sao, ngươi việc gì phải cùng hắn dây dưa."
"Tiểu Vũ!"
Tiêu Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, muốn nói rồi lại thôi.
Nàng biết rõ, Hà Vũ luôn luôn kiêu ngạo, lại là muội muội của Tần Hiên.
Huống chi việc Tần Hiên ký túc tại trong nhà nàng, toàn bộ trường cao trung mọi người đều biết, quan hệ của hai người như nước với lửa, càng là không ai không hay.
Chuyện của hai huynh muội này, là việc nhà, nàng cũng không cần nhiều lời.
"Hừ, không lo học hành, suốt ngày chỉ biết nịnh nọt nữ nhân, Tần Hiên, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi." Hà Vũ càng nói càng giận dữ, trong nội tâm càng là hận hắn không cố gắng.
Tần Hiên đương nhiên sẽ không so đo với Hà Vũ, cứ việc Hà Vũ luôn luôn mỉa mai hắn, nhưng hắn vẫn hiểu rõ, Hà Vũ cũng chẳng qua là ngoài miệng đanh đá nhưng trong lòng như đậu hũ.
Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt yên tĩnh.
Giờ khắc này, ánh mắt của hắn sâu thẳm xa xăm, tựa như tinh không vạn đạo, khí thế hiên ngang, khinh miệt chúng sinh trong thiên địa.
"Cho dù ta không hiểu phật, thì có thể thế nào? phật trong mắt ta, cũng bất quá chỉ là một áng mây trôi."
"Ta cũng không cần phải hiểu nó? Thế gian vốn có ức vạn phật, nhưng cũng không bằng một mình ta, Tần Hiên."
"Ta không hiểu phật, lại biết thiên!"
"Trời cao rộng lớn, phật làm sao có thể hiểu được?"
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, hắn nhìn Tiêu Vũ: "Thứ phật trong mắt ngươi, ta không cần phải hiểu?"
Lời vừa nói ra, trong mắt Tiêu Vũ thoáng ngây dại, Hà Vũ càng là trợn mắt há hốc mồm.
Mãi cho đến khi các nàng phản ứng lại, Tần Hiên vẫn như cũ ngồi yên tại chỗ, ngậm lấy một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như khí thế vừa rồi không hề tồn tại, tất cả mọi thứ tựa như là một hồi ảo giác.
"Ngươi...
Ngươi chỉ giỏi nói mạnh miệng." Hà Vũ tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hiên.
Tiêu Vũ trầm mặc một lúc, nàng nhìn Tần Hiên, muốn phản bác, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
phật, làm sao có thể so sánh với thiên?
Nội tâm của nàng nổi lên sóng to gió lớn, càng thêm hiếu kỳ về Tần Hiên, những lời này, làm sao có thể là do một người bình thường nói ra?
Tần Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn nâng ly rượu lên, lần nữa khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, thần sắc thản nhiên.
Ức vạn tôn phật, so với Thanh Đế hắn, thì có thể coi là gì chứ?