Thiếu niên ôn hòa bước xuống, trong đám người không tự chủ được mà tách ra một lối đi.
Dù cho, thiếu niên từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn bọn họ một cái.
Không một ai dám có một tia oán giận, đơn giản là, thiếu niên này có tư cách đó.
"Còn chờ cái gì nữa?"
Tần Hiên cười một tiếng, nhìn qua Hà Vũ.
Hắn dư quang rơi vào trên mặt Hà Nộ Đào, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt hắn, mỉm cười.
Nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Hà Vũ, tại lúc Hà Vũ còn đang thất hồn lạc phách, hai người cùng đi xuống chân núi.
Tần Hiên phía trước, Hà Vũ ở phía sau.
Hai người trầm mặc giống như hai khối đá, ai cũng chưa từng mở miệng trước.
Mãi cho đến bờ Minh Tâm Hồ, Tần Hiên mới quay đầu lại nói: "Ngươi không định nói ra suy nghĩ của mình sao?"
Hà Vũ ngẩng đầu, nhìn qua Tần Hiên đã cao hơn nàng nửa cái đầu, cắn chặt môi dưới, "Ta đã không còn lời nào để nói!"
Nàng vốn định cáo biệt, thuận tiện khuyên nhủ Tần Hiên thu liễm tính tình.
Nàng vốn định nói với Tần Hiên rằng thế giới này tàn khốc hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nàng muốn nói ...
Muốn nói quá nhiều, nhưng sau khi chứng kiến màn ở trước trăng sáng châu, nàng còn có thể nói gì đây?
Hóa ra, hắn thật sự là Tần đại sư?
Bởi vì hắn là Tần đại sư, cho nên hắn có thể ra vào yến hội của Mạc gia!
Bởi vì hắn là Tần đại sư, cho nên có thể san bằng Hàn Phong đạo quán!
Bởi vì hắn là Tần đại sư, cho nên hắn có thể chữa khỏi đoạn mạch của tỷ tỷ!
Bởi vì ...
Trong đầu Hà Vũ hiện lên tất cả những việc Tần Hiên làm trước đó, dường như sau khi được giải thích bằng ba chữ Tần đại sư, mọi việc bỗng nhiên trở nên hợp tình hợp lý.
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, "Nhưng ta vẫn là Tần Hiên!"
Hà Vũ ngẩng đầu, biểu lộ cực kỳ phức tạp, "Ngươi cũng là Tần đại sư!"
"Vậy là ngươi ghen ghét đi?" Tần Hiên hiếm khi trêu chọc nói, hắn quay đầu nhìn Hà Vũ, "Thế nào, bị người khác vượt qua cảm giác thật không tốt a?"
Hà Vũ khựng lại, không tự chủ được trách mắng: "Ngươi chừng nào thì vượt qua ta? Thành tích thi đại học còn chưa có ..."
Đột nhiên kịp phản ứng, Tần đại sư, cần gì một cái gọi là thành tích thi tốt nghiệp trung học sao?
Ngay lúc nàng kinh ngạc, một bàn tay ôn hòa rơi trên đầu nàng, nhẹ xoa.
Hà Vũ bản năng kháng cự, nhưng đôi mắt sáng ngời của người kia làm cho thân thể nàng bỗng nhiên cứng đờ, cũng triệt để buông xuống sự kháng cự.
"Ta là Tần đại sư, ngươi không vui sao?" Tần Hiên cười, không che giấu chút nào sự cưng chiều trong mắt.
Hà Vũ có chút cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
"Trong mắt ta, những hành động trước kia của ngươi thật buồn cười biết bao.
Hóa ra, kẻ buồn cười lại là ta!" Thanh âm Hà Vũ có chút nghẹn ngào.
"Ta chưa bao giờ tin có người có thể một bước lên trời, nhưng ngươi đã cho ta một bài học lớn nhất."
"Tần Hiên, cho tới bây giờ, ta cũng thật không dám tin tưởng, ngươi lại là Tần đại sư.
Cái người chân đạp Lâm Hải, hôm qua trên biển liên trảm ba vị tông sư, Tần đại sư."
Hà Vũ ngẩng đầu, trong mắt mang theo trong suốt, cười nói: "Nhưng ngươi sẽ không gạt ta, đúng không?"
Tần Hiên im lặng không nói, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi là Tần đại sư, ta đương nhiên vui, vui gấp 10.000 lần." Hà Vũ cười, nước mắt ngăn không được tuôn rơi.
"Thật xin lỗi!" Hà Vũ ôm chầm lấy Tần Hiên, nước mắt hòa lẫn áy náy mà rơi.
Trong óc nàng hiện lên ký ức, hai năm trước, bọn họ vừa mới gia nhập Tịnh Thủy cao trung.
Nàng thanh thuần đáng yêu, không biết trêu chọc ánh mắt của bao nhiêu người.
Vừa vào trường học, liền gần như trở thành nhân vật quan trọng của toàn trường.
Mãi cho đến một ngày, nàng tan học trên đường, bị đám học sinh không tốt trong trường vây quanh, ép buộc nàng làm bạn gái của bọn hắn.
Hà Vũ rời khỏi Hà gia đến nay, chưa bao giờ từng cảm thấy bất lực và sợ hãi như khi đó.
Thẳng đến khi Tần Hiên, một thiếu niên gầy yếu không khác gì nàng, xông ra, dùng thân thể gắt gao bảo vệ nàng, quyền đấm cước đá, cho đến khi có người qua đường phát hiện, lúc này mới dọa đám học sinh không tốt kia bỏ chạy.
Hà Vũ nhớ rất rõ, khi đó mặt Tần Hiên dính đầy bùn đất, chằng chịt vết bầm.
Mà nàng, bởi vì áy náy, sợ hãi thậm chí là sự kiêu ngạo của thiên kim Hà gia, cao cao tại thượng mà mắng Tần Hiên một trận, căn bản không quản Tần Hiên, tự mình rời đi.
Từ đó về sau, Tần Hiên không còn quan hệ mật thiết với nàng như lúc mới gặp mặt, ngay cả khi ở trường, hai người cũng xem nhau như người qua đường.
Trong một tháng sau đó, Tần Hiên gần như mỗi ngày đều mang thương tích về nhà, không nói một lời nào.
Hà Vận cũng gần như hàng ngày đến trường, với vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không nỡ trách mắng Tần Hiên một câu.
Hà Vũ càng thêm chán ghét Tần Hiên như vậy, một kẻ chỉ biết đánh nhau, làm cho người chị gái đã bị thương lại càng vất vả, càng làm cho nàng nhớ lại trận ẩu đả ban đầu, cái người thiếu niên dùng thân thể yếu đuối bảo vệ nàng.
Chỉ có điều, một tháng này, bên cạnh Hà Vũ không còn ai dây dưa.
Thời gian trôi qua, Tần Hiên cũng càng thêm cao lớn, bất tri bất giác đã cao hơn nàng một nửa, nhưng hai người vẫn như cũ cực kỳ ít nói chuyện ở trường, cho dù là ở nhà, Hà Vũ cũng chỉ dùng những lời trách cứ để đốc thúc Tần Hiên học tập, Tần Hiên mỗi lần đều ân a đáp ứng.
Mãi đến sau này, Hà Vũ mới lơ đãng nghe Hà Vận nhắc tới, lúc trước nàng thường xuyên bị giáo viên gọi đến, nói Tần Hiên làm như vậy là vì nàng, Tần Hiên trong khoảng thời gian đó gần như tìm khắp đám học sinh không tốt trong trường, không cho phép bọn chúng dây dưa với Hà Vũ.
Hà Vận thậm chí về sau không thể không thông qua Tô Vân Nguyệt để nhờ quan hệ, đuổi học mấy tên học sinh không tốt, lúc này mới triệt để lắng lại chuyện này.
"Ngươi thiếu xen vào việc của người khác!" Hà Vũ còn nhớ, chính mình lúc trước nổi giận đùng đùng, thậm chí thẹn quá thành giận chạy đến trước mặt Tần Hiên, trước vẻ mặt kinh ngạc, thất lạc, có lẽ còn có thương tâm của Tần Hiên, nói ra những lời khiến nàng hối hận suốt ba năm.
Từ đó về sau, hai người nói chuyện với nhau càng ít.
Lòng tự trọng và sự kiêu ngạo yếu ớt của thiếu nữ, càng làm cho nàng không có cách nào đối với hành động của mình mà xin lỗi.
Chuyện này, trở thành ngăn cách lớn nhất giữa hai người.
Mãi cho đến hôm nay, hai năm sau, Hà Vũ chợt phát hiện, người thiếu niên mà trong mắt nàng vốn vô năng, thậm chí ghê tởm, đã trưởng thành đến mức đủ để khiến Lâm Hải cúi đầu, khiến Tông Sư lộn mệnh, Tần đại sư.
Lúc này, thiếu nữ rốt cục đã mất đi tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn.
Nước mắt ướt nhẹp quần áo, Tần Hiên cúi đầu nhìn qua Hà Vũ đang vùi mặt vào trong lồng ngực mình.
Trong đầu hắn ký ức như cát, cuối cùng hóa thành nụ cười.
Tần Hiên nhẹ nhàng ôm lấy Hà Vũ, "Ai trong lòng không từng có một người, cho dù là mình đầy thương tích, cũng phải dùng hết toàn lực đi bảo vệ."
"Ai bảo, ngươi là muội muội duy nhất của ta!"
Hắn ngẩng đầu, ôn nhu cười, "Có lẽ, khi đó ta có thể bảo vệ, có lẽ chỉ có một mình ngươi."
Hà Vũ khóc càng lớn, nàng hai tay ôm chặt lấy Tần Hiên.
"Thật xin lỗi! Ca, thật xin lỗi ..."
Một tiếng xin lỗi, muộn mất hai năm.
Thậm chí, câu nói này, ở kiếp trước, muộn mất một đời.
Nửa giờ sau, Hà Vũ đỏ bừng mặt, không dám nhìn vào phần áo trước ngực gần như ướt sũng một mảng lớn của Tần Hiên.
"Ta sẽ đi Giang Nam học đại học!" Hà Vũ cúi đầu, thanh âm yếu ớt.
"Ân!" Tần Hiên gật đầu.
"Ngày mai, ta liền trở về Giang Nam!" Hà Vũ nhìn qua Minh Tâm Hồ, cắn chặt môi dưới.
"Tốt!"
"Ngươi không có ý định đến Giang Nam sao? Tú tỷ còn đang ở đó!"
"Sẽ đi, bất quá, ta còn muốn đi các nơi xem một chút, không vội!" Tần Hiên cười nói.
"Vậy ngươi sẽ đến Hà gia chứ?" Hà Vũ ngẩng đầu, trên khuôn mặt lê hoa đái vũ còn vương vệt nước mắt.
"Đương nhiên!" Tần Hiên nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Hà Vũ.
"Không cho phép xoa đầu ta, ta còn muốn cao hơn!" Hà Vũ nhíu mũi, khẽ nói: "Nói rồi đấy, ngươi mà không đến, cẩn thận ta đi tìm Tú tỷ cáo trạng!"
Tần Hiên nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Hà Vũ do dự một lát, cuối cùng xoay người nói: "Ta đi đây, ca!"
Dưới ánh mắt Tần Hiên, thân ảnh Hà Vũ dần dần biến mất, hắn ánh mắt cưng chìu tiễn nàng rời đi.
Trong lòng tựa hồ có một khe hở, tại trong lúc vô hình khép lại, Minh Tâm Hồ, mặt hồ gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, tràn ra không biết bao xa.
Hà Vũ dừng bước ở bên ngoài công viên, nàng quay đầu nhìn một chút về phía Minh Tâm Hồ.
"Ca, ta ở Giang Nam ...
Chờ ngươi!"